Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Quyển 5 - Chương 14: Dẫn độc

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Quyển 5 - Chương 14: Dẫn độc


Thượng Trang kinh hãi, chưa kịp hoàn hồn đã nghe hắn trực tiếp hỏi: "Ai đưa ngươi về?"

"Bởi vì... Vì thiếp không thích hắn."

Nguyên Duật Diệp từ xa thấy Mộ Dung Vân Sở từ xe ngựa bỏ đi, không khỏi kinh hãi, bước chân bên dưới không tự chủ mà nhanh hơn. Xông đến cạnh xe ngựa, thấy người bên trong vẫn tốt, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, vội nắm chặt tay nàng, nhíu mày hỏi: "Thừa Tướng nói gì với nàng?"

"Hoàng Thượng yên tâm, tất cả đều thuận lợi." Dương Thành Phong theo sau, đáp.

Bên ngoài truyền tới tiếng gọi của Trương công công.

Nghĩ nghĩ, nàng mới hỏi: "Hoàng Thượng đâu?"

Trương công công nhỏ giọng: "Hoàng Thượng, nô tài dìu ngài qua bên kia ngồi một lát."

Không thể vi phạm chuyện đã hứa, nhưng nàng không muốn Nguyên Duật Diệp gặp chuyện không may, vì thế chỉ có thể nói được như vậy.

Nguyên Duật Diệp nhìn hắn, biết hắn đã hiểu sai ý nhưng cũng không định giải thích, chỉ trầm giọng: "Đợi thời cơ tới, trẫm sẽ giao cho ngươi!" Giao quyền cho Dương Thành Phong, hắn cần gì phải lo lắng.

"Ai đưa ngươi về?" Thấy nàng không nói lời nào, Mộ Dung Vân Sở lại hỏi một câu.

Dương Thành Phong đỡ hắn ngồi xuống, trầm giọng: "Hoàng Thượng không nên mạo hiểm như vậy." Hiện tại là thời khắc quan trọng, hắn là hoàng đế, nếu xảy ra chuyện gì, quân tâm chắc chắn sẽ dao động.

Hắn không vui, nhưng không thể hiện bên ngoài, chỉ thì thầm bên tai Thượng Trang: "Ở đây không có người, không ai biết cả." Nói ra lời này, nội tâm không tự chủ mà đắng chát. Kỳ thật hắn biết đây không phải là quy củ gì, chẳng qua là nàng không muốn gọi tên hắn mà thôi.

Nhưng Nguyên Duật Diệp trực tiếp mở bình sứ, lấy ra một viên. Thanh phu nhân lại ngăn hắn: "Hoàng Thượng gấp thế sao? Hiện tại nàng ấy rất yếu, sợ là không chịu nổi, chờ ta điều dưỡng cho nàng một ngày rồi nói."

Nguyên Duật Diệp chỉ nhìn Trương công công một cái, không hề đuổi gã xuống, chỉ nói: "Trương Liêu, ngươi an tĩnh ở cạnh đợi đi."

Linh Khuyết quật cường ôm lấy hắn: "Là chính y thả thiếp đi, thiếp nghĩ tới ngài nên tìm đến, chẳng lẽ không thể sao?"

Nghe vậy, Nguyên Duật Diệp mới cười, nhẹ giọng: "Nàng đương nhiên không sao, thần y đang ở đây, bà ta sẽ phối ra thuốc giải cho nàng."

Thu tay về, Thanh phu nhân đã nói, phải cần tới ba lần, nếu không, cho dù hắn có thể chịu đựng, nhưng nàng chưa chắc đã có thể gắng gượng.

Thượng Trang lại vội hỏi: "Vết thương trên người Hoàng Thượng..."

Nguyên Duật Diệp nghỉ ngơi một lúc liền thấy Mộ Dung Vân Sở tới. Hắn hành lễ, trầm giọng: "Hoàng Thượng, nếu Dương tướng quân cũng sẽ tới, chúng ta có cần hội họp với họ rồi tới Vũ Thành không?"

"Hoàng Thượng đang gạt thiếp!" Hắn rõ ràng nói chuyện gấp gáp, hơi thở cũng theo đó mà nhanh lên.

Hắn nhịn không được mà nhíu mày, đau đớn này theo kinh mạch đi thẳng tới tim.

"Trẫm làm việc trước nay luôn quang minh chính đại!" Hắn sao có thể dùng nàng làm mồi nhử Tiêu Dự? Nếu làm, hắn há không phải giống người Lê Quốc sao? Như vậy ở bên cạnh hắn, nàng còn có thể an tâm sao?

Thanh phu nhân xuống xe, Nguyên Duật Diệp đỡ nàng dựa vào mình, cười nói: "Rất nhanh sẽ không sao, không cần lo lắng."

Khẩn trương nhìn hắn, nàng đoán không ra đó là điều kiện gì có thể vượt qua Nguyên Chính Hoàn.

"Trương Liêu, ngươi câm miệng!" Hắn lạnh giọng.

Bọn họ căn bản không muốn Nguyên Duật Diệp g·i·ế·t người, là muốn ép hắn thả Linh Khuyết xuất cung.

"Vâng, thần cũng đang có chuyện muốn nói." Hắn ngồi xuống, tiếp tục, "Hoàng Thượng đã biết thân phận của Tiêu Dự, thần to gan đề nghị, Hoàng Thượng nên đề phòng An Lăng Vu. Hoàng Thượng là người thông minh, hẳn cũng biết nàng ấy xuất hiện ở nơi này tuyệt đối không phải trùng hợp."

A, vô cớ mà cảm thấy buồn cười, trên mặt lại không thể để lộ chút biểu tình để hắn nhìn ra.

Thượng Trang cúi đầu, Phục Linh và Linh Khuyết ở đó, nàng cũng rất muốn biết các nàng sống tốt không.

Như vậy nàng sẽ không c·h·ế·t, đúng không?

Không khỏi chấn động, Thượng Trang nhìn nam tử trước mặt, thấy đáy mắt hắn ẩn ẩn ý cười.

Có điều, Thanh phu nhân đã nói thế, hắn cũng không dám xằng bậy, điều hắn sợ nhất không phải là nàng gặp chuyện không may sao?

