Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 122: Thường ngày
Nhàn nhạt trong suốt nước biển sau khi bao phủ trước mặt các nàng bãi cát liền chậm rãi biến dạng.
"Ân! Nguyễn Thái tuyệt nhất!"
Đây chính là thành quả giữa trưa của ba người bọn hắn.
Ngoại trừ nước biển thì cũng không nhìn thấy cái gì khác nữa.
Không hổ là siêu phàm nguyên liệu a, thật ngon.
"Ực~ Nhiêu đây mà no cái gì, chẳng lẽ các ngươi quên giữa trưa thu hoạch được gì sao?"
Laa~! (Đúng vậy a, lại đến 8 bình, 10 bình gì nữa thì đẹp.)
So với cái này độc đáo thủy triều cảnh tượng, Nguyễn Thái cũng không phải không có nhìn qua, huống chi hắn còn biết rõ cảnh tượng trước mắt từ đâu mà thành.
Tâm tình của hai người lúc này đã bị cảnh tượng trước mắt rung động nói không nên lời.
Nhanh chóng đi tới bãi biển.
-----
Thở ra một hơi, đem trên trán mồ hôi lau đi, nhìn xem trước mặt hai cái nhóc con đã bị thơm phức mùi thơm câu lên bụng nhỏ, khoé miệng đã bắt đầu khóc sướt mướt, chảy ra trong suốt nước mắt.
Laa~! (Ala~ Ngươi thật tuyệt!) (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Qua vài giây, đem trong bình gỗ nước ép uống hết, Nguyễn Thái vẫn chưa thỏa mãn chẹp lưỡi một cái: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Theo hắn lời nói, rắn nhỏ cùng Khả Lỵ nhẹ cúi đầu xuống xem, nghi hoặc thì thào.
Nhưng...
Chỉ nhìn một hồi, hai đôi long lanh mắt to chậm rãi mở to, trong mắt đều tràn đầy kinh ngạc.
"Ân! Ân!"
Để cho người nhịn không được suy nghĩ chính mình có phải hoa mắt rồi không.
"Dưới đất?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Laa~? (Ala~ Chỗ thú vị ở đâu?)
Nói cho cùng vẫn là thị giác b·ị đ·ánh lừa, tạo thành cái này không ngừng gập ghềnh sóng nước cảnh tượng mà thôi.
Mà rắn nhỏ cùng Khả Lỵ không lấy được trả lời chắc chắn, chỉ có thể nhịn xuống tò mò, đi theo ánh mắt của hắn.
Đưa mắt nhìn xem xanh lam nước biển bao trùm mềm mại cát vàng.
Bỏ thì lại tiếc, ăn thì vô vị.
"Ăn đi."
Cấp bậc: Không (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Haizz~ Uống thật ngon, đáng tiếc hơi ít."
"Ân!" (x2)
Nguyễn - Nhạn qua nhổ lông - Thái!
Hai cái vân sóng không ngừng giao thoa, trái ngược, hơi không để ý liền có thể đem nó xem nhẹ.
Làm sao có thể bỏ qua đặt ở trước mặt tài nguyên được chứ.
Bị hai nàng s·ú·n·g bái khen như vậy, da mặt của Nguyễn Thái đương nhiên sẽ không mỏng hẹp, khoé miệng hơi vểnh, đắc ý cười lên:
Lại qua vài giây, các nàng đã điều chỉnh lại cảm xúc của mình, trong lòng nhịn không được phấn khởi, bắt đầu thì thầm:
Tám viên [Hạt Xâm] sáu viên Trắng phẩm, hai viêb Lục phẩm, toàn bộ đều bị hắn vắt ra thành nước ép, chia điều thành ba phần.
"Chà~ Không nghĩ tới trước khi trở về lại còn có thu hoạch ngoài ý muốn!"
Laa~? (Dưới đất?)
Cùng hai người bla bla, đùa giỡn một hồi, lại nhìn xem cảnh tượng đặc sắc một chút.
Cái gì thanh long về biển, cái gì bạch long lên trời, rồi cái gì chân long hí châu, đều bị hắn nhẹ nhàng bài trí, bỏ vào bát gỗ bưng lên.
Chỉ thiếu chút nữa liền chạm tới chân ba người.
"Hô~ Xong."
Nhìn xem trước mặt xanh lam mặt nước, rắn nhỏ cùng Khả Lỵ tò mò chuyển đầu một hồi.
Thuận tiện đem đầy đất cát vàng đào đi một đống lớn, ba người mới hài lòng quay người rời đi, quay người trở về.
"Khả Lỵ, Sopia, các ngươi đem trong nhà gia vị lấy ra giúp ta a."
Đối với hắn, cái [Thấu Cát] này chả khác nào là gân gà vậy.
Bên trong chứa đầy đen sắc, óng ánh dịch thể, hơi ngửi vài cái cũng có thể ngửi lấy không ngừng tản mát vô không khí ngan ngát mùi đất.
Nói như vậy có lẽ không đủ rung động.
Nguyễn Thái chỉ cười nhạt một cái, cũng không giải thích, chỉ hô nhẹ một tiếng.
"Hắc hắc~ Đó là đương nhiên, các ngươi cũng không phải không biết ta là ai..."
Xoa đầu trấn an các nàng, Nguyễn Thái cười nhẹ, đưa tay chỉ chỉ dưới chân cát vàng, nói:
Theo khoảng cách tiến lên, nước giống như bị tô màu, nguyên bản chỉ có đơn sơ màu lam bây giờ lại tràn ngập thải sắc.
