Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 140: [Vùng Đất Mới]
"Tạm biệt!"
Cũng không chờ hắn phản ứng trở lại, nàng liền cứng rắn kéo hắn trở về phòng, nhẹ kêu:
"Đi, đi quan sát 'nhà' mới của chúng ta nào!"
"Oa~ Nói như vậy, chúng ta có thể ăn được thêm mới lạ mỹ thực phải không?"
Manh manh nhìn hắn.
Bất quá, hắn là hắn, hai cái nhóc con ngược lại nhìn xem càng ngày càng gần hải vực, cảm xúc cũng càng ngày càng dâng cao.
Vui vẻ cười lên: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Laa~!
Rắn nhỏ thất kinh kêu lên, cuối cùng lại ỉu xìu đồng ý.
Nhưng hai người biết được các nàng sắp bắt đầu một đoạn thám hiểm mới.
Cmn!
"Hải vực mới hẳn là có rất nhiều xinh đẹp thực vật a, thật chờ mong."
Thuyền nhỏ nhẹ nhàng vạch phá sóng biển, ào ào tiến lên.
Ngẩng đầu nhìn xem bầu trời đã dần tối đen.
Nguyễn Thái cũng không có giảng giải chỉ vẫy vẫy tay ra hiệu các nàng nhanh chóng chạy đến nhìn xem.
Để cho cảm xúc của hắn tại trong khoảng thời gian này dần dần bình tĩnh trở lại, cũng không còn kích động như trước.
!!!
Nguyễn Thái ngữ khí nhẹ nhàng, ôn nhu an ủi hai người:
Thân là [Mộc Linh Tộc] Khả Lỵ đối với trồng trọt thực vật mang theo một loại khó có thể diễn tả được yêu quý.
Tê~
Một mảnh mênh mông màu lục biển cả chiếu vào trong mắt hai người.
Kinh ngạc, vui sướng, hưng phấn... Một đống cảm xúc đột ngột đập tới để cho Nguyễn Thái chập máy vài giây.
Rắn nhỏ nghi hoặc:
Một bên xanh lam, một bên xanh lục tạo thành giao giới phân cách để cho rắn nhỏ cùng Khả Lỵ kinh ngạc trừng to mắt.
Nghi hoặc về nghi hoặc, rắn nhỏ cùng Khả Lỵ cũng không có hỏi thêm nữa, nhu thuận chạy chậm tới mạn thuyền.
Nghe tới đây, rắn nhỏ cùng Khả Lỵ cũng suy nghĩ thông suốt.
Cho nên khi chế tạo thuyền mới, Nguyễn Thái không chút do dự liền đem kế hoạch này thêm vào thiết kế.
"Rồi rồi, chờ một chút, để ta đi nấu..."
Chỉ có thể một mặt nhức nhói cắt đứt rắn nhỏ cùng Khả Lỵ hai người tâm tình.
Laa~!!! (Cái gì!!!)
"Hắc hắc~ Chúng ta đã đi tới hải vực mới!"
Hơi lấy lại tinh thần, trong lòng suy nghĩ sáng tỏa, hai mắt sáng lên, thì thào:
Ah~!
Nghe được ba người bọn hắn đã rời đi [Cuồng Bạo Hải Vực] rắn nhỏ cùng Khả Lỵ cũng không biết được mỗi cái hải vực rộng lớn bao nhiêu.
Chưa chờ hắn nói xong, hệ thống âm thanh đột ngột vang lên, cắt đứt lời của hắn.
Cũng may hải lưu đột ngột yếu đi, bằng không thuyền nhỏ muốn tại thời gian giữa trưa rời đi hải lưu chẳng khác nào tự tìn đường c·hết cả.
Than một tiếng:
Khả Lỵ không nói cái gì chỉ nhu nhu thuận gật gật đầu, chỉ có điều trên đầu nàng hoa nhỏ nhẹ rủ xuống.
Laa~ (Ala~ Ta còn chưa có ăn no nữa đây.)
Laa~? (Thế nào Ala?)