Thanh phu nhân giật mình, nói cứu nàng, Nguyên Duật Diệp không phải nhất thời xúc động. Tình yêu hắn dành cho nàng không hề thua kém Nguyên Chính Hoàn. Theo ánh mắt của hắn quay đầu nhìn, nàng ấy rốt cuộc có năng lực gì có thể khiến hai nam tử yêu mình như vậy?

Nguyên Duật Diệp đưa tay, ý bảo gã không cần nói, thân thể chậm rãi dựa vào vách tường, nhỏ giọng: "Việc này không được nói ra ngoài." Kỳ thật là không thể để Mộ Dung Vân Sở biết.

"Ừ." Hắn dịu dàng gật đầu.

Rẽ vào, hắn mới phát hiện đây là con hẻm trống, bức tường không cao, hắn không thèm cân nhắc, lập tức vượt qua, vừa đáp xuống đất lại thấy trước mặt có một thị vệ đi qua.

"Còn nhiều lời, trẫm sẽ g·i·ế·t ngươi!"

Nghỉ ngơi một hồi, Nguyên Duật Diệp cảm thấy khá một chút.

Nguyên Duật Diệp khẽ cười, xem ra Hứa Thái Hậu vẫn biết sợ hãi.

Linh Khuyết cười lạnh một tiếng, ngước mắt nhìn hắn, hé môi: "Ngài thật sự muốn biết vì sao sao?"

Thượng Trang cao hứng: "Dương tướng quân đến rồi?" Nàng biết Dương Thành Phong trung thành với Nguyên Duật Diệp, hắn đến, nàng cũng yên tâm.

Nguyên Duật Phong chấn động. Đây là thân tín của Tiên Hoàng năm đó, vốn sẽ giao lại cho hắn.

Chỉ là những điều này mãi mãi cũng không thể.

Đợi mọi người đi rồi, thị vệ kia mới trở lại, chỉ là nơi đó sớm đã không có bóng người. Gã tìm kiếm bốn phía một hồi cũng không nhìn thấy bóng dáng Nguyên Duật Phong.

Thân thể khó chịu rất lâu mới bình phục. Nguyên Duật Diệp mở to hai mắt nhìn nữ tử trước mặt, sâu bên trong ẩn ẩn tia đau lòng. Hôm nay hắn mới có thể cảm nhận đau đớn của nàng, nhìn nàng gầy yếu, hắn càng khó chịu.

Nguyên Duật Diệp theo bản năng nhìn về phía xe ngựa: "Vu Nhi đang nghỉ ngơi, trẫm không muốn quấy rầy nàng, vừa lúc cũng muốn ra ngoài hít thở không khí, nếu Thừa Tướng không có việc gì thì cũng có thể ngồi một lát."

"Xin lỗi." Thượng Trang thì thào.

Hắn lại nhíu mày, nhẹ giọng: "Dương Thành Phong đến nàng vui vẻ như vậy, ta sẽ ghen đấy!"

Chạng vạng, thị vệ tới báo đã trông thấy đội kỵ mã của Dương Thành Phong.

Sắc mặt Nguyên Duật Phong thay đổi, mà thị vệ kia nhanh chóng thu tay, chỉ nói: "Điện hạ đừng đi loạn!" Dứt lời, gã liền xông ra.

A, thật kỳ quái, nàng trở thành công chúa Lê Quốc, quan hệ giữa nàng, Nguyên Chính Hoàn và Nguyên Duật Diệp theo đó mà trở nên xấu hổ.

"Hoàng Thượng."

Thượng Trang đột nhiên bắt lấy tay hắn, ngước mắt hỏi: "Hoàng Thượng thật sự biết rõ thiếp là ai sao?" Nếu biết nàng là công chúa Lê Quốc, hắn còn cứu nàng sao?

"Điện hạ!" Gã cả kinh bật thốt ra hai chữ.

Nhưng, Nguyên Chính Hoàn là...

Kỳ thật rất đơn giản.

Thượng Trang kinh ngạc ngước mắt: "Bà ấy đồng ý?"

Đứng dậy, thấy Mộ Dung Vân Sở cũng ở đây, Dương Thành Phong không nói gì.

Nguyên Duật Diệp lắc đầu, hắn nghĩ sắc mặt hắn lúc này nhất định rất khó coi, nếu để nàng tỉnh lại nhìn thấy, chắc chắn sẽ hoài nghi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Kỳ thật, nàng vẫn là Thượng Trang sợ c·h·ế·t.

Thượng Trang không biết tại sao Nguyên Duật Diệp rời đi gấp gáp như vậy, không khỏi sốt ruột, nhưng lúc này nàng không có khí lực ra ngoài.

Nhưng việc đến nước này, hai bên nàng đều quản không được.

Trương công công không biết hắn định làm gì, hiện tại nghe bọn họ nói chuyện, không khỏi cả kinh, bật thốt lên ngăn cản: "Hoàng Thượng! Hoàng Thượng, tuyệt đối không thể!"

"Hoàng Thượng sao lại không đi nghỉ ngơi?" Chẳng lẽ hắn còn muốn ngồi cạnh nàng sao?"

"Không cần!" Không phải chính hắn dẫn độc, Thanh phu nhân sẽ không giao ra thuốc giải, việc này liên quan tới tính mạng Vu Nhi, hắn không gánh nổi trò đùa này. Tất cả đều là hắn nợ nàng, cho dù không phải, hắn cũng nguyện ý làm.

Nguyên Duật Diệp nghỉ ngơi trong xe ngựa, bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng của Trương công công. Thấy Nguyên Duật Diệp nhấc màn xe lên, gã vội vã tới gần thì thầm bên tai hắn mấy câu. Sắc mặt hắn liền thay đổi, trầm giọng: "Ở đâu?"

Nghe vậy, Dương Thành Phong cũng không nhiều lời, lập tức vận khí định truyền vào cho hắn. Thấy thế, hắn liền ngăn cản: "Không cần lãng phí sức lực, độc đã dẫn qua, không thể ép ra được." Huống chi đây là mị tâm khó giải.

Nguyên Duật Diệp lập tức hạ lệnh dừng lại chờ.

Thấy Thượng Trang trong xe ngựa, Thanh phu nhân khinh miệt cười: "Hoàng Thượng muốn làm lúc này..."

Ở cùng Mộ Dung Vân Sở? Thượng Trang không khỏi lo lắng.

