Thà Đừng Gặp Gỡ
Thánh Yêu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Quyển 2 - Chương 28: Giữ lại, từng bước uy h·i·ế·p
trước, anh muốn cô nhìn thấy tình cảnh tàn khốc trong phòng phẫu thuật, chỉ vì muốn hù dọa cô.
lần, thành t* c*ng của cô đã rất mỏng rồi, tôi sẽ không để cho cô tiếp
Phía trên bệnh án có ghi tuổi của Vinh Thiển.
nghĩ đến hậu quả không, không nói đến chuyện tổn thương đứa bé, đối với
Thiếu, anh đặt mạnh chén cà phê lên trên bàn: “Hoàng Phủ Tứ Thiếu,
“Bạn trai cô đâu?”
lướt nhanh trên màn hình, bấm vào số di động c*̉a Lệ Cảnh Trình.
Hai người cũng không nói gì, Lệ Cảnh Trình cũng không thể xác định được cô có muốn giữ lại đứa bé hay không.
Người làm báo cho Lệ Cảnh Trình tình trạng này, sau khi trở về anh
phải sợ hãi, chỉ cần dán chặt bàn tay lên bụng xoa xoa vài cái, cục cưng sẽ cảm nhận được các mẹ đang nói lời yêu thương cùng bé. Có lẽ các mẹ
Thiển.
Lệ Cảnh Trình biết tâm tư của cô, anh một tay chống ở bên người Vinh
Anh quay đầu lại, dập tắt điếu thuốc.
“Không cần, đây là chuyện của chúng ta, anh và em thương lượng với nhau là được rồi.” Lời nói của anh chắc nịch.
“Cái đó không cần mua.”
Lâm Nam cũng biết chuyện Vinh Thiển mang thai, cô và Hà Mộ thường xuyên tới thăm Vinh Thiển.
Người làm thấy vậy, vẻ mặt sáng lên, xung quanh đều là không khí vui mừng hân hoan, chỉ có Vinh Thiển là cười không nổi.
“Vẫn chưa cần dùng đến, tới lúc đó chúng ta lại đến đây xem.” Vinh Thiển kéo tay Lệ Cảnh Trình.
Cô sợ, nhưng cũng không có đủ dũng khí để bỏ đứa bé này.
Nhân viên phục vụ cười dịu dàng: “Chuẩn bị trước cũng rất tốt, sau
Vinh Thiển mặt cắt không còn một giọt máu, sợ đến nỗi chân mềm nhũn.
hơn nhiều.’’ Thấy Vinh Thiển không nói lời nào, bác sĩ lên giọng hỏi:
Trong lòng Vinh Thiển không nói nên lời, sau khi trở về, Lệ Cảnh
“Cục cưng sinh trưởng, cần dựa vào cơ thể người mẹ để hấp thụ dinh
lam.”
“Nhưng đây là bệnh viện tốt nhất thành phố Nam Thịnh rồi.”
“Anh hài lòng, chỉ cần em chịu ăn, đem mặt trăng hái xuống đều được.”
Quyển 2 - Chương 28: Giữ lại, từng bước uy h·i·ế·p
Bàn tay Lệ Cảnh Trình nắm lấy tay cô, mắt nhìn về phía màn hình lớn.
“Tìm tôi làm gì?”
không muốn giữ bé, cùng Lệ Cảnh Trình khắc khẩu, cục cưng cũng biết điều này đúng không? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thấy cô ấp a ấp úng không nói lời nào, bác sĩ liền sáng tỏ: “Mang thai?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
chuyển lạnh: “Hoàng Phủ Tứ Thiếu, tôi khuyên cậu không nên quá tham
Lệ Cảnh Trình nhìn thấy biểu hiện cuộc gọi đến, vốn không muốn tiếp, nhưng ngón tay vẫn là ấn phím nghe: “Alo.”
Lệ Cảnh Trình thuận tay đem cô ôm vào lòng: “Bây giờ chúng ta bắt đầu chuẩn bị, em vừa thích ôm máy tính vừa thích xem phim, những thứ này
tục làm lần nữa.”
“Nghe nói Vinh tiểu thư mang thai, tôi cố ý tới chúc mừng.”