Để hắn nhịn không được mà nhắm mắt lại, thưởng thức chảy xuống nước ép.
Hắn là ai?
Giới thiệu: Một loại đặc thù cát biển, có thể khúc chiết, phản xạ ánh sáng, chỉ có tác dụng khi tiếp xúc nước biển.
Không khỏi hoang mang hỏi hắn:
Phẩm chất: Trắng
Mà đang tại hắn suy nghĩ lung tung thời điểm.
Nhìn xem hai người lười biếng nằm xuống đệm cỏ, Nguyễn Thái đem trong bát nước canh uống hết, đưa tay lau miệng, nói:
La...a~ (Cái... Cái này~)
"Ah~ Không ăn vô được nữa rồi."
Đen sắc, lành lanh lại hơi ngọt ngào chất lỏng chớp mắt một cái liền lấp đầy khoang miệng của hắn.
Nói xong, hắn liền kéo lấy hưng phấn hai người.
--- (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Khụ khụ, kéo xa, trở về mạch truyện.
Hai mắt chăm chú nhìn xem phía xa cuồn cuộn sóng biển nhanh chóng tràn vào bờ, chớp mắt liền đánh tới dưới chân bọn hắn.
Theo sóng biển hoàn toàn rút đi, rắn nhỏ cùng Khả Lỵ mới hồi phục tinh thần.
!!!
Nói một hồi, rắn nhỏ cùng Khả Lỵ chậm rãi ngẩng đầu lên, lấp lánh nhìn xem Nguyễn Thái, vui vẻ kêu lên:
Laa~ (Thật no~)
"Chẳng lẽ là dưới nước?"
...
Mặc dù chỉ có tám viên, nhưng ép ra nước ép tuyệt không hêg ích, đầy đủ cho ba người uống một ly lớn!
Ngòn ngọt lại hơi chua chua cùng với nhẹ gắt hương vị để hai mắt hắn hơi sáng lên.
Mặc dù quả tên nghe không hay, hơn nữa vô cùng low, nhưng nó đúng là low thiệt.
Rừng đá, nơi trú ẩn.
Vài chục phút sau.
"Tới."
Xoa xoa phồng lên bụng nhỏ, rắn nhỏ cùng Khả Lỵ thỏa mãn ợ ra một hơi.
Dư vị vô tận a~
Bây giờ không hữu dụng, không có nghĩa là về sau vô dụng.
Rắn nhỏ tán đồng, gật gật đầu:
Nguyễn Thái cười cười, ôn nhu xoa đầu các nàng, nhẹ nói:
Phía trước hắn cũng không nghĩ tới trước mặt cát vàng cũng là một loại siêu phàm tài nguyên.
Chương 122: Thường ngày
Nhưng hình ảnh trước mặt này so với chảy ngược thác nước không biết rung động hơn gấp bao nhiêu lần!
Khả Lỵ đưa ra khả ái đầu lưỡi, liếm liếm béo mập bờ môi vài cái, tiếc nuối thở dài
Laa~! (Đúng vậy a! Giống như có nhiều loại màu sắc nước biển tậo chung lại một chỗ, tiếp đó liền hòa lẫn lại với nhau!"
Mượn nhờ hoàng kim ánh lửa phát ra ánh sáng, Nguyễn Thái một bên bận rộn xử lý nguyên liệu nấu ăn, một bên nhờ lấy hai cái nhóc con.
"Khả Lỵ suy đoán gần đúng rồi đấy, chỉ có điều, không phải ở dưới nước, mà là ở dưới đất!"
Hai mắt lấp lánh sáng lên, lắp bắp lẩm bẩm:
"Đây, nhân lúc vừa ăn xong liền uống a!"
Đỏ, cam, vàng... Giống như bảy sắc cầu vồng, không ngừng lóe lên, để cho rắn nhỏ cùng Khả Lỵ nhìn mê mẩn một hồi.
Không đá lạnh, không đường muối, toàn bộ đều bằng [Hạt Xâm] trong veo hương vị liền bắt đầu vị giác của hắn.
Nếu như không phải hắn thuận tiện nhìn xem các nàng chơi cát mà nói, khả năng cao liền bỏ lỡ tài nguyên này rồi.
Không giống như nước rút, ngược lại giống như nước biển đang chảy ngược vậy.
Nói xong, hắn liền từ trong balo lấy ra ba cái ly gỗ.
"Th... Thật... Kỳ diệu!"
Nguyễn Thái cũng không nói nhiều, phân biệt đưa cho hai người, chính mình liền một ngụm uống sạch.
"Chẹp~ Đã hết rồi sao?"
Mặc dù quá trình vô cùng phiền phức, nhưng ít nhất cũng có thể làm ra gương, kính gì a.
Công dụng: Có thể nung chảy thành thủy tinh.
Đẩy cao sóng nước theo thời gian trôi qua cũng mất đi động lực, chậm rãi chảy về biển.
Laa~! (Tới đây!)
Bất quá trong lòng hắn lúc vẫn nhịn không được cảm thán một chút.
Tiếp đó là từng đợt gập ghềnh vân sóng giống như bị đảo ngược, bắt đầu nghịch hướng trở về.
[Thấu Cát]
Đương nhiên, rung động cũng chỉ có rắn nhỏ cùng Khả Lỵ mà thôi.
Không nhanh không chậm, từng chút một nấu ra từng đạo thơm phức mỹ thức.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.