"Hoàng Thượng..." Thượng Trang lại gọi hắn một tiếng, nhưng hắn đã đi xa.

Hắn chẳng qua chỉ dùng khí dẫn độc trong cơ thể nàng ra mà thôi.

Thượng Trang không khỏi kinh ngạc, nàng còn tưởng nàng đã ngủ rất lâu, lại không ngờ chỉ vừa mới hừng đông.

"Nghỉ ngơi đi." Hắn nắm chặt tay nàng.

Khi đó Thượng Trang mất tích, hắn không biết nàng đi đâu, hôm nay nơi này gần Vũ Thành, chẳng lẽ Mộ Dung Vân Sở không đoán ra nàng từ nơi đó tới sao? Chỉ là một mình nàng trở về đương nhiên khiến hắn cảm thấy kỳ quái, Nguyên Chính Hoàn có lẽ không đưa nàng về.

Thoáng cười cười, chậm rãi thu lại suy nghĩ, bà lấy ra một bình sứ nhỏ đưa cho Nguyên Duật Diệp: "Trong này có thuốc, ngươi uống vào, thời điểm vận công cho nàng, mị tâm sẽ theo kinh mạch mà vào cơ thể ngươi. Mạc Tầm từng ép độc giúp nàng, ta nghĩ, hiện tại ba lần là đủ, ba ngày này, mỗi ngày ngươi dùng một viên."

Chỉ thời gian một nén hương, Dương Thành Phong đã dẫn người tới. Hắn xuống ngựa, tiến lên hành lễ: "Hoàng Thượng, đại quân đang ở hậu phương cách đây mười dặm, có Tôn phó tướng trông chừng, mạt tướng tới báo bình an với Hoàng Thượng trước."

Ngồi một lúc, hắn đứng dậy xuống xe.

Nghe vậy, Nguyên Duật Diệp mới yên tâm gật đầu, lại hỏi: "Tân Vương phủ có động tĩnh gì không?"

"Mạt tướng xấu hổ." Dương Thành Phong vẫn cúi đầu. Thời điểm đó, mười hai tòa thành trì không thu hồi được, còn gây ra thảm kịch hàng loạt dân chúng bị g·i·ế·t, việc này, cả đời hắn sẽ không thể quên.

Không biết tại sao, hốc mắt có chút ẩm ướt, rất muốn khóc. Thượng Trang hít một hơi thật sâu, xoay mặt. Nếu biết nàng là người Lê Quốc, liệu hắn còn có thể tín nhiệm nàng như hiện tại không?

"Tốt hơn chưa?"

Hôm qua hắn canh giữ bên giường suốt một đêm, hôm nay, hắn khẳng định rất vất vả.

..................................

Không tự chủ mà giật mình, Thái Tử đã c·h·ế·t, không lẽ gã gặp ma?

A, kỳ thật ý nghĩ đó cũng không phải nàng tình nguyện!

"Không sao, ta rất tốt." Trái tim cao hứng trở lại, thì ra hắn vẫn nhớ trên người hắn còn thương tích. Cúi người ôm nàng sâu vào lồng ngực, hắn khẽ cười, "Đã có thể ôm lấy nàng, ta còn có thể có chuyện gì?"

Thanh phu nhân cười hỏi: "Sao thế? Đã dám giúp nàng dẫn độc, Hoàng Thượng còn sợ nàng biết sao?" Nói ra những lời này, chính bà ta cũng không biết tại sao, có lẽ với tình yêu như vậy, nội tâm cũng phải thưởng thức.

Lần này hắn không cự tuyệt, chỉ gật đầu.

Hôm nay hạ trại, mặt trời đã lặn về Tây.

"Vu Nhi!" Hắn đau lòng mà ôm lấy nàng, cắn răng, "Đúng vậy, ta đồng ý thả bà ta đi. Bà ta không tình nguyện ở lại, là ta giữ bà ấy, vốn định dùng để uy h**p Tiêu Dự, nhưng hôm nay ta đã hứa, nếu có thể cứu nàng, ta sẽ thả bà ấy đi."

"Mặc kệ nàng tới thế nào, ta chỉ muốn nàng trở về cạnh ta." Bất kể là Nguyên Chính Hoàn hay một ai khác, chỉ cần không gây bất lợi với nàng, tất cả hắn đều có thể bỏ qua.

Quyển 5 - Chương 14: Dẫn độc

Nguyên Duật Diệp quay đầu, chỉ để lại một câu: "Không có gì, nàng cứ đợi ở đây, ta đi một lát liền quay lại." Dứt lời, hắn nhanh chóng đi về phía trước.

Có lẽ quan trọng hơn là, trong tiềm thức, nàng không hi vọng hắn biết thân phận công chúa Lê Quốc của nàng.

"Chuyện bên kia đều thuận lợi sao?"

"Ở ngay trước, Hoàng Thượng ngài... Hoàng Thượng!" Gã còn chưa dứt lời, đã thấy Nguyên Duật Diệp xuống xe.

Thượng Trang giật mình, lại cười rộ lên, nàng đúng là hồ đồ rồi. Nhìn hắn khí sắc không tệ lắm, chỉ là hàng lông mày đã nhiễm chút mệt mỏi.

"Khụ khụ..." Thượng Trang không tự chủ mà ho khan.

Có người tới, Nguyên Duật Phong cả kinh, vội xoay người vào con hẻm nhỏ.

Một Nguyên Chính Hoàn đã khiến hắn phải chịu uy h**p, đương nhiên không thể xuất hiện thêm một người.

Khi đó nàng thật sự không rõ vì sao Mộ Dung Vân Sở cố ý bị thương không lên thi đấu, chuyện đó đối với hắn có lợi ích gì, nhưng hôm nay, tất cả nàng đều nhìn thấu.

Đương nhiên thấy hân hoan, Thượng Trang vừa nhấc màn, liền nghe thị vệ bên ngoài hỏi: "Nương nương có gì phân phó?"

Một mình ngồi trong xe ngựa một lúc lâu, mãi tới khi lần nữa lên đường, Nguyên Duật Diệp mới lên xe ngựa. Thấy nàng đã tỉnh, hắn cười hỏi: "Tốt hơn chưa?"