Mặt trời dần ngã về tây, ôn hòa chậm rãi kết thúc một ngày hôm nay.
Nhìn thấy phản ứng của hai người, Nguyễn Thái cũng vui vẻ cười lên:
Không nói trồng trọt thực vật có thể hòa dịu đi tinh thần mệt nhọc, còn có thể ăn được một chút tươi mới rau quả. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Sopia! Khả Lỵ! Các ngươi mau ra xem!"
Đúng vậy a, bây giờ bọn hắn tiến vào lại có thể nhìn thấy cùng tìm thấy cái gì đây?
Mà Khả Lỵ sau khi nhìn thấy căn phòng trồng trọt này liền hưng phấn nhảy dựng lên, yêu thích không thôi.
Phía trước bọn hắn nhìn xem khoảng cách giữa họn hắn cùng hải vực mới cũng không xa.
So với [Mạo Hiểm Hào] chỉ có thể lấy 1 hải lý/h tiến lên thì tốc độ của [Tiến Lên Hào] nhanh hơn rất nhiều, đạt tới 10 hải lý/h !!
Rắn nhỏ kinh hô:
Khả Lỵ chờ mong nói:
Rắn nhỏ cùng Khả Lỵ hưng phấn hô to:
Nhìn thấy hai cái hoạt bát ngóc con, Nguyễn Thái cười nhạt:
Nguyễn Thái chỉ kịp hít một hơi lạnh liền vội vàng nấu ăn cho rắn nhỏ.
"Thật đẹp!"
"Keng! Kích hoạt thành tựu [Vùng Đất Mới]!"
Lao nhanh tốc độ chậm rãi ỉu xìu xuống.
"Kỳ quái? Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì?"
-----
Mặc kệ chuyện gì xảy ra, trước tiên chạy trước lại tính sao.
Hơn nữa chẳng phải bọn hắn đang ở trên [Cuồng Bạo Hải Lưu] sao?
Khả Lỵ chấn kinh đưa tay che lại miệng nhỏ:
Chờ thuyền nhỏ lái ra hải lưu, lúc này Nguyễn Thái cũng không kịp buông lỏng, vội vàng chạy tới mạn thuyền, quan sát cảnh tượng xung quanh.
Nhìn xem phía xa xanh lục mặt nước, Nguyễn Thái kích động kêu lên:
Rắn nhỏ vui vẻ kêu lên: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Khụ khụ, sau khi nàng nhìn thấy Khả Lỵ bận rộn công việc của mình, rắn nhỏ hướng hắn nháy nháy mắt to vài cái.
Laa~? (Cái gì? Được rồi~) (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chứng minh tâm tình của nàng lúc này vô cùng thất vọng.
Bất quá hôm nay lại xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn.
"Thì ra là thế."
Lần nữa cảm nhận được mãnh liệt gió thổi đập vào mặt, một loại tràn ngập cảm giác tự do để cho ba người vừa kinh vừa sợ, vui vẻ hưởng thụ lấy kích thích tốc độ tiến lên.
Trong lòng hai người lúc này vô cùng tò mò, cũng không biết Nguyễn Thái nhìn thấy cái gì mà kích động như thế.
Vui vẻ chăm chú nhìn chằm chằm phương xa mặt nước.
"Ân, ân, ta cũng đói nhanh xẹp bụng rồi."
Tiếp đó Nguyễn Thái liền nhanh chóng dẫn hai người dạo quanh thuyền nhỏ vài vòng.
Hai người tâm tình cũng không còn buồn bực nữa, ngọt ngào kêu:
Nhưng hắn chế tạo thuyền mới cũng đã không chậm rồi a.
Thì ra thuyền nhỏ của bọn hắn đã rời đi [Cuồng Bạo Hải Lưu] tiến vào hải vực khác!
Lại nhìn xem bên cạnh hai cái hưng phấn nhóc con, Nguyễn Thái gãi gãi đầu vài cái.
Hai đôi giống như bảo thạch mắt to đi theo Nguyễn Thái cánh tay, đưa mắt nhìn về phía xa.