“Thích mấy món này sao? Lại mua mấy cái quần đi, đến lúc bụng to hơn, không thể mặc quần jean.” Lệ Cảnh Trình buông bả vai của cô ra, đi đến
Vinh Thiển đè lại cổ tay của anh: “Không cần mua.”
Lệ Cảnh Trình xoay người, dựa lưng vào tường, ánh mắt nhìn vào cửa phòng làm việc không chớp.
bàn trà ra, Vinh Thiển đi qua nhìn, cảm giác như bánh rán trái cây toàn dầu ăn: “Em không muốn ăn.”
Vinh Thiển vô thức xoay người.
Đầu bên kia truyền đến một giọng nữ: “Lệ Cảnh Trình, anh ở đâu?”
“Ăn không vô.” Vinh Thiển nghĩ đến hai từ ‘ăn cơm’, nhịn không được nôn khan, tay cô vỗ vỗ ngực: “Khó chịu quá.”
—–
Ánh mắt anh nhìn cô qua gương chiếu hậu, Vinh Thiển không biết chính
Bác sĩ không kiên nhẫn nhìn cô ta, tiếp nhận bệnh án trong tay cô ta nhìn qua, chân mày khẽ nhướng lên: “Tháng trước vừa mới làm, tháng này
các loại giường trẻ em, cô bước lên phía trước nắm lấy cánh tay anh:
“Được.”
Người hầu sợ đến rụt cổ, vội nhường đường cho họ.
Edit: Rainie
nhìn tương đối đen, lại thấp bé, so với Vinh Thiển còn nhỏ hơn.
hỏi han, anh cùng Vinh Thiển đi tới gian hàng phía trước, anh chọn bộ
Vinh Thiển nằm định ở trên giường: “Không muốn ăn.”
“Em không đi.”
Đó là một cô gái trẻ, bây giờ tuổi còn nhỏ, đợi đến khi trưởng thành
“Đến gia đoạn cuối, các mẹ sẽ cảm nhận rõ thai nhi đạp mình, khi đó
“Để anh gọi mấy món điểm tâm em thích.”
Trở lại Đế Cảnh, Lệ Cảnh Trình bỏ các món mua được đặt ở trên
Về đến nhà, cô lấy bộ quần áo chống khúc xạ Lệ Cảnh Trình đã mua ra mặc vào, khiến cho bản thân anh không khỏi kích động.
“Lệ Cảnh Trình, anh muốn kết hôn với em sao?”
em đùa giỡn, từ từ, lúc cục cưng dần thành hình, em sẽ càng thấy khó
trong t* c*ng.
“Anh có thể cảm nhận được, một đứa bé nhỏ nhắn xinh xắn đứng trước mặt anh, ôm anh gọi ba ba.”
người mẹ, mỗi ngày đều hoạt độgn có giờ giấc, cũng sẽ có lúc tâm trạng
Thiển, một tay kia phủ lên bụng cô: “Không liên quan đến em, cục cưng
Thần sắc Lệ Cảnh Trình buông lỏng hơn, đi ra khỏi phòng làm việc, Vinh Thiển lại bị anh kéo sang phòng tự nghiệm nghe.
Y tá đến gần nhắc nhở: “Tiên sinh, ở đây không thể hút thuốc.”
Không cam tâm tình nguyện đến bệnh viện, làm xong một số kiểm tra, Lệ Cảnh Trình còn khẩn trương hơn cả cô, bác sĩ nhìn vào tờ kết quả:
“Được rồi.”
“Em còn muốn ăn bánh rán trái cây.”
sinh ra, chuyện gì tốt ngài c*̃ng gặp được.”
phòng bệnh.
Trình cảm thấy dường như cô sẽ bằng lòng sinh đứa bé ra, thậm chí muốn
“Em muốn ăn măng cụt, anh mua về cho em.”
“Có có, anh xem thử, cái này thế nào ạ?”
chuyện chăn gối rồi sao?”
không vui. Cho nên, phụ nữ có thai muốn duy trì tâm trạng tốt nhất, cố
tưởng tượng so với chúng ta, về điều này, đợi đến lúc bụng của các mẹ
Lệ Cảnh Trình ôm lấy cô, lúc này lại dịu dàng dụ dỗ: “Ngày mai chúng ta đến bệnh viện đi, làm một cuộc kiểm tra tổng quát.”
“Được, em sẽ chờ anh.” Vinh Thiển nói xong, c*́p điện thoại.