Hắn biết nàng có việc gạt hắn, chỉ là nàng đã không muốn nói, hắn sẽ không hỏi. Nàng mệt mỏi cần phải nghỉ ngơi, vậy hắn sẽ ở cạnh nàng.

Nàng lắc đầu, không sao, chỉ là cảm thấy yết hầu không thoải mái mà thôi.

"Đi đâu ngủ? Nơi này là doanh trướng của ta."

Đợi nàng ngủ rồi, hắn cẩn thận nâng nàng dậy, lòng bàn tay đặt lên mu bàn tay nàng.

Nguyên Duật Diệp giật mình, không khỏi cười nói: "Nàng nói bậy bạ gì vậy? Nào có điều kiện gì? Ta là Hoàng Thượng, mệnh lệnh của ta, bà ấy có thể không đồng ý sao?"

"Hoàng..." Trương công công định nói gì đó, lại thấy hắn đã nhắm mắt.

A, hôm nay nghĩ lại, lời Nguyên Duật Diệp nói đúng là sự thật, chỉ là đối tượng hắn ám chỉ đã sai.

Ngày thứ hai dẫn độc, Nguyên Duật Diệp phát hiện thần sắc Thượng Trang thật sự khá lên rất nhiều. Trương công công so với ngày trước càng thêm lo lắng, nhưng gã chỉ có thể ở cạnh, không dám nhiều lời.

Xe ngựa chậm rãi lên đường hẳn là vì chờ Dương Thành Phong.

Chợt nhớ tới Nguyên Duật Phong, cũng không biết hiện tại hắn đi đâu rồi. Ánh mắt chậm rãi nhìn Nguyên Duật Diệp, nếu biết hắn còn sống, Nguyên Duật Diệp sẽ g·i·ế·t hắn sao? Thiên hạ này dù sao cũng không có bậc quân vương dễ dàng tha cho tiên Thái Tử.

Thượng Trang chỉ cười lắc đầu: "Không có gì, Thừa Tướng chỉ tới xem thiếp có sao không mà thôi."

Tâm trạng nhịn không được mà khẩn trương, mười sáu năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Thượng Trang chỉ cười, không đáp. Không biết có phải vì tác dụng của thuốc không, rất nhanh nàng liền muốn ngủ.

Thị vệ cung kính đáp: "Hoàng Thượng đang nói chuyện với Thừa Tướng đại nhân."

Mộ Dung Vân Sở nhíu mày: "Hoàng Thượng dùng chân thành đối đãi, nhưng họ lại không biết." Chuyện tàn sát hàng loạt dân chúng trong thành đã đủ cho thấy nhẫn tâm của Tiêu Dự, loại chuyện này, ít nhất, hắn không làm được.

Thượng Trang hoàn hồn, cười lắc đầu: "Không có gì, cảm thấy tốt hơn nhiều, đương nhiên cao hứng."

Vừa rồi nàng chỉ cho rằng đó là ảo giác, nào ngờ rằng đó thật sự là Nguyên Duật Diệp? Mà hiện tại, nàng cũng không biết phải đối diện với hắn thế nào.

Mộ Dung Vân Sở cười nói: "Hoàng Thượng anh minh." Nhìn hắn, dừng một lúc, Mộ Dung Vân Sở mới hỏi: "Bên ngoài gió lớn, sao Hoàng Thượng không nghỉ ngơi trên xe ngựa?"

"Hiện tại là giờ nào?" Nàng rốt cuộc đã ngủ bao lâu?

"Hoàng Thượng." Trương công công vội vã đi lên, lo lắng nói, "Hoàng Thượng, không thể."

Trương công công vội đỡ lấy hắn, cau mày: "Hoàng Thượng cảm thấy thế nào? Nô tài đi tìm..." Nói tới đây, gã vội ngậm miệng. Nguyên Duật Diệp chắc chắn không muốn để thái y biết, chỉ là tìm Thanh phu nhân... (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Dương Thành Phong lắc đầu: "Dạ không, từ khi thế tử tới kinh thành, Hứa Thái Hậu rất an phận."

"Dương tướng quân phái người tới, có việc gấp muốn bẩm báo."

Chẳng biết tại sao, nghĩ tới, nàng không có cách nào vui vẻ. Không c·h·ế·t, nàng sẽ phải đối mặt với rất nhiều chuyện bản thân không muốn. Nàng muốn trốn tránh, chỉ tiếc lại không có cơ hội.

Nghe thế, Nguyên Duật Diệp cười rộ lên, nắm chặt tay nàng: "Nàng đương nhiên không thể thích hắn, nếu nàng thích hắn, ta phải làm sao đây?" Nguyên Duật Diệp nghiêm túc nhìn nàng, cười hỏi.

Mộ Dung Vân Sở đứng nhìn từ xa, không khỏi cảm thấy kỳ quái. Tại sao Nguyên Duật Diệp lại không ở cùng xe ngựa với Thượng Trang mà ra ngoài? Cúi đầu, ánh mắt lần nữa nhìn dòng chữ trên phong thư trong tay.

Nguyên Duật Diệp vỗ vai hắn, cười nói: "Trẫm chờ ngươi lâu rồi."

.................................

Động môi, nàng đột nhiên phát hiện Mộ Dung Vân Sở không biết nàng đã rõ ràng sự tình cái bớt trăng lưỡi liềm trên người hắn, nàng còn từng hứa sẽ không dùng việc này khiến hắn rơi vào nguy hiểm. Đó là dùng mạng của Phục Linh mà đổi, cho tới hôm nay, nàng vẫn giữ đúng lời hẹn.

Khi Thượng Trang tỉnh lại, không thấy Nguyên Duật Diệp đâu, nàng không khỏi giật mình, theo bản năng muốn cử động liền phát hiện, nàng cư nhiên có khí lực ngồi dậy.

Gặp Mộ Dung Vân Sở, Thượng Trang không khỏi nhớ tới chuyện cái bớt hình trăng khuyết kia. Hôm nay đã chứng minh cái bớt trên người Nguyên Chính Hoàn là giả, như vậy, trên người Mộ Dung Vân Sở mới là thật!

Thượng Trang cảm thấy kỳ quặc mà nhìn hắn, nhỏ giọng hỏi: "Hoàng Thượng muốn làm gì?"

Hắn chỉ nghiêng mặt hỏi: "Chuyện gì?"

"Biết!"

