Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 104: Cảm xúc

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 104: Cảm xúc


Dừng một chút, nhìn xem rắn nhỏ cùng Khả Lỵ đột nhiên căng thẳng thần sắc, Nguyễn Thái cũng không đùa các nàng nữa, cười lên, tiếp tục nói:

"Xem ra Khả Lỵ nhà ta vô cùng có mắt thẩm mỹ a, hắc hắc trước tiên giữ ở chỗ ta một hồi, buổi tối sẽ trả ngươi một cái kinh hỉ!"

"Chỉ có điều là nó có tác dụng phụ, ăn vô sẽ buồn nôn chóng mặt một hồi, bất quá chỉ cần vượt qua liền có thể tăng cường một chút thần kinh não bộ."

Mát lạnh nước ngọt vào bụng, từng chút một trôi sạch đi trong đầu cảm giác khó chịu, để cho hai người nhẹ nhõm thở ra một hơi.

"Vật gì mà thần thần bí bí như vậy?"

Tiếp đó Sopia không chút lưu tình, từ trong bát của Nguyễn Thái gấp đi một miếng cá, hé miệng một cái liền nuốt xuống.

Ực ực~

Nhìn thấy Nguyễn Thái bộ dáng, rắn nhỏ cùng Khả Lỵ nhìn hắn một chút, nghi hoặc hỏi, trong lòng nhịn không được chờ mong một hồi.

Laa~ (Đồ tốt gì a?)

Không chờ rắn nhỏ mở miệng, Nguyễn Thái vội vàng nói tiếp: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Còn lại [Nho Bão] các ngươi liền chia nhau ăn đi, ta phải ra ngoài xây nốt phần còn lại đã." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nghe được Nguyễn Thái nói sẽ có kinh hỉ, hai mắt Khả Lỵ nhẹ sáng lên, tràn đầy chờ mong nhìn hắn, nhẹ gật đầu đáp lại.

Rắn nhỏ cùng Khả Lỵ cũng không già mồm, dù sao ba người đã đem người kia xem như "thân nhân" của mình rồi, nhu thuận gật đầu một, cầm lên bát gỗ, hé miệng ra, trút xuống.

Cầm lên Khả Lỵ đưa tới bình gỗ, nhìn xem bên trong đủ loại màu sắc sặc sỡ tảng đá cùng vỏ sò, Nguyễn Thái không khỏi khen ngợi một câu:

Nguyễn Thái vui vẻ không thôi, mười mấy năm cô độc cùng nguy hiểm sinh hoạt, mặc dù không hoàn toàn độc lập với xã hội, nhưng đã để trong lòng của hắn đối với bạn bè, bằng hữu tạo thành một loại phản ứng bài xích.

Nhớ tới phía trước những người kia cùng mình nguy hiểm cả sinh mệnh, thành công tiến vào bên trong cấm địa, cuối cùng lại vì một chút ngoại vật mà phản bội hại c·hết đồng bạn của mình.

Cảm nhận được hai người quan tâm, trong lòng Nguyễn Thái vô cùng xúc động, đây chính là "Nhà" a, thật ấm áp.

"Nhìn cái gì? Còn không mau ăn?"

Nói xong, cả hai không hẹn mag liếm liếm khoé môi, hiển nhiên vẫn chưa thỏa mãn, tính toán lấy thêm một trái.

Lại theo các nàng chậm rãi nhai nhuyễn, mềm mại dai giòn thịt quả để cho hai nàng thích ý thưởng thụ không thôi.

Rắn nhỏ nghe xong hắn giảng khải, căng thẳng mặt nhỏ buông xuống, nhẹ nhõm kêu lên.

Laa~! (Thật ngon!)

Bởi vì, hắn không muốn lại cảm nhận thêm một lần phản bội nào nữa!

Không hẹn mà cùng nghĩ tới.

Sẽ không phải là mỹ thực a?

"Thật không có chuyện gì sao?"

Đột ngột bị thúc d·ụ·c, cắt đứt trong lòng mộng huyễn, rắn nhỏ cùng Khả Lỵ tức giận, lên án Nguyễn Thái.

"Ân! Thật không có chuyện gì! Ầy, ăn cơm a."

Sắc mặt nhịn không được nhăn lại một chút.

Mặc dù bên trong chỉ toàn là một đống ngoại trừ đẹp mắt ra thì cũng không có một chút tác dụng mỹ phẩm.

Trông thấy Sopia cùng Khả Lỵ sắc mặt đã khá hơn, Nguyễn Thái ôn nhu nói:

Đến nỗi Khả Lỵ?

"Ân!"

"Hứ~ Không biết phong tình."

Laa~? (Ầy~ Tưởng cái gì, chỉ là chóng mặt mà thôi, so với mỹ thực thì tính là gì?) (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Laa~ (Hứ~ Tính ngươi thức thời.)

Laa~

"Thật đẹp!" (x2)

"Chậc~ Các ngươi đoán đúng rồi, chính là mỹ thực! Chỉ có điều..."

Tiếp đó cả hai liền nhanh chóng gỡ ra một trái, nhẹ nhàng bỏ vào miệng.

Laa~! (Thoải mái!)

"Ahh! Ai cho ngươi lá gan vậy! Dám c·ướp thịt của ta, xem chiêu!"

Laa~ (Hihi, cảm ơn ~ Ala~)

Một bên ăn uống, một bên nghe rắn nhỏ cùng Khả Lỵ ríu rít kể về hành trình buổi sáng.

Không chần chờ gì nữa, Nguyễn Thái nhanh chóng lấy ra một chùm đã rửa sạch [Nho Bão] để vào bát.

"Hương vị ngọt ngào mà trong veo, thật sự là quá ngon!"