Anh nắm lấy tay cô, đôi môi mỏng khẽ nói: “Bất kể kết hôn vì tình
Hoàng Phủ Tứ Thiếu khẽ cười: “Tôi cũng đã nói, chúng tôi là bạn bè.”
Hoàng Phủ Tứ Thiếu nhếch miệng, ánh mắt lóe lên. “Lệ thiếu, Vinh tiểu thư thật sự tốt số, tôi nên chúc mừng cô ấy.”
Lệ Cảnh Trình đi đến cửa hàng của trẻ em, nhân viên phục vụ bước lên
chân vô tình đụng vào cái ghế phía sau, cô chạy như trối c·h·ế·t ra khỏi
“Thôi được.” Lệ Cảnh Trình không thể không thỏa hiệp.
Vinh Thiển nói không nên lời cay đắng và vui mừng hỗn loạn trong lòng, anh nhanh chóng đứng dậy, đi nhanh qua đó.
Đó là bức ảnh một người phụ nữ sau khi sinh, lần đầu tiên nhìn thấy cục cưng.
Vội vàng tìm kiếm xung quanh, nhìn thấy Lệ Cảnh Trình đứng ở hành lang đầu kia.
Vinh Thiển cũng buồn cười.
dịu dàng trong phút chốc.
bụng của các mẹ, không ai có thể hiểu rõ tình trạng của bé hơn bản thân
“Mấy món này cũng không tệ, kiểu dáng rất tốt, còn có thể tháo lắp.”
Vinh Thiển vẫn đứng yên ở đó, Lệ Cảnh Trình vui vẻ vì mưu kế
Vinh Thiển nhớ lại, Lệ Cảnh Trình nói cũng không quen anh ta, Hoàng
đoạn tinh vi nào đó sao? Họ Lệ ở Lại Hải có bối cảnh thế nào, người
hơn suy nghĩ lại sẽ thấy sự việc ngày hôm nay mình làm hoang đường bao
Lệ Cảnh Trình đứng ở cuối hành lang, anh đốt điếu thuốc, màu trắng
Đối phương cười to: “Vậy phải xem ngài có giúp hay không.”
xuống xe ngay lập tức.
“Chính miệng Lệ thiếu nói.”
Bác sĩ đương nhiên đã quá quen thuộc với cảnh này: “Nếu như cô không
Cô bé đó đưa tay lau lau khóe mắt: “Em muốn sinh đứa bé ra, nhưng anh ấy không muốn.”
Phủ Tứ Thiếu nhìn cô, tiện đà bổ sung thêm một câu: “Chúng tôi đã
Bác sĩ không làm gì, quay ra nhìn Vinh Thiển: “Còn cô? Quyết định thế nào?”
này không cần luống cuống tay chân, giường trẻ em các loại đặt ở trong
Cô xoay người bước nhanh đi về phía trước, vẫn đi ra cửa lớn rồi chạy thẳng tới bãi đỗ xe.
“Kết hôn với em là anh, cần gì quan tâm đến bọn họ chứ?”
“Cái này là thứ gì ngon sao?”
Đi tới khoa sản, Lệ Cảnh Trình đem bệnh án nhét vào trong tay cô, đầu óc Vinh Thiển vẫn còn mông lung, anh đẩy bả vai của cô lảo đảo bước vào phòng làm việc.
lâu rồi?”
“Em còn muốn ăn dưa hấu.”
Nét mặt Vinh Thiển đầy cảnh giác: “Anh nghe ai nói?”
“Nhưng em thực sự rất khó chịu.”
người lớn đã sẵn sàng chuẩn bị hay chưa, hay là có được là ngoài ý muốn, thì đứa nhỏ vẫn là một sinh linh vô tội, khi bảo bối tới
đàn ông tốt đến như vậy, còn đưa bạn gái đến khoa sản, thật quá tốt.
Anh thấy vậy, cũng thôi không nhìn nữa.
gian hàng khác.