"Y sao có thể để một mình ngươi rời đi?" Lời nàng nói khiến Nguyên Duật Diệp chấn động. Nếu Nguyên Chính Hoàn là thái tử Lê Quốc, như vậy Linh Khuyết chính là muội muội của y, đúng lúc này y sao có thể thả muội muội một mình rời đi như vậy?

Thượng Trang gật đầu, nhắc tới cũng thật kỳ quái, nàng chẳng qua chỉ ngủ một giấc, thật sự tốt hơn nhiều, trên người cũng có chút khí lực. Lúc này nàng mới dám tin Thanh phu nhân tình nguyện giao ra thuốc giải.

Mộ Dung Vân Sở còn muốn nói gì đó, nhưng thấy người đằng xa đi về bên này, hắn dứt khoát buông màn xe, xoay người rời đi.

Nguyên Chính Hoàn lại đẩy thân thể nữ tử ra, cau mày hỏi: "Sao ngươi lại ở đây?" Nàng không phải nên ở cùng Nguyên Chính Hoàn sao?

Động môi, cuối cùng nàng lại không nói gì.

Nguyên Duật Diệp lại cản hắn, lắc đầu: "Không có tác dụng đâu." Đem chuyện dẫn độc kể lại ngắn gọn, việc này không giấu được Dương Thành Phong, mà hắn cũng cần một người hỗ trợ.

Cúi đầu nhìn nữ tử trong lòng, qua nửa ngày, hắn mới lên tiếng: "Biết rồi, trẫm lập tức qua."

Bên kia người tìm kiếm Nguyên Duật Phong vẫn tiếp tục điều tra, tựa như sợ rằng ai đó sẽ dùng việc này gây bất lợi cho Nguyên Duật Diệp.

Cánh tay run lên, hắn lắc đầu: "Nàng không có gì phải xin lỗi ta cả." Ngược lại là hắn đã làm quá nhiều việc không nên làm.

Nàng đơn giản chỉ không muốn y gặp chuyện không may, tuy Nguyên Duật Diệp đã hứa sẽ không g·i·ế·t y, nhưng nàng rất rõ ràng, Nguyên Chính Hoàn vất vả ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, một khi cơ nghiệp bị hủy, y chắc chắn sẽ chịu đả kích rất lớn.

Hắn định thần, nhàn nhạt mở miệng: "Không đáng ngại." Không ngờ độc phát lại nhanh như vậy, cũng may đang ở cạnh Dương Thành Phong.

Giao nàng cho Nguyên Duật Diệp là lựa chọn tốt nhất, hắn ở Vũ Thành cứu được nàng, nếu bỏ dở nửa chừng, mọi thứ sẽ uổng phí, có lẽ Nguyên Duật Diệp sẽ cứu nàng.

Thấy hai người đã đi xa, Mộ Dung Vân Sở chần chờ, cuối cùng lại trở về xe ngựa.

"Gọi tên của Hoàng Thượng là đại bất kính." Nàng nhìn hắn, nghiêm túc nói.

Nghĩ tới, hai tay không tự chủ mà nắm chặt thành đấm, hắn hận chính mình lúc trước đã buông tay.

Nếu ngay từ đầu có thể dùng cách này cứu nàng, hắn sẽ không giao nàng cho Nguyên Chính Hoàn, tuyệt đối không!

Tử tôn Nguyên thị đều ở đây, trừ hắn.

"Hoàng Thượng vì sao không hỏi thiếp làm sao tới được đây?"

Trừ phi nàng không phải công chúa Lê Quốc, hắn không phải hoàng đế Tây Chu.

Bước chân chậm lại nhưng không hề dừng, hắn cười nói: "Trẫm thì có thể có chuyện gì?"

Thượng Trang lắc đầu: "Thiếp không đói, chúng ta... Đi đâu vậy?"

Mà Thượng Trang lại thật sự chấn động, vội hỏi: "Hoàng Thượng đã đồng ý điều kiện gì của bà ấy?" Khi đó, ngay cả Nguyên Chính Hoàn quỳ xuống cầu xin, bà ấy cũng không cứu nàng. Đang êm đẹp bà ấy đồng ý đưa ra thuốc giải, nàng không tin.

"Trẫm muốn lúc nào thì làm lúc đó, không cần ngươi xen vào!" Nguyên Duật Diệp vội cắt ngang lời bà ta, hắn không muốn để nàng biết điều kiện hắn đã đồng ý với Thanh phu nhân.

Nàng cắn môi nhìn nam tử trước mặt, hắn mới là Hoàn Vương, đúng không?

Mộ Dung Vân Sở thong dong nói: "Nàng ấy xuất hiện ở đây, có lẽ là Tiêu Dự thả nàng ấy đi. Mặc kệ thế nào, việc này nói cho chúng ta biết, Tiêu Dự coi trọng nàng. Lúc cần thiết, Hoàng Thượng có thể dùng nàng khống chế Tiêu Dự."

Không khỏi kinh hãi, mà thị vệ kia đã nghe thấy tiếng, quay đầu.

Nguyên Duật Diệp gật đầu: "Trẫm cũng nghĩ như vậy, không ngờ Thừa Tướng cũng có suy nghĩ giống trẫm."

Chẳng biết tại sao, nàng lại nhớ tới cái ngày gặp chuyện không may ở Hưng Viên lần đó, lời Nguyên Duật Diệp từng nói với Nguyên Chính Hoàn.

Thân phận của bọn họ...

Vừa mở miệng, nàng liền bị hắn cắt ngang: "Gọi Diệp." Hắn đã nói rất nhiều lần, chỉ là nàng một mực không chịu gọi.

Nguyên Duật Diệp chấn động, vội buông tay, nhanh chóng nhảy xuống xe ngựa, phân phó Trương công công đưa Thanh phu nhân đi.

Có lẽ điều khiến nàng thật sự lo lắng việc này đúng không? Nhịn không được mà cảm thấy đắng chát, nhưng hắn vẫn cười, hắn là nam nhân, lời đã nói ra đương nhiên một lời cửu đỉnh, hắn tuyệt đối lừa gạt nàng.

