Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 136: Mỹ thực cùng chuẩn bị
"Ta cũng ăn đây."
Ah~!
"Món này cách ăn là như vầy, các ngươi nhìn kỹ."
Chương 136: Mỹ thực cùng chuẩn bị
Hai mắt trừng to, kinh hô: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sopia cũng không có khách khí, kêu nhẹ một tiếng liền bắt đầu động đũa, hưởng dụng Nguyễn Thái chú tâm chuẩn bị kinh hỉ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhìn xem trước mặt muôn màu muôn sắc mỹ thực.
A~ Nước canh thẩm thấu vô cùng tuyệt, hoàn mỹ hấp thu hết trong thịt viên dinh dưỡng, áp s·ú·c thành một loại đạm nhạt nhưng hương vị lại vô cùng đậm đà, phong phú.
"Ân!" (x2)
Rắc~ rắc ~
Nhẹ đâm một lỗ trên thịt viên liền vội vàng gấp lên miệng, ra sức hút lấy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Về phần hắn đang bận rộn cái gì?
Ấm áp nước canh mang theo nồng nàn hương thịt cùng đủ loại nhàn nhạt vị nấm, chậm rãi từ khoang miệng chảy qua, trượt xuống cổ họng, thẳng hướng dạ dày.
Rắn nhỏ cùng Khả Lỵ gật mạnh đầu:
Tiếp đó hắn liền gia nhập vào hai người tổ đội, bắt đầu càn quét trên bàn mỹ thực.
Ầm vang một tiếng, cửa gỗ từ bên trong bị thô bạo mở ra.
Laa~!
Huống chi món trùng chiên này cũng chỉ là ăn chơi mà thôi, món chính còn ở sau đây.
Cũng không biết siêu phàm gia vị như thế nào, hi vọng đừng để ta thất vọng a~
Để cho rắn nhỏ cùng Khả Lỵ hai mắt bất giác trừng to, kinh ngạc hô lên:
Đương nhiên là chuẩn bị đóng thuyền rồi!
Mà Nguyễn Thái lúc này cũng giống như rắn nhỏ hai người.
Nghĩ tới liền làm.
Nhưng số lượng vô cùng lớn, đầy đủ ba người ăn no bụng rồi.
"Ực~ lau ~ "
Đưa mắt nhìn xem phản ứng của hai người, Nguyễn Thái cười xòa, nói:
Nhìn xem hai cái nhóc con đã hóa thành máy quét, từng ngụm từng ngụm, nhanh chóng gấp lấy mỹ thực trước mặt, bỏ vào miệng.
Chỉ hơi nhai vài cái, nhìn như dai dẳng thịt trùng lại vô cùng giòn mịn, rắc rắc vài tiếng liền vỡ thành từng khúc.
Hướng hai người nhe răng một cái, Nguyễn Thái ra hiệu cho hai nàng có thể thử thử xem, bảo đảm vô cùng ngon miệng.
"Thế nào? Ngon không?"
Nghe được rắn nhỏ âm thanh cùng bịch bịch gấp rút bước chân, Nguyễn Thái hơi hoi dừng lại cánh tay, ngẩng đầu lên.
Bởi vì hương vị của món trùng chiên này vượt ngoài tưởng tượng của hắn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vài giây trôi qua.
Rầm!
Laa~! (Mỹ thực!)
Nguyễn Thái cười cười, nói:
Sau khi ăn uống no nê, ba người không hẹn mà nằm xuống, hưởng thụ mát mẻ gió biển thổi qua thân thể, chậm rãi tiêu thực.
Nguyễn Thái cũng không dài dòng, dùng đũa chọt một cái, tại trên to tròn cá viên đâm ra một cái lỗ nhỏ.
Laa~? (Thế nào Ala? Có thể ăn được chưa?)
Tương phản, nó vô cùng mỹ vị!
"Ực~ Đấy, chính là như vậy."