Cô cũng không có sức để nói nên lời nào nữa.
cũng có thể thương lượng cùng bé, bảo bé nương tay đôi chút, đợi đến lúc sinh ra sẽ hành hạ baba.”
c*̉a Hoàng Phủ Tứ Thiếu cũng đã làm bước đi c*̉a anh trở nên gian nan.
lên phía trước, bảo vệ cửa không mở cửa cho anh ta, ngón tay anh ta
sương mù quanh quẩn ở đầu ngón tay, mông lung nhìn ngoài cửa sổ.
gắng không khắc khẩu, bực bội, mỗi đứa nhỏ cũng có linh tính vượt quá
những bộ quần áo nhỏ xíu đó thế nào? Chỉ cỡ một gang tay thôi, em nghĩ
Tầm mắt Vinh Thiển chuyển về nhìn bụng mình, cô cứ như vậy kiến trì
Vinh Thiển đứng ở bên cạnh quầy đồ dùng trẻ sơ sinh, nhìn cử động cẩn thận mà chủ đáo của Lệ Cảnh Trình, gương mặt nghiêng hoàn mĩ tràn đầy ý cười, nhân viên phục vụ hai bên đều bị anh gọi qua, anh thản nhiên làm
Hôm sau, Vinh Thiển ngủ tới gần buổi trưa mới dậy, Lệ Cảnh Trình đi công ty, lúc gần đi dặn cô đừng ra ngoài, muốn ăn cái gì thì nói cho anh biết.
“Bây giờ em muốn ăn thứ gì anh liền mua thứ đó.”
“Thiển Thiển, chúng ta kết hôn đi.”
“Chúng ta đi đăng kí đi.”
Lệ Cảnh Trình vẫn chưa ngồi xuống: “Cậu cảm thấy chuyện chúng ta gặp mặt còn cần thiết?”
“Cậu ta không muốn, vậy để cậu ta giải quyết đi.”
Lệ Cảnh Trình cầm điện thoại di động, không nói gì, nhanh chóng đi ra ngoài.
biết?”
Gừng càng già càng cay, Lệ Cảnh Trình chỉ nói sơ sơ mấy câu, lập tức đem ý định kia của Vinh Thiển lần nữa từ bỏ.
“Đứa bé sinh ra không có lớn đâu.” Vinh Thiển trả lời lại: “Với lại, có ai khoa trương mọi việc như anh chứ.”
giường, Lệ Cảnh Trình nhanh bước qua: “Sao lại không ăn cơm?”
“Bác sĩ bên trong làm tôi sợ.”
Kết thúc khóa học, hai người đi ra bệnh viện, Lệ Cảnh Trình nắm chặt tay Vinh Thiển.
Mặc dù trông tiều tụy chật vật, mặc dù khàn cả giọng, môi da nẻ nứt, nhưng nhìn thấy đứa bé kia, trong nháy mắt, cô ấy nở một nụ cười, cảm
“Mỗi một bảo bối trong bụng mẹ, đều đáng được hoan nghênh, mặc kệ
Cô gái ốm yếu kia vẫn còn cố năn nỉ: “Bác sĩ hãy giúp cho em.”
rất đáng thương: “Nhất định là em còn chưa chuẩn bị tốt tâm lí, thật tội nghiệp cho cục cưng.”
thành công, cô thấy mắt anh tràn đầy ý cười, giống như hòn đá lớn trong lòng được buông bỏ, nét mặt anh phấn khởi, càng toát lên vẻ anh tuấn
Lệ Cảnh Trình suýt nữa quên mất giọng nói c*̉a mình, anh đi tới trước xe, sắc mặt cũng dịu đi nhiều: “Nghĩ kĩ rồi sao?”
xem bảo bối làm sao mặc vừa?”
Vinh Thiển dựa vào đầu giường, kéo mền lên trên bả vai, một bộ dáng
một tay che trời, ở thành phố Nam Thịnh này trong khoảng thời gian ngắn
tràn đầy tình yêu c*̉a chính mình tới đón nhận nó.”
“Đừng làm loạn, mai anh đi cùng em.”
Đi tới cửa lớn, bỗng nhiên thấy một chiếc xe đang dừng nhanh chóng
Trong lòng cô vẫn còn đang do dự.
hạnh phúc như vậy, vợ yêu trong ngực, mấy tháng nữa đứa nhỏ được
Hoàng Phủ Tứ Thiếu cười ra tiếng: “Lệ thiếu nói quá lời, lại nói anh
Vinh Thiển đi ra khỏi phòng, chuẩn bị đến vườn tản bộ.
sức lực cũng khá lớn, thường xuyên tập tành đá vài cái, có đôi khi một
Đi ngang qua cửa hàng bách hóa, Lệ Cảnh Trình dừng xe bên ven đường.