"Ân."
Cố nén xuống xao động trái tim, sau khi cùng hắn dạo xem xong thuyền nhỏ thì cũng nhịn không được nữa, vui vẻ ngâm nga, vội vàng chạy trở về.
Mở ra chương hai của cuốn sử thi.
Hắn cũng không dài dòng, nhanh chóng giương buồm lên, điều khiển [Tiến Lên Hào] cấp tốc tiến về phía trước.
Năm ngày sau.
Nghe được Nguyễn Thái âm thanh, rắn nhỏ cùng Khả Lỵ trì hoãn chốc lát liền nhanh chóng ra.
Trong lòng hắn vô cùng hiểu rõ khoảng cách giữa hai bên vô cùng xa.
Bất quá hôm nay trời cũng đã tối rồi, hắn cũng không dám mạo hiểm tiến vào không biết hải vực qua đêm a.
Nguyên bản hẳn nên tiến vào cuồng bạo, chảy xiết hải lưu lúc này giống như tịt ngòi.
Tại trong năm ngày này, Nguyễn Thái chỉ dùng hơn một ngày thời gian liền quen thuộc điều khiển thuyền nhỏ cưỡi lên cuồng bạo hải lưu.
Laa~! (Ala~ Ta đói rồi.)
-----
Như thế nào bình tĩnh như vậy?
Tiếp đó là dày đặc, rậm rạp lục thực xuyên qua mặt nước tạo thành một đạo tường cây, ngăn cách hai bên thủy vực.
Cấp tốc tiến về phía trước.
Cớ sao mà không làm đây?
"Hắc~ Cũng không cần trầm thấp như vậy, coi như bây giờ đi vào cũng không làm gì được a?"
Thuyền nhỏ nhẹ nhàng vạch ra sóng nước, chậm rãi tiến về phía trước.
Nhìn xem càng ngày càng nhỏ dần đảo nhỏ, nhìn thấy đã hóa thành nho nhỏ chấm đen nơi trú ở, trong lòng Nguyễn Thái không khỏi bùi ngùi một chút.
Chỉ có điều thuyền nhỏ tốc độ nhanh như vậy dùng hết cả buổi thời gian mới chạy tới hải vực mới mép rìa.
Bất quá Nguyễn Thái đối với [Cuồng Bạo Hải Lưu] vô cùng hiểu rõ, hơn nữa khi hắn chế tạo thuyền nhỏ còn tiện tay cải tiến nó một chút.
Để cho [Tiến Lên Hào] có thể chịu được hải lưu hung mãnh xung kích bình ổn tiến lên.
A đúng, ngoại trừ xây dựng mấy cái căn phòng này, Nguyễn Thái còn thuận tay sử dụng hết còn thừa không gian, xây dựng một cái khu trồng trọt trên thuyền. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tuy thuyền nhỏ diện tích không gian không lớn nhưng cũng không nhỏ, đầy đủ hắn chế tạo phòng ngủ, phòng ăn cùng phòng vệ sinh.
Nguyễn Thái nhíu nhíu mày, nghi hoặc lẩm bẩm:
-Ở đây tác giả trộm mất mười ngàn từ-
"Vậy còn chờ gì nữa? Giương buồm!"
"Ầy~ Trời cũng đã tối rồi, hôm nay liền tới đây thôi, ngày mai lại tiến vào a."
Phía trước ở xung quanh nơi trú ẩn đều bị nàng cẩn thận chăm sóc một đống hoa cỏ.
Xoa xoa hai người đầu nhỏ, Nguyễn Thái nhếch miệng cười nhạt:
Lắc đầu thu hồi nỗi lòng, Nguyễn Thái quay người lại đối mặt hai cái nhóc con.
Chương 140: [Vùng Đất Mới]
Thời gian bây giờ đã là giữa trưa.
Đến nỗi rắn nhỏ?
Nói xong, Nguyễn Thái cũng không lo được suy nghĩ, vội vàng điều khiển thuyền nhỏ nhanh chóng rời đi hải lưu mạch nước.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.