"Đúng, phía trước không phải ta nói với các ngươi mới mua được một chút đồ tốt sao? Vừa vặn bây giờ đã tiêu thực xong xuôi, có thể sử dụng rồi."

"Hô~ Dễ chịu hơn rồi."

"Hắc~ Thế nào? Đủ khó chịu a? Bất quá chỉ có ăn trái đầu mới bị như vậy thôi, quen thuộc liền có thể ăn [Nho Bão] bình thường rồi, nước đây, uống đi."

Lại qua vài giây, cảm nhận được trong miệng dần nhạt đi hương vị, rắn nhỏ cùng Khả Lỵ mới hài lòng nuốt xuống, vui mừng kêu lên:

Laa~ (Đúng vậy a~ Nam nhân~) (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nghề nghiệp của nàng gọi là [Thực Vật Sư] 3 điểm cảm giác, 3 điểm tinh thần, cường đại như vậy còn lo không chống được cảm giác chóng mặt?

Nhẹ nhàng phân biệt xoa đầu các nàng một cái, Nguyễn Thái mới đứng dậy rời đi.

Nho nhỏ trái nho nhưng lại vô cùng mọng nước, chỉ vừa cắn một ngụm, ngọt ngào nước quả liền bao phủ khắp đầu lưỡi, để cho một loli một rắn híp mắt lại, hưởng thụ vị giác thịnh yến.

Nhìn xem trong bát nguyên bản mười ba trái [Nho Bão] bây giờ chỉ còn lại mười trái, trong lòng hai người không khỏi ấm áp một trận.

Trong lòng Nguyễn Thái không khỏi lạnh lùng một hồi.

Nhưng đối với Nguyễn Thái đây đều là bảo bối a.

Bởi vì quá ngon! (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Laa~? (Thế nào Ala?)

"Không có gì, chỉ là nhớ tới chuyện cũ mà thôi."

Quay đầu sang nhìn xem Khả Lỵ cũng dùng hai mắt manh manh nhìn mình, nụ cười trên mặt Nguyễn Thái cũng càng thêm rực rỡ, đưa tay lên đầu nàng xoa mạnh vài cái, gật đầu đáp:

Nghe được rắn nhỏ âm thanh, Nguyễn Thái nhanh chóng thu hồi nỗii lòng trở lại, ấm áp cười lên, đưa tay xoa đầu Sopia, đáp:

Nguyễn Thái không biết lúc nào đã tỉnh táo trở lại, một mặt ý cười nhìn xem các nàng, vui vẻ trêu chọc nói:

Mà bông hoa trên đầu Khả Lỵ lúc này đã biến thành nhạn nhạt hồng phấn, cũng không nói gì, chỉ là hai mắt nhu hòa nhìn xem Nguyễn Thái mở cửa rời đi.

Thấy vậy, rắn nhỏ mới hài lòng nằm xuống, hứ một tiếng kêu lên:

Khả Lỵ lúc này cũng nhẹ để bát xuống, nhu nhu hỏi.

Bất quá rất nhanh các nàng liền nhanh chóng quen thuộc loại cảm giác này, khuôn mặt chậm rãi dịu xuống.

Bên cạnh rắn nhỏ phát hiện sắc mặt Nguyễn Thái đột nhiên xụ xuống, manh manh nhìn hắn, quan tâm hỏi.

Aa~

Phía trước đã xem rồi, cho nên Nguyễn Thái cũng không kinh ngạc bao nhiêu, tằng hắng một cái, cầm lên một quả, bỏ vào miệng.

"Ân." (x2)

Nói xong, Nguyễn Thái chậm rãi đưa hai bát nước cho các nàng, ra hiệu các nàng nhanh chóng uống xuống, hòa dịu một chụt.

Lại đùa giỡn các nàng một hồi, cảm nhận trong bụng thức ăn đã tiêu hóa gần hết, Nguyễn Thái mới dừng lại, chậm rãi thần bí, nói:

Khụ khụ, không nói cũng được, liền nói sơ a.

Hai hàm khẽ động, cắn xuống.

Nhìn xem hai người ngẩn người suy nghĩ, khoé miệng hơi hơi câu lên, Nguyễn Thái chỉ nhìn một cái liền biết các nàng đang nghĩ gì, chậc lưỡi một cái, ngữ khí mang theo đùa giỡn, nói:

Kết hợp với lẽ tẻ đường vân, tạo thành một loại ngọc nứt hình ảnh, không chỉ không có p·há h·oại [Nho Bão] hình tượng, ngược lại tăng thêm một loại kì lạ vẻ đẹp.

Một cổ trong veo, chua ngọt hương vị chớp mắt liền tràn ngập khoang miệng, nhè nhẹ khoan khoái cảm giác để cho hai người nhịn không được kinh ngạc, trừng to mắt.

"Đương nhiên cũng có phần của ngươi, hắc hắc."

Mà Sopia cùng Khả Lỵ sau khi nhìn trong bát [Nho Bão] bộ dáng, cả hai cùng lúc khẽ trương miệng nhỏ, thán phục.

Chương 104: Cảm xúc

Óng oánh trong suốt thịt quả tại ánh nắng chiếu xuyên phía dưới, lộ ra bên trong giống như ngọc thạch, bích lam màu sắc.

Sopia nhoẻn miệng, cười lên.

!!!

Tiếp đó, một cổ buồn nôn cùng chóng mặt cảm giác đột nhiên đánh tới, trong chốc lát để cho các nàng khó chịu không thôi.

-----

Nhìn thấy Nguyễn Thái trở lại bình thường, hai người cũng vui vẻ, nhoẻn miệng cười lên.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 104: Cảm xúc