Bất giác ngây ra, hắn biết lời nàng nói rốt cuộc có ý gì, liền trầm giọng: "Ta đã hứa sẽ không lấy mạng y, nhưng ta tuyệt đối không thể dung túng những gì y đang làm." Hắn bắt buộc phải tiêu diệt thế lực Lê Quốc, nếu không giang sơn Tây Chu cũng sẽ không có một ngày thái bình. Bất kể thế nào, hắn vẫn là hoàng đế Tây Chu, hắn không thể cho phép loại chuyện như vậy xảy ra.

Gã đưa tay, tùy tiện chỉ một phương hướng: "Kẻ đó hình như chạy về hướng kia!"

Nguyên Duật Diệp đi thẳng về phía trước, xa xa đã thấy mấy thị vệ đứng đó. Gặp hắn, bọn thị vệ liền rút kiếm về.

Trương công công vội vàng đuổi theo, gấp đến độ phải lau mồ hôi.

Nàng thật sự không muốn trở về, về rồi sẽ lại gặp Nguyên Chính Hoàn.

Nghe tiếng động, Mộ Dung Vân Sở không khỏi nhấc màn lên, chỉ thấy thân ảnh Nguyên Duật Diệp lướt nhanh qua, thoáng kinh ngạc.

"Đã xảy ra chuyện gì?" Thượng Trang bật thốt lên hỏi.

Cắn môi, hai chữ kia, nàng thật sự không có cách nào tiếp nhận.

Nếu có thể sống, nàng sẽ không lựa chọn cái c·h·ế·t.

Là thư Tôn Dịch Chi viết cho hắn, nhưng hắn lại cảm thấy có chút khác thường. Mấy ngày liên tiếp truyền tới tin khỏe mạnh khiến hắn bất an. Dương Thành Phong sẽ tới Vũ Thành, như vậy hắn có thể gặp Tôn Dịch Chi.

Những ưu phiền kia đều không cần nghĩ, cũng không cần quản.

Thấy nàng đã tỉnh, Nguyên Duật Diệp khẽ cười: "Sao đã thức rồi?"

Nhớ tới thời điểm hắn có biết nàng là ai hay không, hắn lại nói nàng đừng suy nghĩ lung tung.

Kỳ thật ngay từ đầu nàng đã nghĩ tới, chỉ là khi đó ở Vũ Thành, việc này không thể nói với ai.

Xem ra bọn họ không thể không tới Vũ Thành.

"Đã tốt hơn nhiều." Nàng gật đầu, thấy sắc mặt hắn có chút không tốt, nhíu mày hỏi: "Mệt lắm sao?"

Chân khí xuyên qua lòng bàn tay, đau đớn ập tới.

Nguyên Duật Diệp dừng bước, quay đầu nhìn bà ta, thấp giọng hỏi: "Ngươi muốn trẫm làm thế nào?" Ánh mắt bất giác nhìn về phía xe ngựa, hôm nay nàng đã ở đây, hắn đột nhiên phát hiện, hắn không còn sợ gì nữa.

Đi thêm mấy bước, lồng ngực đột nhiên đau đớn một hồi, Dương Thành Phong thấy bước chân hắn loạng choạng, vội duỗi tay đỡ, cả kinh hỏi: "Hoàng Thượng sao vậy?"

Đối diện với Thanh phu nhân, Thượng Trang thật sự không biết phải nói gì. Thanh phu nhân chỉ nhìn nàng một cái, khóe miệng lộ ra ý cười sâu xa. Không biết vì lý do gì, nụ cười đó khiến nàng có chút bất an.

Nhẹ nhàng ôm nữ tử vào lòng, Nguyên Duật Diệp cắn răng, vừa rồi âm thầm kiểm tra mạch tượng cho nàng, phát hiện thân thể nàng đã rất suy yếu. Hắn sợ lúc này dẫn độc nàng sẽ không chịu nổi, nhưng hắn lại lo nàng không thể tiếp tục gắng gượng.

Thấy Thanh phu nhân gật đầu, Nguyên Duật Diệp giống như thở phào nhẹ nhõm.

Thượng Trang lại bất động thanh sắc thay đổi chủ đề: "Hoàng Thượng có thể không đi Vũ Thành không?"

"Hoàng Thượng!" Trương công công thấy hắn cầm lấy bình sứ kia, sắc mặt trắng bệch. Thanh phu nhân là ai, đồ của bà ta sao Hoàng Thượng cũng dám lấy? Vạn nhất là độc dược thì phải làm sao đây?

Dương Thành Phong giật mình nhưng cũng không hỏi vì sao, chỉ nói: "Hoàng Thượng rõ ràng thân phận của thân phận của thái tử Lê Quốc, ngài cũng biết y hiểu rõ quân đội Tây Chu, thậm chí còn rõ hơn ngài, nhưng mạt tướng không giống, mạt tướng quanh năm ở biên quan, y và mạt tướng không tiếp xúc nhiều, lần này mạt tướng cả gan khẩn cầu Hoàng Thượng giao mọi việc của chiến sự cho mạt tướng."

"Đang nghĩ gì vậy?" Hắn nhìn nàng, nhẹ giọng hỏi.

Khi đó nàng vốn muốn nói hắn biết, nàng không phải An Lăng Vu, nàng là Thượng Trang, nhưng còn hôm nay? Nàng làm sao mà nói? Nàng không phải An Lăng Vu, cũng không phải Thượng Trang, a, Nguyên Duật Diệp có phải sẽ cảm thấy nàng là kẻ điên không?

Thượng Trang kinh ngạc nhìn hắn, qua nửa ngày, nàng cười nói: "Thừa Tướng yên tâm, ta sẽ không làm vậy." Lời vừa nói ra, nàng bỗng nhớ tới thân phận của mình, sắc mặt không tự chủ mà tái nhợt.

Thanh phu nhân chỉ cười một tiếng, cũng không nói gì thêm.

Bọn họ, một ngày nào đó sẽ chia xa.

Nhìn chằm chằm người trước mặt, nàng nghĩ nàng đã biết vì sao Mộ Dung Vân Khương lại muốn vu oan Linh Khuyết, cho dù chắc chắn Nguyên Duật Diệp sẽ không g·i·ế·t muội ấy, Mộ Dung Vân Khương vẫn làm vậy.

Sắc mặt Trương công công tái nhợt, gã quá hiểu tính tình Nguyên Duật Diệp, việc hắn đã quyết định, ai cũng không thể thay đổi, hơn nữa, đây là chuyện liên quan tới Vu Tu Dung.

