Tạp Đồ
Phương Tưởng
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 596: Bão tố nổi lên
Đức Thượng chìm vào suy tư, đối với đề nghị này của Tố hắn cũng rất động tâm. Trong lòng than nhẹ, nếu như Cáp Trát Khắc không c·h·ế·t thì tốt biết bao, người này nhiều mưu mẹo nhất. Ngẫm nghĩ một chút, hắn hơi do dự nói:
Thấy thủ hạ vẻ mặt khó hiểu, Mạc Tang kiên nhẫn giải thích:
Gã xoay người, nhìn thấy vẻ mặt do dự của Tác Lãnh cười nói:
Một thanh âm phiêu hốt vô định vang lên trong phòng, không khí chợt trầm lại.
- Trát Lạp một thân một mình không làm được trò trống gì. Mạc Tang mới là đại địch của chúng ta. Giờ Mạc Tang bị trọng thương, tổn thất thảm trọng, đúng là lúc suy yếu nhất. Chúng ta không bằng mượn danh nghĩa báo thù cho Cáp Trát Khắc, thuận thế xuống tay.
Tố đến khi trưởng thành cũng không giống người Hắc Uyên. Gã có làn da trắng trẻo, mặt như trẻ con, nếu ai đó không biết rõ sẽ nhầm tưởng y chỉ là một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi. Nhưng trong lòng rất nhiều người Hắc Uyên, vị thống lĩnh thứ tư này luôn gây cho bọn họ cảm giác sợ hãi sâu sắc.
Duy Tư Lý ngả ngốn huýt sáo:
- Cáp Trát Khắc thân là một trong năm đại thống lĩnh bị bỏ mạng nơi đất khách, nhưng lần xuất chiến này lại chỉ là ba đại thống lĩnh, Hách Địch Lạp Đặc không có nửa điểm tin tức. Khi đó ta đây mới xác định, Hách Địch Lạp Đặc quả thật đã bị thương, và thương thế chắc chắn không nhẹ.
Đức Thượng trong lòng cười thầm, trên mặt cũng không động thay đổ, quay sang Tố nói: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tác Lãnh ngần ngừ một chút, nhưng vẫn nói ra nghi vấn trong lòng.
Những người khác cũng không biết Duy A bọn họ mỗi lần đi nơi nào, mặc dù Ba Cách Nội Nhĩ trong lòng đại khái đoán được, nhưng là Duy A không chủ động nói ra, bọn họ cũng không hỏi. Trong lòng mọi người Duy A là một thứ rất đặc biệt.
Tố nhíu mày mắng:
Chương 596: Bão tố nổi lên (đọc tại Nhiều Truyện.com)
- Mạc Tang tổn thất thảm trọng, bản thân hắn bị trọng thương, thuẫn nhận lưu một người cũng không còn. Bên người Trát Lạp còn có một cao thủ, nghe nói là tạp tu từ liên bang Thiên Du, Trát Lạp có thể g**t ch*t được Cáp Trát Khắc, một phần rất lớn là nhờ kẻ này. Thông tin tình báo của chúng ta điều tra được tính cho đến lúc này, Trát Lạp cùng kẻ này xuất hiện đầu tiên là tại Bách Uyên. Bọn họ tàn sát băng cướp Cửu Vĩ, ngoài ra nghe nói trên người bọn họ có rất nhiều vũ khí cực tốt.
Một tiểu đội mười lăm người, dọc theo một khe nứt hướng tới bên này. Không một động tác thừa, bốn người một c·h·ó âm thầm lặng lẽ mai phục. Tô trong lòng than nhẹ, căn cứ chỉ sợ không còn yên ổn được nữa.
- Này này, bọn họ đào đâu ra nhiều đồ tốt như vậy chứ?
Duy Tư Lý tức giận nói.
- Thuộc hạ chỉ là cảm thấy thành chủ đánh cuộc vào hai người này có mạo hiểm không?
Bầu không khí hội nghị như bị nén lại đến cùng cực. Hách Địch Lạp Đặc dẫn bọn họ một đường chém g·i·ế·t đến đây, đã sớm trở thành người lãnh đạo về tinh thần của tất cả bộ tộc Hắc Uyên. Cho đến bây giờ ngài vẫn không thể quản chuyện, tất cả mọi người trong lòng đều hết sức bất an.
- Chúng ta bốn người, đi ba người là được rồi, vẫn phải lưu lại một người trấn thủ ở đây, tránh trường hợp bị người cắt đứt đường lui.