Mặn, chua, cay, ngọt, đủ loại phức tạp hương liệu tập trung lại vào cùng một chỗ, hòa quyện lại với nhau, để cho ngọt ngào, béo ngậy thịt trùng giống như biến thành một loại cực hạn thịnh yến.
Hai cái mèo tham ăn a.
Nhìn thấy hai người bộ dáng tham ăn, trong lòng Nguyễn Thái không khỏi bất đắc dĩ.
Nhưng như vậy không có nghĩa là nó không ngon.
Laa~! (Rất ngon!)
Nghĩ như vậy, Nguyễn Thái cũng không trù trừ nữa, nhẹ nhàng đem một con vàng óng ánh, mang theo nóng bỏng hương thơm trùng chiên gấp lên, bỏ vào miệng.
Hai người vui vẻ kêu một tiếng đáp lại.
Mềm mại lại giòn tan thịt trùng mang theo nồng đậm hương vị không thời khắc nào mà không chiếm đoạt hai người đầu lưỡi vị giác.
Mặc dù thức ăn không nhiều, chỉ có 4-5 món mà thôi.
"Cmn! Mùi gia vị nồng như thế vậy mà vẫn còn giữ lại thịt trùng hương vị, ngoài giòn trong mềm, vào miệng liền tan, béo mà không ngán, ngậy mà không tan lại thêm cảm giác cay the phụ trợ, quá cmn ngon!"
Tiếp đó liền vội vàng chạy sang một bên, nhanh chóng đánh răng, rửa mặt, vệ sinh thân thể một hồi mới mặt mày tỏa sáng, háo hức trở về.
Khụ khụ, hình như có vật kì quái gì trà trộn vào.
"Ân! Vô cùng ngon!"
"Tốt, các ngươi chơi đi, ta bận rồi."
-----
Ah~
Cùng hai người dính dính một hồi Nguyễn Thái xoa xoa hai người đầu nhỏ, nói:
Nhẹ lắc đầu một cái, Nguyễn Thái đưa tay xoa xoa hai người đầu nhỏ, ôn nhu nói:
"Thật thơm a!"
Không nhanh không chậm, cẩn thận từng chút một cắt xuống bén nhọn gai cứng.
Để cho nàng nhịn không được híp lại hai mắt, hưởng thụ kêu nhẹ:
Chờ nước canh trong thịt viên bị hút sạch sẽ, Nguyễn Thái liền một ngụm nuốt vào miệng, ngấu nghiến nhai nuốt.
Laa~
Nói xong, Nguyễn Thái liền bắt đầu bày dọn lên thức ăn.
Một bữa phong phú tiệc sáng cứ thế trôi qua.
Nén xuống trong bụng đói khát, rắn nhỏ cùng Khả Lỵ nhu thuận gật đầu một cái, lưu luyến quay người rời đi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Giòn rụm tiếng vỡ theo hai người cắn xuống, ứng thanh vỡ tan.
"Ngon thì nhanh ăn a, lại chậm nữa liền sẽ nguội đấy."
Chưa chờ hắn nói gì, rắn nhỏ đã không kịp chờ đợi, hưng phấn hô to:
Rắn nhỏ cùng Khả Lỵ nhẹ ực một cái, khoé miệng không nhịn được mà chảy xuống nước mắt.
Chiếu vào mắt là hai đôi mắt to giống như bảo thạch, lấp lánh chiếu sáng, thèm thuồng nhìn xem trước người hắn không ngừng bốc hơi mai rùa.
Khả Lỵ thì tò mò nhìn lấy trong nồi từng viên to tròn, thịt viên, mũi nhỏ khẽ nhếch, một cổ đậm đặc hương thơm bất giác liền chiếm đoạt khứu giác của nàng.
Laa~! (Ta ăn trước đây!)
Không phải là nó dở hơn, mà là nó ngon hơn!