"Đi thôi." Nguyên Duật Diệp lên tiếng.

Hai chân hắn mềm nhũn, Trương công công cẩn thận dìu hắn, thời điểm đi ngang qua xe ngựa của Thanh phu nhân, thanh âm của bà ở bên trong truyền tới: "Hoàng Thượng vẫn ổn chứ?"

Ngay từ đầu nếu biết loại độc này có thể dẫn ra, cho dù không có thuốc giải, hắn vẫn sẽ làm như vậy. Có như thế, nàng đã không phải chịu khổ. Giờ phút này, khóe miệng hắn bất giác cong lên, bất luận thế nào, hắn chỉ cần nàng sống tốt.

Sắc mặt Nguyên Duật Diệp thoáng thay đổi, nhưng thấy nàng lo lắng, trong lòng liền cao hứng, ngoài miệng nói: "Chỉ hơi mệt một chút, nghỉ ngơi liền không sao. Có muốn ăn gì không? Ta sai người chuẩn bị."

Hắn cũng cao hứng, cười nói: "Đó là đương nhiên, nàng rất nhanh sẽ khỏe lại.

"Hoàng Thượng... Tin thiếp sao?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Cách Vũ Thành còn hai ngày đi đường, có điều chúng ta sẽ hội hợp với Thành Phong trước."

Thượng Trang ngây ra, hắn gọi nàng là "Nương nương" vì được Nguyên Duật Diệp phân phó sao?

Cẩn thận dìu nàng nằm xuống, thân thể hắn đột nhiên lảo đảo.

Nữ tử kinh hỉ đưa mắt nhìn qua bên này, đợi thấy rõ Nguyên Duật Diệp, nàng liền chạy tới ôm lấy hắn, nức nở: "Thiếp cuối cùng cũng tìm được ngài, rốt cuộc cũng tìm được ngài! Ngài vẫn tốt chứ?" Ngẩng gương mặt nhỏ nhắn, nước mắt nhịn không được mà rơi ra, tay nàng run rẩy xoa xoa mặt hắn lại nói, "Gầy, cũng tiều tụy đi rồi. Bọn họ hầu hạ không tốt sao?"

Thượng Trang còn muốn tiếp tục, động môi, cuối cùng lại không biết bản thân còn có thể nói gì. Vô lực nhắm hai mắt lại, kỳ thật nàng còn rất nhiều việc gạt hắn. Chuyện của Mộ Dung Vân Sở, chuyện của nàng...

Trái tim theo đó trầm xuống, nàng nhìn hắn, hỏi: "Hoàng Thượng biết y là ai sao?" Nếu không, sao hắn có thể nói như vậy?

Việc này gã không dám nhiều lời, tuy rằng rất muốn khuyên can nhưng gã biết, lời gã nói hắn căn bản không nghe.

Tất cả nàng đều không biết, nhưng có một điều nàng rõ, mỗi lần điều tra, Nguyên Duật Diệp đều nói hắn không có vấn đề, bởi vì hắn là tử tôn Nguyên thị, chuyện hắn làm đương nhiên vì giang sơn Tây Chu này. Sự tình Lê Quốc muốn phục quốc, hắn đương nhiên cũng đứng về phía Nguyên Duật Diệp, vô luận thế nào, hắn đều sẽ không để Nguyên thị đánh mất giang sơn.

Hai tay nắm chặt thành đấm, đạo lý này kỳ thật Thượng Trang hiểu.

Nguyên Chính Hoàn không chiếu cố nàng tốt, nếu không, nàng sao có thể thành bộ dáng như hiện tại!

Thượng Trang cúi đầu nhìn, chỉ nghĩ đó là giải dược, vì thế không hỏi liền há miệng uống.

Nguyên Duật Diệp kinh hãi, vội hỏi: "Sao vậy?"

Nàng không phải không muốn dừng lại ở bên cạnh hắn, nhưng tới lúc thân phận rõ ràng, nàng và hắn chắc chắn đều sẽ lúng túng. Chỉ là giờ phút nàng không đi được, nếu đi, Nguyên Duật Diệp chắc chắn sẽ tìm nàng tới phát điên.

Qua một lát, Trương công công mang thuốc tới, nói là thuốc Thanh phu nhân cho Thượng Trang.

Lồng ngực hắn thật ấm áp, ôn hòa đến mức khiến nàng cứ muốn thiếp đi như vậy, mãi mãi đừng tỉnh lại.

"Hoàng..."

Nguyên Duật Diệp cười lạnh: "Bọn họ thế nào là chuyện của họ, trẫm tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện đó. Thừa Tướng không cần nhiều lời, tâm ý trẫm đã quyết." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lần nữa tỉnh lại, Thượng Trang phát hiện chính mình đã không còn ở trên xe ngựa. Nàng ngủ trên giường trong doanh trướng, Nguyên Duật Diệp ở ngay bên cạnh. Thân thể thoáng nhúc nhích, hắn liền bị đánh thức.

Nàng không muốn, vậy hắn chỉ có thể dùng những cung quy c·h·ế·t tiệt kia để an ủi chính mình.

Nguyên Duật Phong phóng tới, ra tay đánh thị vệ kia. Thị vệ kia sợ hãi kêu lên, theo bản năng muốn ngăn cản, nhưng trong nháy mắt, gã đã nhìn rõ người trước mặt.

Không ngờ Nguyên Duật Diệp lại lắc đầu: "Không!" Chuyện giữa hắn và Nguyên Chính Hoàn phải giải quyết trước, đợi mọi thứ rõ ràng, hắn chắc chắn sẽ không thủ hạ lưu tình.

Nguyên Duật Diệp thở dài: "Việc đã qua, cũng không thể trách ngươi, đứng lên đi."

Nam tử cắn răng, không phải hắn gấp, là hắn sợ nàng không thể tiếp tục chống cự!

"Hoàng Thượng..." Nàng nắm chặt tay hắn, nghĩ nghĩ, cuối cùng chỉ có thể nói, "Phải cẩn thận Thừa Tướng."

"Yên tâm, trẫm biết phải làm gì."

Dương Thành Phong căng lớn hai mắt, qua nửa ngày mới mở miệng: "Hoàng Thượng sau có thể làm ra chuyện này! Nương nương bên kia, không bằng mạt tướng làm thay."