Đẩy cửa đi vào, Hoàng Phủ Tứ Thiếu đã ngồi ở bên trong.
Vinh Thiển đưa hai tay xoa xoa mặt Lệ Cảnh Trình: “Bắt anh chạy tới chạy lui, anh sẽ không nửa câu bất mãn?”
Vinh Thiển không khỏi bị xúc động, Lệ Cảnh Trình liếc mắt, cuối cùng
Vinh Thiển bị anh kéo lên xe, hướng đi chính xác là đến bệnh viện, trong lòng cô vô cùng sợ hãi.
một người cha vô cùng nghiêm túc chuẩn bị mọi thứ tốt cho con.
Vinh Thiển mệt mỏi cuộn người trong sofa: “Em ăn cam trong nhà.”
chúc mừng anh, nghe nói Vinh tiểu thư mang thai?”
thấy thật tốt biết bao.
xuất huyết rất ít, dần dần có phản ứng, bụng sẽ đau vô cùng, nó ra rồi thì cô gọi y tá, rồi phải kiểm tra, nếu như không sạch sẽ mà còn sót lại, còn phải nạo.”
Vinh Thiển không nói gì.
phải chỉ cần dỗ ngon ngọt là có thể cho qua.
Lệ Cảnh Trình đưa tay chỉ thẳng vào anh ta: “Chớ giở trò gì với Vinh Thiển.”
“Kêu bạn trai cô đến đây.”
Y tá trước khi rời đi lén nhìn anh một cái, tại sao lại có một người
“Khụ khụ…” Nước trái cây trong miệng Vinh Thiển thiếu chút nữa phun ra ngoài, cô mở to hai mắt: “Anh nói cái gì?”
là, bác sĩ cùng cô gái yêu ớt kia, đều là do Lệ Cảnh Trình sắp xếp từ
“Vinh tiểu thư, dừng chân.”
“Tôi không cho em bỏ đứa bé, em chịu nghe sao?”
Mấy người phụ nữ có thai ở dưới đều cười ầm lên, khác nhiều người mới mang thai, vẫn chưa kịp thời thích ứng với nhân vật mới xuất hiện này,
“Mua xong sẽ về.”
Kỳ thực, anh hiểu suy nghĩ của Vinh Thiển, chỉ cần mấy câu hăm dọa là cô liền hồi tâm chuyển ý, sợ rằng không đơn giản như vậy.
“Đúng vậy, anh còn khiến bụng của em lớn lên nữa.” Lệ Cảnh Trình đứng dậy ngồi vào bên cạnh Vinh Thiển: “Đính hôn, rồi đến kết hôn, đây không phải là quy luật tự nhiên sao?”
“Dần dần, cục cưng phát triển, khuôn mặt càng thêm rõ ràng, ngón tay
Trình đem những thứ đã mua được cho người làm, ý nói bọn họ đem cất lên lầu.
phi phàm.
“Ở bên ngoài, có chút việc.”
“Bác sĩ, làm ơn hãy giúp cho em đi, em vẫn còn nhỏ lắm.”
Vinh Thiển hai tay vẫn đặt trên đầu gối: “Dùng thuốc.”
Lệ Cảnh Trình vẫn muốn trang trí phòng trẻ con, anh muốn gia đình yên ổn sống ở thành phố Nam Thịnh, không bao giờ trở lại căn nhà u ám trước kia nữa.
Lệ Cảnh Trình đỡ cô ngồi vào xe, khởi động, gân xanh trên mua bàn tay đến giờ vẫn còn nổi lên chằng chịt.
Bỗng nhiên, có một loại cảm giác ấy náy dâng lên, trái tim cũng không khỏi chua xót.
Hoàng Phủ Tứ Thiếu cười cười: “Tôi vẫn là câu nói kia, không phải tôi uy h**p ngài, là xin ngài giúp đỡ.”
“Rất bình thường, yên tâm đi, ba tháng sau lại đến kiểm tra, trong đây
“Alo.”
Sáng sớm hôm sau, anh kéo cô dậy đưa cô đi.
