Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 12

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 12


Một người mặc váy áo lộng lẫy màu vàng nhạt, người còn lại khoác lên mình bộ gấm vóc đắt tiền.

“Vân Cẩm, vào đi, hôm nay có món điểm tâm ngon lắm, con nếm thử xem.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Để an tâm hơn, mỗi ngày ta đều qua viện của bà.

“Mẫu thân, sao có thể để nàng ta vô lễ như thế? Dù sinh nhi tử thì cũng không thể phách lối như vậy! Đây là sủng thiếp diệt thê, người không sợ Ngự sử dâng sớ hặc tội quận vương sao?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Sự xuất hiện của Bạch Nhược Nhược, suýt chút nữa đã khiến ta không còn đường sống.

“Ngươi là ai mà dám hỗn xược như thế trước mặt Thái tử phi?”

Tam tỷ dịu dàng nói:

“Con tiện nhân Tống Thúy, thật là loại lang sói đội lốt người! Chúng ta đối xử với nàng ta như vậy, mà nàng ta lại là thứ sói mắt trắng!”

“Phu nhân phủ Túc Quốc Công đến rồi ạ!”

25- (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Bảo sao nàng ta thà phá bỏ cả thanh danh, cũng phải gả cho Tô Bạch Y — thì ra là toan tính chuyện này! Muội yên tâm, nàng ta không sống yên đâu! Trước còn nghĩ nhà họ Tô thất thế, có thể đưa nàng ta ra khỏi đấy. Giờ thì thôi, nàng ta đã tự tìm đường c·h·ế·t thì cứ để nàng ta c·h·ế·t cùng nhà họ Tô!”

Tam tỷ và Tứ tỷ ngồi ngay bên giường ta, ánh mắt lo lắng không nguôi:

“Ngũ muội, rốt cuộc muội rơi xuống nước thế nào vậy?”

Khuôn mặt giống hệt nhau kia… Cả dáng vẻ quen thuộc của một trong hai người còn lại…

Tứ tỷ cười lạnh:

“Im miệng! Ngươi còn dám nhắc những chuyện này? Ta không ưa ngươi sao? Năm xưa là ngươi không sinh được, lại còn không cho thằng bé Khiêm nạp thiếp, ngày nào cũng khóc khóc la la! Giờ Vân Cẩm an phận, hiền lành như vậy, ngươi vẫn không chịu được? Người ta sinh ba đứa nam nhi, còn ngươi thì sao?”

-26-

Phu nhân Túc Quốc Công đáp:

“Nơi này không đến lượt ngươi mở miệng!”

Là nữ nhi của Tri phủ Phủ Châu!

Thái phu nhân nghiêm mặt quát:

“Đại tỷ đang ở cữ, Nhị tỷ thì chăm sóc mẫu thân, nghe tin từ phu nhân Túc Quốc Công, bốn vị tỷ phu của muội đều tới cả rồi!”

Còn ta, khi ngẩng đầu lên — chỉ thấy vị Thái tử phi cao quý ấy khẽ vén khăn che mặt, để lộ khuôn mặt giống ta như đúc.

“Muội thật sự chưa c·h·ế·t! Trời ơi, ông trời có mắt! Phụ thân mẫu thân vì muội mà lo đến gần c·h·ế·t!”

Dù bị Thái phu nhân mắng, nhưng Bạch Nhược Nhược vẫn không chịu rút lui, cứ bám riết ở chính đường, mặt mày uất ức.

Ta vô cùng cảm kích — vào thời điểm như thế này, chỉ có Thái phu nhân là người đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.

Tam tỷ tức giận nói:

“Ngũ muội!”

Chương 12

Ta hỏi: “Là… Tỷ phu nào?”

Gương mặt Bạch Nhược Nhược cuối cùng cũng trở nên tái nhợt đến cực điểm!

Hướng Thông Huệ thấy sắc mặt ta có gì đó không đúng, liền hỏi:

Thái phu nhân vô cùng bực bội, định kéo ta ra ngoài dạo cho khuây khỏa, thì đột nhiên có người vào bẩm:

Thái phu nhân biết ta gặp cảnh khó, mỗi ngày đều gọi ta sang, dịu dàng nói:

“Con đừng lo, ba đứa nhỏ là do con sinh ra, dù ta có không nhận thằng Khiêm, cũng sẽ không bỏ mặc con đâu!”

“Lão thân tham kiến Thái tử phi điện hạ.”

Bà nhìn ta một cái, rồi lập tức siết chặt lấy tay ta. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Mẫu thân, Vân Cẩm lai lịch không rõ ràng, sinh xong nhi tử thì nên cho lui đi, sao còn để nàng ta ở lại phủ?”

May thay — ta vẫn còn gia đình để nương tựa.

Thái tử tỷ phu cũng đến luôn?

Ta uất ức lao vào lòng các tỷ tỷ, bật khóc nức nở:

Sắc mặt Thái phu nhân lập tức thay đổi:

Nhưng hôm ấy, vừa đến cổng viện Thái phu nhân, ta đã thấy Bạch Nhược Nhược ăn mặc lộng lẫy, đang đứng bên cạnh bà, hết sức cung kính hầu hạ.