- Cáp Trát Khắc thật quá chủ quan, thế nào lại bị một con ả g**t ch*t. Hắc hắc, vóc người của con bé Trát Lạp thật đúng là bốc lửa đến mức làm ta nhung nhớ.
- Nếu biết trước như vậy, chúng ta không nên đem đám Tây Sơn vương tộc g·i·ế·t sạch sẽ như thế, lưu lại mấy người sống tra hỏi một chút thì tốt rồi. Chúng ta tìm lâu như vậy, ngay cả bóng dáng của Tiêu thanh cũng không thấy được!
Mạc Tang trầm giọng nói:
- Được.
Tố cùng Duy Tư Lý đều không có ý kiến, trong mấy người, nếu như nói về trầm ổn lão luyện, phải kể tới Đức Thượng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tất cả thống lĩnh người Hắc Uyên tụ tập ở cùng một chỗ, sắc mặt khó coi nhìn bản báo cáo trước mắt.
Không sợ bất kỳ ai, không kẻ nào không dám g·i·ế·t, mọi người sợ hai người quá sợ cọp. Ngay cả Cáp Trát Khắc hung danh hiển hách của tộc người Hắc Uyên, cũng gục ngã dưới đồ đao của bọn họ. Hung ác vô tình, một toán cướp, một lưu phái hoàn toàn bị tật diệt là một ví dụ sống động. Khắp nơi đều có người đang thảo luận về hai hung đồ này, có những hưng phấn, có những sầu lo, còn có cả những h*m m**n đến đỏ mắt với đám trang bị tuyệt đỉnh của bọn họ,.. muôn hình muôn vẻ, mọi kiểu đều có.
Dương Sơn Phi lầm bầm:
Tô cùng Dương Sơn Phi liếc nhau, bọn họ cũng phát hiện địch nhân.
Có người!
Đức Thượng trầm giọng nói. Thân là kẻ đứng đầu năm đại thống lĩnh, Đức Thượng luôn có biểu hiện trầm ổn lão luyện. Gã có khuôn mặt chữ điền, mi rộng, môi dày, mái tóc màu vàng kim lúc nào trông cũng như đám lửa đang cháy bùng bùng.
Duy Tư Lý cũng không tức giận, cười hi hi nói:
Khủng hoảng như một trận ôn dịch, chỉ trong một giờ, lan tràn toàn bộ tòa thành!
- Ta xưa nay vẫn đau đầu, chúng ta cao thủ không nhiều lắm. Hai người này quả thực là cơ hội tốt nhất mà trời già ban cho chúng ta. Trận chiến này thắng bại chưa nói đến, nhưng nếu có thể thịt bớt đi một hai thống lĩnh, đối với chúng ta mà nói, đó là chiến thắng! Lão hổ không có tay chân, muốn uy phong trở lại cũng không dễ dàng.
Cặp mắt Tô sau tấm mặt nạ màu vàng nhạt lộ ra vài phần kinh ngạc:
Nơi sinh sống của người Hắc Uyên(*) là nơi sản vật sung túc nhất của Bách Uyên phủ, suốt mấy trăm năm là địa bàn của Tây Sơn vương tộc. Từ khi người Hắc Uyên tiêu diệt Tây Sơn vương tộc, bọn họ đã chiếm cứ nơi này.
Càng tới gần Kính Song, vẻ đề phòng của mọi người cũng càng trầm trọng. Con c·h·ó cực kì thông minh, động tác của nó đột nhiên trở nên cực kỳ nhẹ nhàng, tựa như muốn bắt con mồi trước, trước tiên phải lặng yên tiếp cận. Mà lúc này, Duy A cũng đột nhiên lộ ra sát khí.
- Để ta ở đây trấn thủ.
Nhưng trình độ sản xuất của bọn họ so với Tây Sơn vương tộc quả thật là kém xa, nơi đây so với trước kia sa sút rất nhiều. Tuy nhiên người Hắc Uyên cũng không quan tâm, so với cuộc sống trước kia của họ, nơi đây quả thực là thiên đường. Hơn nữa từ khi bọn họ tận diệt Tây Sơn vương tộc, các thế lực lớn nhỏ ở Bách Uyên phủ đối với họ đều úy kỵ coi bọn họ như hổ dữ, không dám mảy may chọc giận. Nhưng rồi cũng đã đến ngày, tình trạng này bị phá vỡ.
Lời này vừa nói phát ra, tinh thần mọi người đều rung lên. Duy Tư Lý nói:
Vẻ mặt của y chợt lạnh lùng:
Đức Thượng không đếm xỉa đến y, tiếp tục nói:
(*) Nguyên văn: Người Hắc Hồ. Bản gốc tiếng Trung cũng là người Hắc Hồ, nhưng xem diễn tiến của toàn câu chuyện thì phải là người Hắc Uyên mới đúng. Sửa. Cho dù có phải là đánh sai chính tả hay không!