Lệ Cảnh Trình thật muốn xé tan vẻ mặt giả tạo c*̉a Hoàng Phủ Tứ
sức khỏe của bản thân cũng ảnh hưởng không ít, thành t* c*ng sẽ hẹp lại, sau này…”
chơi với lửa có ngày c·h·ế·t cháy, đạo lý này cậu còn chưa hiểu sao, cậu dám cả gan uy h**p tôi, không sợ sau này c·h·ế·t như thế nào cũng không
liền nhanh chóng lên lầu, nhìn bộ dạng Vinh Thiển buồn bã ủ rủ nằm trên
Lúc hai người xuống lầu, người làm nhanh chóng bỏ việc đang làm chạy đến: “Lệ thiếu, hai người sao vậy ạ?”
Cô bé gầy yếu kia cũng xoay qua nhìn cô.
“Bác sĩ cho em uống thuốc là được rồi.”
có vẻ sợ hãi, vị hướng dẫn vui tính này khiến cho tâm tình của họ thư
Đầu bên kia, truyền đến một cuộc đối thoại.
Lệ Cảnh Trình lái xe rời khỏi sau đó, đi tới quán café gần công ty.
mẫu đơn ra, vừa viết vừa nói: “Uống thuốc cũng phải nằm viện, lúc đầu
và ngón chân cũng đã rõ ràng, nếu như các mẹ sau này làm siêu âm, có lẽ, cục cưng còn nhăn mặt cùng các bà mẹ.”
“Vậy lúc nào anh về?”
Anh cũng không đi theo cô vào trong
Vinh Thiển đem bệnh án đưa bà, sau khi xem xong bác sĩ nhìn cô dò xét.
Vinh Thiển không có ấn tượng tốt với anh ta, Hoàng Phủ Tứ Thiếu đi
“Vậy anh bóc măng cụt cho em.”
“Anh mới là kẻ đùa giỡn.”
còn có giờ hẹn cụ thể.”
yêu thật sự hay chỉ là trò đùa, Vinh Thiển, em đã đùa giỡn với anh bao
quần áo chống khúc xạ đưa tới trước người Vinh Thiển đo thử: “Còn có mẫu khác đẹp hơn không?”
Chỉ là anh không ngờ, khoảng cách thời gian ngắn như vậy, yêu cầu
Lệ Cảnh Trình vui vẻ nói, Vinh Thiển nhéo nhéo d** tai c*̉a anh.
bé nho nhỏ đầy đủ hai tay hai chân, một cái đầu có vẻ khá lớn, trên rốn cuống rốn kéo dài ra, đứa nhỏ tựa như đang bơi, trôi bồng bềnh bên
Bác sĩ cuối đầu xuống: “Cô còn như vậy, sau này tỉ lệ mang thai sẽ rất ít.”
Tứ Thiếu đã bỏ ra biết bao nhiêu tâm trí.
Vinh Thiển mặc kệ: “Em vừa mới tra được trên Baidu, nói là ăn rất ngon, anh mua cho em.”
quen nhau bốn năm đi, à, cũng có thể năm năm, sáu năm, cụ thể thời gian tôi thật không nhớ rõ.”
càng trầm xuống, anh biết Hoàng Phủ Tứ Thiếu là một con rắn độc, không
“Như vậy sao được? Cơ thể làm sao chịu đựng nổi.”
mà có thành tích như vậy, chẳng phải trăm phần trăm đã sử dụng thủ
“Muốn ăn trái cây không?”
Vinh Thiển quay kính xe xuống, ánh mắt nhìn ra phía ngoài cửa sổ xe.
Cửa phòng làm việc lại lần nữa bị đẩy ra, một cô gái gầy yếu đi vào,
“Lệ thiếu, tôi đợi anh lâu rồi.”
nghĩ tới, đều phải một lần nữa đối mặt.
Bác sĩ thở dài: “Bây giờ, tìm đàn ông muốn chịu trách nhiệm còn khó
nhiêu.
“Chuyện lần trước, không phải đã giải quyết rồi sao?”
Tay Vinh Thiển bị anh kéo mạnh đến phát đau, khiến cô chỉ có thể lảo đảo đi theo phía sau Lệ Cảnh Trình.
Vinh Thiển mấp máy môi: “Em còn chưa suy nghĩ tới, anh cho em một chút thời gian đi.”
“Không muốn ăn.” Vinh Thiển cự tuyệt: “Thứ gì em cũng không muốn ăn.”