Nguyên Duật Diệp không nói lời nào, đợi đi thật xa, hắn mới trầm giọng: "Việc này không cần ngươi quản, trẫm nói lời giữ lời, ngươi chỉ cần đưa ra thuốc giải, trẫm sẽ đem đồ ngươi muốn giao ra."

Thời điểm xe ngựa dừng lại nghỉ ngơi, mọi người liền tranh thủ ăn uống, Nguyên Duật Diệp xuống xe một lúc rồi trở về đút nàng uống thuốc.

Thanh phu nhân lên xe ngựa bắt mạch cho Thượng Trang, gật đầu với Nguyên Duật Diệp.

Qua một lúc, màn xe bị nhấc lên, người tới là Mộ Dung Vân Sở.

Đúng như Nguyên Duật Diệp nghĩ, tốc độ nhanh như vậy, Nguyên Duật Phong căn bản không thể thật sự biến mất, việc hắn có thể làm chính là lách mình trốn vào nội thành.

"Vừa qua giờ Sửu, ngủ tiếp đi." Dứt lời, hắn liền duỗi tay giúp nàng chỉnh lại góc chăn.

Nguyên Duật Diệp nhẹ nhàng xoa xoa mặt nàng, thấp giọng: "Mệt sao? Vậy nàng nghỉ ngơi đi, ta ở cạnh nàng."

Thượng Trang thấy hắn sắc mặt không tốt trở về, chỉ cho rằng Dương Thành Phong mang tin không tốt tới. Nàng chần chờ, cuối cùng vẫn không dám hỏi, ngược lại là Nguyên Duật Diệp vẫn tươi cười nói chuyện với nàng, giống như không hề có gì xảy ra.

Nhóm thị vệ bên ngoài tới, có người nói: "Vừa rồi có tiếng đánh nhau!"

Nguyên Duật Diệp nhíu mày: "Tại sao?"

Dương Thành Phong đáp một tiếng, lập tức theo sau.

Bà ta không phải người của Hoàng Thượng, nói thật, gã không tin bà ta. Lúc này nhìn sắc mặt Nguyên Duật Diệp tái nhợt, gã gấp tới độ không biết làm sao cho phải.

Dương Thành Phong đi lên trước, hỏi: "Lần này tới Vũ Thành, là trực tiếp tấn công sao?"

Nguyên Duật Diệp khẽ cười: "Vậy theo ý Thừa Tướng, trẫm nên làm thế nào?"

"Yên tâm, Tiêu Dự không có gì uy h**p, ta sẽ không thua." Hắn ngừng một chút, lại nói, "Ta từng hứa với nàng sẽ không g·i·ế·t y, lời hứa đó hôm nay vẫn còn hữu hiệu."

Lúc này, người phía ngoài nghe thấy động tĩnh bên này, đều vội chạy tới.

Thượng Trang biết hắn đang nói đùa nhưng trong lòng vẫn không khỏi khẩn trương. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Đương nhiên." Hắn không hỏi nàng muốn hắn tin tưởng điều gì, hắn lúc nào cũng tin tưởng nàng.

Sắc mặt Dương Thành Phong trắng bệch, giờ phút này không thể nói được một câu.

Thả Linh Khuyết xuất cung vì hắn hoài nghi thân phận của Nguyên Chính Hoàn, hắn muốn thăm dò xem Nguyên Chính Hoàn liệu có thật sự "cảm thấy hứng thú" với Linh Khuyết.

Tới hừng đông, thị vệ rất nhanh đã thu dọn tất cả, người ở Vũ Thành tìm kiếm một đêm cũng không có bất kỳ kết quả nào. Nguyên Duật Diệp hạ lệnh thu đội, bọn họ còn phải tới Vũ Thành.

"Hoàng Thượng...."

Mộ Dung Vân Sở đột nhiên trầm giọng: "Ngươi thật sự muốn Hoàng Thượng bị người Lê Quốc khống chế sao?"

"Hoàng Thượng..."

Thời điểm ra khỏi thành, Nguyên Duật Phong nhìn thấy một đoàn người từ xa. Hắn không dừng lại, trực tiếp rời đi. Kỳ thật thị vệ vừa rồi trông thấy hắn, hắn không nên hạ thủ vô tình. Không nhịn được mà cười một tiếng, xem ra hắn không thể trở thành người tâm ngoan thủ lạt, cho nên dù muốn, hắn cũng không thích hợp làm đế vương.

Thượng Trang cắn môi, ai có thể nói nàng biết nàng nên làm gì bây giờ không?

Trương công công kinh hãi, vội đỡ lấy hắn: "Hoàng Thượng không nghỉ ngơi sao?"

Nguyên Duật Diệp giật mình, lập tức cau mày: "Không được nghĩ lung tung." Nàng là Vu Nhi của hắn, vĩnh viễn là vậy.

"Hoàng Thượng!" Sao lại không đáng ngại? Sắc mặt hoàng đế đã trắng bệch, thân thể cũng chẳng có sức lực! Dương Thành Phong vội nói, "Mạt tướng đưa ngài về, lại tìm một thái y tới xem."

Nguyên Duật Diệp nhận lấy, đút cho nàng.

Trương công công nao dám nhiều lời, thoáng nhìn qua Thượng Trang vẫn chìm sâu vào giấc, gã chỉ thầm than một tiếng, im lặng ở bên cạnh.

Thượng Trang lúc này mới hoàn hồn, khẽ cười với hắn: "Làm sao ta biết?" Nàng đã hứa với Nguyên Duật Diệp sẽ không nói, hiện tại sao có thể nói hắn biết?

Nguyên Duật Diệp thu lại cảm xúc, trầm giọng: "Yên tâm, ta tự biết." Lời này là để nàng yên tâm, vì nàng, hắn cũng sẽ sống tốt.

Thanh phu nhân lên tiếng: "Được, Hoàng Thượng nói được làm được, ta cũng không có lý do thất hứa!"

Mộ Dung Vân Sở nhìn chằm chằm Nguyên Chính Hoàn không tha, đó là vì Nguyên Chính Hoàn giả mạo hắn. Hắn không cần biết y là ai, hắn chỉ cần biết bản thân là ai lầ được.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Quyển 5 - Chương 14: Dẫn độc