“Mẫu thân, nữ nhi không phải người lòng dạ hẹp hòi. Nếu là cưới một nhị phòng tử tế thì thôi, ít nhất cũng là tiểu thư nhà đàng hoàng. Chứ kiểu như nàng ta, chẳng biết là từ đâu đến!”

“Là Thái tử phi điện hạ.”

Bà hơi ngừng lại một chút, kính cẩn nói tiếp:

“Chuyện… Chuyện này, sao có thể! Nàng ta chỉ là một cô nhi bị đem bán mà thôi!”

Thì ra Tống Thúy đã gả cho Tô Bạch Y rồi.

Sắc mặt Bạch Nhược Nhược càng thêm không cam lòng, lớn tiếng nói: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ta có bốn người ca ca, bốn người tỷ muội, có rất nhiều người thân yêu thương ta!

Tam tỷ và Tứ tỷ nghe mà xót xa không thôi, gương mặt đầy vẻ phẫn nộ.

Bà v·ú già đi cùng vị thiếu phụ lập tức bước lên, quát lớn:

Thái phu nhân ho mạnh một tiếng, lạnh lùng nói:

“Ngũ muội, biết tìm được muội mà mừng muốn c·h·ế·t không! Mẫu thân gần như hóa thành Mạnh Khương Nữ rồi, sắp khóc sập cả Vạn Lý Trường Thành đấy!”

“Ngũ muội, bây giờ muội nghĩ thế nào? Tuy rằng nhi tử đều đã sinh rồi, nhưng muội có muốn ở lại phủ Ngô Quận Vương không?”

“Các tỷ, may mà các tỷ đến kịp!”

Vừa dứt lời, phu nhân Túc Quốc Công đã dẫn theo hai thiếu phụ trẻ bước vào.

Tứ tỷ mặt lạnh như băng, nói:

Lúc ấy, bà thấy ta đứng ở ngoài cửa, khựng lại một chút rồi nói với Bạch Nhược Nhược:

Ngay khoảnh khắc nhìn thấy hai vị thiếu phụ ấy, đầu ta như bị hàng trăm hình ảnh ập tới, dồn dập đến mức sắp làm vỡ tung đầu óc.

Tốt thôi — cái hố lửa ấy là chính nàng ta đâm đầu vào, không ai cản nổi!

Còn ta — cũng phải rời khỏi cái hố lửa gọi là phủ Ngô Quận Vương này.

Thái phu nhân mặt nghiêm lại, nhìn sang phu nhân Túc Quốc Công, hỏi:

“Đại tỷ, Nhị tỷ và các ca ca đều phát điên vì tìm muội đấy! Hóa ra muội lại ở chỗ này!”

Cả hai đều toát ra khí chất thanh tao quý phái, nhưng vì trên mặt che khăn voan, nên không nhìn rõ dung mạo.

Ta không hiểu vì sao Thái phu nhân lại kinh ngạc đến thế.

“Chuyện ở đây không liên quan gì đến ngươi, lui ra đi.”

“Con thấy, để lại nhi tử thì được, đưa ít bạc, rồi đuổi nàng ta đi là ổn.”

“Lại đến nữa? Chẳng lẽ là…”

Thái phu nhân đặt mạnh đũa xuống:

“Mẫu thân, người vẫn không ưa con. Năm xưa chính phụ thân con đã ủng hộ quận vương, ngài ấy mới được thuận lợi kế vị… Nhà họ Bạch chúng con—”

“Nếu muội muốn đi, thì không ai cản nổi chúng ta! Nói cho muội biết, tỷ phu muội cũng đến rồi! Nếu phủ Ngô Quận Vương dám làm gì có lỗi với muội, thì chúng ta sẽ khiến nơi này, trời long đất lở!”

Bạch Nhược Nhược cũng hoàn toàn ngơ ngác, không hiểu sao trong phủ lại xuất hiện những nhân vật tôn quý đến thế.

Sau đó, ta chậm rãi kể lại hết mọi chuyện trong suốt một năm qua.

Thái phu nhân vội vàng hành lễ:

Rồi quay sang ta, ánh mắt dịu dàng:

Tam tỷ…

Bạch Nhược Nhược rưng rưng ủy khuất:

“Hai vị này là?”

Hai thiếu phụ ấy lập tức xúc động lao tới ôm lấy ta, nước mắt tuôn như suối, làm ướt cả vạt áo ta.

“Là phu nhân phủ Túc Quốc Công sao? Thật lâu rồi không gặp, túc phụ cũng rất nhớ người!”

Nhưng Bạch Nhược Nhược đã vội vàng lên tiếng:

Ta không phải tên là Vân Cẩm, mà là Tống Tê Tiên!

Ta đau đầu như búa bổ, rồi ngất lịm đi.

Tỷ phu cũng đến rồi sao?

Đến khi tỉnh lại, ta đã nhớ ra tất cả.

“Đây là túc phụ của Tể tướng Hứa đại nhân, họ Tống, còn vị này…”

Bạch Nhược Nhược kinh hãi hít mạnh một hơi:

“Ngũ muội!”

Nàng ta nhỏ nhẹ:

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 12