“Thế nhưng, tôi…”
“Anh ấy … anh ấy không muốn có đứa bé này, nên em mới như vậy.” Cô bé bên cạnh bắt đầu khóc nức nở.
Sắc mặt Vinh Thiển trắng bệch, cả đôi môi cũng nhợt nhạt.
Bác sĩ nhìn ánh mắt cô: “Biết sợ sao, lúc làm những chuyện kia có
Vinh Thiển cảm thấy như hít phải ngụm khí lạnh, từ từ đứng dậy, hai
“Không được, quá lạnh.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bác sĩ ngẩng đầu lên nhìn cô: “Khó chịu ở đâu?”
muốn, cũng không phải không tra ra được, có thể thấy lần này Hoàng Phủ
“Anh, rất thân với Lệ Cảnh Trình sao?”
đều có tia phóng xạ.”
bắt đầu trang trí phòng trẻ em, mấy lần Vinh Thiển nói được phân nửa,
Buổi tối, Lệ Cảnh Trình tự làm lấy cho cô một ly nước chanh, Vinh Thiển sau khi nhận lấy liền uống một ngụm
“Lệ thiếu, tôi là “không có chuyện không lên điện Tam Bảo”.”
Chương trình học đã bắt đầu, hai người tìm chỗ ngồi, ngồi xuống ghế.
ghế phụ ra, Hoàng Phủ Tứ Thiếu khom lưng bước ra.
“Đứa bé trong bụng cô mấy tháng rồi?”
Vinh Thiển cười theo. Tưởng tượng đến hình ảnh đó, lại có chút chờ đợi, cô thật rất mong chờ được nhìn thấy.
Kỳ thực, Vinh Thiển cảm thấy, đứa bé này xuất hiện, khiến cho toàn bộ kế hoạch của cô bị rối hết cả lên, bao gồm rất nhiều điều cô chưa từng
“Bà ta rất hung dữ, còn có một cô gái ở bên trong.” Vinh Thiển dựa vào thân xe, ngực như tê dại: “Sao anh lại không vào?”
Cô quay đầu nhìn ngoài cửa, nhưng không thấy bóng dáng Lệ Cảnh Trình đâu.
tất nhiên là phải vui mừng rồi, cho nên hi vọng các mẹ cũng dùng
Tâm tình Vinh Thiển phiền muộn không có cách nào nói nữa, Lệ Cảnh
Vinh Thiển nhìn chằm chằm bóng lưng anh đến thất thần, trong lòng cô tràn đầy khó xử. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngón tay Lệ Cảnh Trình đảo qua, nhìn thấy không tệ liền lấy ra.
Lệ Cảnh Trình cảm thấy huyệt thái dương thình thịch đau, hận không thể một quyền đánh cho Hoàng Phủ Tứ Thiếu răng rơi đầy đất.
sang u ám, chuyện Vinh Thiển mang thai chỉ vài người biết, nhưng nếu
đi siêu âm xem cục cưng m*t ngón tay hay nháy mắt.”
đạp cũng có thể khiến các mẹ đau đến mức muốn nhảy ra ngoài, không cần
Sắc mặt Lệ Cảnh Trình trở nên căng thẳng, ánh mắt dần chuyển
Cô gật gật đầu.
“Cậu cũng biết, đây cũng không phải là đang chơi bóng, nếu muốn tôi giúp cậu, tôi sẽ phạm pháp.”
“Anh tìm Cảnh Trình? Anh ấy ở công ty.”
giúp Lệ Cảnh Trình nghiền ít cafe, Lệ Cảnh Trình càng nghe, tâm tình
Thiển nắm chặt tay lái, xe rất nhanh chạy đến cửa bệnh viện, anh bước
“Bà ta doạ em sợ ra sao?”
“Không nên nhiều chuyện, nếu chuyện cô ấy mang thai truyền đến tai người nhà tôi, các người biến hết đi!”
“Nhưng em thèm.”
“Được.”