Duy Tư Lý vỗ tay cười nói:
- Sao vậy? Có vẻ như ngươi không đủ tin tưởng?
- Ta không phải đem ván bài này đặt trên người bọn họ. Trận chiến của chúng ta với người Hắc Uyên không thể tránh được, sớm muộn gì cũng phải đánh một trận. Ta hỏi ngươi, nhân lúc Hách Địch Lạp Đặc bị thương mà đối chiến chúng ta có lợi, hay là lúc hắn mạnh khỏe thì có lợi?
Đến khi hai bóng người xuất hiện tại cửa thành Hỏa Vân thì đám nhu khách phòng vệ sắc mặt như đất, toàn thân run rẩy nhìn hai người từng bước đến gần, không người nào dám tiến lên nói một câu, cảm giác ngạt thở trước nay chưa từng có làm cho bọn họ gần như ngất xỉu.
Tác Lãnh, thủ hạ tâm phúc của Mạc Tang báo cáo. Tác Lãnh từ mười lăm tuổi đã đi theo bên người Mạc Tang, là kẻ được y tin tưởng nhất. Mạc Tang nặng nề thở ra một hơi, bỗng thẳng lưng lên, vẻ do dự trên mặt một hơi quét sạch. Lúc này y đâu còn đến nửa điểm bộ dáng bụng phệ béo phì rượu thịt quá độ ngày thường, ánh mắt y tháo vát, hung mãnh khiến cho dù là cao thủ như Tác Lãnh cũng không dám đối mặt.
Cái danh hung đồ siêu cấp bắt đầu được truyền lan khi bọn họ đồ sát toán cướp Cửu Vĩ. Nhưng đến lần này, Thuẫn Nhận lưu toàn diệt, thống lĩnh Cáp Trát Khắc của người Hắc Uyên mất mạng, thành chủ Mạc Tang trọng thương, thoáng một cái đã đem hung danh của hai người đẩy lên đến đỉnh sóng ngọn gió của mọi lời đồn đại. Đây chính thức là những hung đồ siêu cấp!
Tố trầm ngâm nói:
o0o
Đúng là tin Hách Địch Lạp Đặc bị thương vẫn chưa được kiểm chứng. Ha ha, ta lúc đầu cũng nửa tin nửa ngờ. Trát Lạp nói Hách Địch Lạp Đặc từng bị dính Lạc đằng. Cáp Trát Khắc vẫn chưa phủ nhận, vậy hẳn là đúng. Nhưng khi đó ta vẫn như cũ không dám khẳng định, cho đến mới vừa rồi, ta mới tin tưởng Hách Địch Lạp Đặc chắc chắn là đã bị thương!
Trong tầng bụi bằng phẳng rộng lớn, có vài bóng người đang di chuyển vun vút, song hành còn có một con c·h·ó. Có hai người chạy trên mặt đất, còn hai người khác phi hành trên không. Kì lạ nhất là con c·h·ó kia, trông thực giống như một đống thịt béo đang lăn, nhưng hết lần này tới lần khác, tốc độ không chút nào thua sút. Đây là đoàn người của Duy A, bọn họ thông thường vài ngày một lần lại ra ngoài một chuyến.
Lúc này tin tức mới nhất, hấp dẫn nhất ở Bách Uyên phủ, phải nói đến hai hung đồ siêu cấp!
Trong phủ thành chủ của thành A Cổ Đạt.
Duy Tư Lý con mắt trợn trừng:
Đức Thượng liếc mắt nhìn Duy Tư Lý một cái, Duy Tư Lý ánh mắt lóe sáng, ngưng thần lắng nghe. Cái thằng cha này đúng là một kẻ tôn thờ vũ khí đến phát cuồng, Tố cùng Đức Thượng ánh mắt nhìn nhau, trong lòng ngầm hiểu.
o0o
- Duy Tư Lý, chúng ta đang nói chuyện chính sự.
- Đại nhân đến giờ vẫn toàn tâm áp chế thương thế trên người, nếu như vì chuyện này mà phân tâm, xảy ra chuyện ngoài ý muốn ai có thể đảm đương được?
- Đã điều tra rõ bao gồm: Mâu gỗ Kim Hoàn, Bạch hào cốt lạt, thuẫn Yên Liên Nhận Diệp, phiêu Huyết Tình Giác, mũ gỗ Tĩnh Hương, đằng Thiên Tinh, đằng Nhuyễn Kim, tơ lông cánh chim Ban Khổng, tơ Hắc Uyển!