Đã nói mở tiệc, làm sao chỉ có một món được?
Bất quá trước tiên đem gai nhọn cắt xuống đã, đem nguyên liệu tập hợp đầy đủ lại bắt đầu cũng không muộn.
Ấm áp lại thoải mái cảm giác chợt xua tan đi buổi sáng lạnh lẽo để cho hai người hưởng thụ híp mắt lại, thoải mái rên rỉ vài tiếng.
Nguyễn Thái không cần nhìn cũng biết đây là rắn nhỏ làm.
"Thật ngon!" (x2)
Nhìn xem hai người khả ái phản ứng, Nguyễn Thái hơi tò mò hương vị của món trùng chiên này.
Yết hầu nhẹ động một cái, Nguyễn Thái mới lấy lại tinh thần, vội vàng lau lau khoé miệng nước mắt.
"Đây, của các ngươi, bất quá đừng vội vàng ăn, nhìn ta cách ăn trước lại động khẩu."
Rắc~ rắc~
Chậm rãi múc ra cho hai người hai bát nóng hổi nước canh, bên trong chứa lấy vài viên to tròn thịt cá, Nguyễn Thái nhu hòa căn dặn, nói:
Ngon tới mức hắn chỉ cắn một ngụm liền tiến vào hải dương mỹ thực, ngao du trong đó mà không kiềm chế được.
Khả Lỵ hướng Nguyễn Thái ngọt ngào cười lên vài cũng, cũng mở ra miệng nhỏ, nếm thử trước mặt vàng óng đồ ăn.
Vui vẻ kêy nhẹ một tiếng học tập động tác của hắn.
"Ầy~ ầy~ Chờ ta một chút, chừa ta một chút."
-----
Rắn nhỏ đã không kịp chờ đợi, vụt một cái liền quấn quýt nhảy lên người hắn, hấp tấp kêu lên:
Mặc dù chính hắn làm ra món này, nhưng hắn cũng chưa từng ăn qua thịt [Trùng Cát] cũng chưa từng thử qua siêu phàm gia vị hương vị.
Không chờ nóng bỏng nước canh từ bên trong chảy ra, Nguyễn Thái liền vội vàng đem nó gấp lên, bỏ tới trước miệng, tham lam hút lấy.
"Nhanh, lại thêm vài phút nữa, tốt, các ngươi nhanh ngồi xuống liền có thể ăn rồi."
"Ân, ân!"
Ah~!
"Tỉnh? Tỉnh rồi thì nhanh chóng vệ sinh một chút a, còn phải chờ một hồi nữa mới xong."
So với phía trước cực hạn hương vị thì món cá viên này vô cùng bình thường, không có gì đặc sắc cả.
Mà rắn nhỏ cùng Khả Lỵ làm sao có thể nói không với mỹ thực.
Mà rắn nhỏ cùng Khả Lỵ vô cùng nghe lời, liếm liếm dính trên môi nhỏ dầu mỡ vài cái, gật gật đầu, nghiêm túc nhìn hắn.
Nguyên bản đầy ấp bát gỗ đồ ăn trong chốc lát liền thiếu đi chút ít, Nguyễn Thái không khỏi gấp gáp kêu lên:
Cho nên sau khi ăn một ngụm hắn mới kinh ngạc như thế.
Lại ăn thêm vài ngụm trùng chiên hắn liền đem xung quanh đồ ăn đẩy lên.
Một loại cảm xúc thoải mái tràn ngập trong lòng để cho hắn hơi nhấm mắt lại, phẩm vị một chút.
Đáp lại hắn là hai cái đầu nhỏ:
Laa~!
Nguyễn Thái đem [Cá Gai Cát] khung xương từ trong balo lấy ra.
Đưa tay lau nhẹ trên miệng các nàng chảy xuống nước súp, Nguyễn Thái ôn nhu, dò hỏi:
Thật ngon, thật ấm, thật đậm đặc.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.