Ở đây đều là những người chuẩn bị làm mẹ, người hướng dẫn đang ở trên giảng giải, trên màn hình lớn xuất hiện hình ảnh hấp dẫn ánh mắt Vinh
chịu. Anh nghe nói, đến tháng sau cục cưng lớn hơn một chút, em có thể
Lệ Cảnh Trình cầm lấy quai tách, ánh mắt ung dung, chỉ là ánh mắt đã
phòng, nhìn cũng rất có không khí vui vẻ, đúng không ạ?”
lái tới, sau khi tới cửa chính Đế Cảnh, tài xế cầm ô, mở cửa xe bên
lại có? Không phải đã nói với cô là trong vòng ba tháng không được làm
Cô xem đến thất thần, càng xem nhiều, càng thấy không thể tưởng tượng nổi.
“Không muốn?”
Vị bác sĩ không khỏi tức giận: “Cô đã nạo thai không chỉ một
“Ai mà chẳng muốn từ binh lính lên làm tướng quân.” Hoàng Phủ Tứ
thoại ra nhìn, Hoàng Phủ Tứ Thiếu cảm giác được vẻ mặt anh trở nên
lớn hơn chút nữa, sẽ có thể từ từ cảm nhận sâu sắc đều đó.”
Lệ Cảnh Trình chọn ba loại: “Chỉ những thứ này, gói lại đi.”
Hoàng Phủ Tứ Thiếu ý muốn Lệ Cảnh Trình ngồi xuống.
“Không, tôi tìm cô.”
“Tục ngữ nói, “mẫu tử liên tâm”, lời nói này không sai, đứa bé trong
Liếc nhìn bệnh án sau đó bà ta hỏi: “Mới hai mươi tuổi?”
Về sau, màn hình ở trong lòng bàn tay hơi nghiêng, tránh được tầm mắt Vinh Thiển.
Thiếu hình như nhớ tới điều gì đó, làm ra vẻ bừng tỉnh: “Đúng rồi, quên
dưỡng, mà cuống rốn chính là đầu mối then chối nối giữa mẹ và em bé…”
muốn giữ lại đứa bé, chúng ta cần phải xem bé đã bao nhiêu tháng. Có thể dùng thuốc cũng có thể mổ.”
“Chuyện này, rất khó giả quyết.”
“Nhưng, người nhà của anh sẽ không đồng ý.”
“Chủ yếu là, còn có một cửa ải khá quan trọng.” Hoàng Phủ Tứ Thiếu
khác không biết, tôi ít nhiều cũng biết rõ ràng.”
Hoạt hình được làm rất sinh động, giống như hình ảnh chân thực, đứa
Trở lại trên xe, ý cười của Lệ Cảnh Trình vẫn không giảm: “Em thấy
“Cô tìm bệnh viện khác đi.”
giản hơn.
Vinh Thiển không muốn đi vào, nhưng tâm tình của anh rất tốt, nhất quyết kéo cô vào bên trong.
Chiếc điện thoại c*̉a Lệ Cảnh Trình bỗng nhiên vang lên, nét mặt anh lạnh lùng, không khí xung quanh như bị đóng băng, anh lấy điện
rồi mới làm, ngài chỉ cần cử động ngón tay, ngài xem xem, hiện tại
Lệ Cảnh Trình ôm chầm Vinh Thiển, cô cũng không phản kháng lại, đưa mắt lên nhìn về phía màn ảnh lớn.
cũng nhìn thấy khóe miệng cô khẽ nâng, trong mắt cũng chứa ý cười.
“Lệ thiếu, sự tình không phải là chờ tới không còn cách cứu vãn (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Phản ứng của Vinh Thiển tương đối sớm, qua một ngày, cô không thể ăn chút cơm nào.
Vinh Thiển nhìn anh: “Lệ Cảnh Trình, hôn nhân đại sự, anh không cần thương lượng với người trong nhà sao?”
Bác sĩ cười lạnh, Vinh Thiển ngẩng đầu nhìn thấy khóe miệng bà ta đầy vẻ chế nhạo, chỉ cảm thấy trong lòng cực kỳ khó chịu, bác sĩ lấy một
Lệ Cảnh Trình mua rất nhiều thứ, Vinh Thiển thấy anh còn đang nhìn
Lệ Cảnh Trình đang kéo dài thời gian của cô, đứa bé trong bụng ở lại càng lâu, cô sẽ không nỡ từ bỏ.
đều bị anh cắt ngang.
Cô nhất thời không biết nên mở miệng nói như thế nào.
Bên trong phòng làm việc.
đang lớn lên, chân tay dài ra lại rảnh rỗi nhất định đang ở trong bụng
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.