- Ông thấy thế nào?
- Tốt tốt, nói tiếp, nói tiếp, nào nào nào, mọi người xin mời tiếp tục.
Tiểu Bộ Mặc so với trước kia đã cao hơn rất nhiều. Là đệ tử chân truyền của Duy A, thực lực của hắn ta so với trước mạnh hơn không biết bao nhiêu lần. Hắn ta tính tình kiên nhẫn, có thể chịu khổ, kế hoạch rèn luyện Duy A lập ra cho y, hắn ta chưa bao giờ thực hiện sai. Mà tính tình của hắn cũng càng ngày càng giống Duy A, trầm mặc ít nói, không khác gì con c·h·ó béo.
Địa hỏa bốc lên lúc sáng lúc tối, bập bùng chieeys lên khuôn mặt của Mạc Tang. Địa hỏa được dẫn ra từ sâu trong lòng đất, là nguồn năng lượng phổ biến nhất ở Bách Uyên phủ, cũng là điều kiện cần để xây dựng thành phố.
Mạc Tang không tức giận, cười nói:
- Thành hay bại, chính là ở một trận này!
Tố lạnh lùng nói:
Tố đột nhiên hướng vào khoảng không hỏi:
- Chỉ cần chúng ta bắt được Trát Lạp, tự nhiên có thể tìm ra.
- Chủ ý này thật tuyệt. Cáp Trát Khắc c·h·ế·t cũng không uổng.
- Bọn họ đã xuất phát.
Cáp Trát Khắc đã c·h·ế·t. C·h·ế·t ở thành A Cổ Đạt!
- Có nên hỏi ý kiến đại nhân một chút không?
Con c·h·ó béo múp đang híp mắt đột nhiên ngẩng đầu, Tiểu Bộ Mặc còn chưa kịp phản ứng, con c·h·ó đã gầm nhẹ một tiếng, nhảy vụt như một mũi tên ra ngoài.
- Cái con c·h·ó mập này đói bụng chắc?
- Có biến.
Nếu như cái Kính Song này không còn là bí mật, như vậy đối bọn họ mà nói, không thể nghi ngờ là cực kì bất ổn. Tầng bụi rộng lớn, không có chỗ hiểm để có thể dựa vào mà phòng thủ, vì cũng có nghĩa đối phương có thể tiến công từ bất cứ hướng nào. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
- Theo kế hoạch mà làm, không được để xảy ra sơ sót.
Làn da đen làm cho hắn lộ ra một vẻ anh tuấn yêu dị, giống như nam châm thu hút ánh mắt những người xung quanh. Dáng y cao gầy, mặc áo trường bào, một tay nâng cằm, khóe miệng lộ ra nụ cười nhàn nhạt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
- Là Trát Lạp, cô ta còn sống.
Hướng này dẫn tới Kính Song thông với Ma Cáp Địch vực, bọn họ đi qua Ma Cáp Địch vực không biết bao nhiêu lần, tự nhiên quen đến không thể quen hơn được nữa. Biểu hiện dị thường của c·h·ó mập làm cho Tô nghĩ đến một khả năng, chẳng lẽ là có người từ Kính Song lẻn vào tầng bụi? Nghĩ đến khả năng này, Tô cùng Dương Sơn Phi trong lòng đều máy động.
Đức Thượng gật đầu, trầm ổn nói:
Duy A cùng Tiểu Bộ Mặc đã sớm nhất tề đuổi theo ngay sát con c·h·ó mập, Tô cùng Dương Sơn Phi liếc nhau, hai người cũng tăng tốc bám theo.
- Uyên! Ngươi nghĩ sao?
Tô hơi hối hận, tại sao mình không sớm đề nghị Ba Cách Nội Nhĩ phái người bảo vệ cho Kính Song hướng Ma Cáp Địch vực cơ chứ?! Được vậy thì đã không bị động như bây giờ. Trên thực tế, trừ bốn người bọn họ ra, những người khác cũng không biết sự tồn tại của Kính Song này.
o0o
Lời này vừa nói ra, trong phòng nhất thời yên tĩnh. Một hồi lâu Tố mới cười khổ nói:
Cường đại đến mức người người kinh sợ, một thân trang bị siêu khủng, đã có người tính toán nếu như đem tất cả quy ra tiền tệ cũng thừa đủ để mua được vài tòa thành! Nhưng đối với số vũ khí tuyệt đỉnh mà bọn họ trang bị, lại không một ai dám tỏ ra thèm muốn.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.