Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 7: Hồ Ly Tinh

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 7: Hồ Ly Tinh


Đoàn Uyển Nhi vội vàng ngắt lời.

“Em mặc như vậy còn không phải muốn câu dẫn người ta phạm tội.”

Nguyễn Tử Dương trầm mặc nhìn cô, sau đó không để ý đến cô mà xoay người rời đi, tốc độ còn không chậm hắn rất sợ cô lại làm ra chuyện điên rồ.

Nguyễn Tử Dương nhíu mày.

Nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa, Trần Lộ Thư vội vàng đi đến mở cửa, vừa mở cửa liền trông thấy một người đàn ông kém chút doạ cô đến phát ngốc.

“Em biết ở đây có một nơi, rất thích hợp làm chuyện người lớn.”

“Dương, anh nói yêu em được không?”

“Được rồi, tôi về đây.”

Suốt đường đi, Đoàn Uyển Nhi liên tục buông ra những lời khiến người khác nghe phải đỏ mặt, nếu không phải hắn đủ trấn định đã sớm từ bỏ kháng cự, may mắn vào lúc hắn sắp phát điên thì cũng đến được kí túc xá của cô.

Nguyễn Tử Dương vừa muốn để cô ở đây, nhưng cô lại nhất quyết không chịu đi xuống.

Nguyễn Tử Dương toàn thân trở nên căng cứng, hắn không dám bảo đảm nếu ở cạnh cô mình có thể giữ nổi bình tĩnh được không. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Em không về nhà sao?”

“Anh đưa em về kí túc xá, cứ đi thẳng rồi rẽ phải, nơi đó rất gần còn không đến 1km.”

Nhìn xem bàn chân của cô, Nguyễn Tử Dương nhất thời dâng lên xúc động, cô lúc này thật sự quá mê người, không trách ba tên vừa rồi lại trở nên điên cuồng.

Nguyễn Tử Dương đen mặt, đối với cô hắn thật sự đã hết lời muốn nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hắn vừa muốn rời đi, thì từ trong phòng có hai nữ sinh đi ra, trên người quần áo vô cùng tuỳ tiện, thậm chí có người chỉ mặc một chiếc quần đùi ngắn phía trên cũng chỉ mang theo một lớp áo lót mỏng, hai bầu ngực to tròn cứ vậy đung đưa theo từng bước đi của cô.

“Mình tưởng cậu đi chơi, hôm nay về sớm vậy…”

Ra khỏi ngõ hẻm, Nguyễn Tử Dương vừa có ý định gọi một chiếc xe gần đó, nhưng Đoàn Uyển Nhi không cho hắn cơ hội đó, cô bám chặt lấy hắn.

“Sao anh biết?”

Hạnh phúc đến quá bất ngờ, Đoàn Uyển Nhi không kìm lòng được ghét sát vào tai Nguyễn Tử Dương, thấp giọng nói, thanh âm tràn ngập sự cám dỗ.

“Để tôi gọi xe cho em.”

Đừng nói là người khác, ngay cả hắn cũng không thể phủ nhận xác thật hắn có nổi lên d·ụ·c vọng.

Nhìn thấy cô, Trần Lộ Thư có hơi kích động, vội vàng đỡ lấy cô.

“Em còn nói linh tinh, có tin tôi vất em ở đây không?” Nguyễn Tử Dương đè nén d·ụ·c vọng trong người, thanh âm khản đặc.

Nguyễn Tử Dương nhìn xem đồng hồ điểm hơn mười giờ, sắc mặt không vui, bắt đầu mất kiên nhẫn.

Đoàn Uyển Nhi cả người dựa vào hắn, bàn tay không ngừng khiêu khích.

Làm hắn nhớ đến tên hệ thống nào đó, bọn họ nhất định là được thượng đế phái xuống để đối phó với hắn.

Cảm nhận bở vai vững chắc, bỗng chốc trong lòng cô nhẹ nhõm đi rất nhiều.

Đoàn Uyển Nhi nói xong, thổi nhẹ vào tai hắn, tức khắc khiến cho hô hấp Nguyễn Tử Dương trở nên ngưng trọng, trong lòng bỗng dấy lên ngọn lửa, không ngừng thiêu đốt toàn bộ tâm can.

Nhìn xem bộ dáng thân mật của hai người, Nguyễn Tử Dương thoáng yên tâm.

Nhưng khi nhìn đến gương mặt Nguyễn Tử Dương tất cả đều không hẹn cảm thấy kinh diễm, ngay cả Lý Nguyệt Nga cũng quên mất lúc này bộ dáng của mình có bao nhiêu bại lộ.

Kí túc xá nữ vốn cấm nam sinh xâm nhập, vì vậy mọi người không hề kiêng dè, quần áo trên người cũng thập phần thoải mái, ai nghĩ đến lại có đàn ông xuất hiện ở đây. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Không được! Anh có lương tâm không? Anh để em đi về một mình anh yên tâm sao?”

Ba người bọn họ còn đang đắm chìm trong nhan sắc Nguyễn Tử Dương, tất cả đồng thời gật đầu, sau khi hoàn hồn lại nhìn về phía Đoàn Uyển Nhi, trong lòng không khỏi cảm thán.

“Anh Dương, trời tối rồi không bằng chúng ta tìm nhà nghỉ gần đây đi.”

Thanh thuần cùng yêu mị vốn không xuất hiện cùng nhau, bây giờ lại rơi trên người cô gái, hệt như yêu tinh lạc vào trần gian, trêu chọc tâm tình khiến cho mọi người hàng đêm nhung nhớ.

Có lẽ chỉ có người như vậy mới xứng với Đoàn Uyển Nhi a.

“Em chính là muốn anh phạm tội a.” Đoàn Uyển Nhi mỉm cười, nụ cười giống như hồ ly tinh đang âm thầm tính kế.

“Cốc, cốc, cốc…”

“Bạn trai của mình, thế nào có được không?” Đoàn Uyển Nhi đắc ý nói.

Dưới ánh sáng mờ mịt của ánh đèn, làn da của hắn trắng đến kì lạ, đặc biệt là ngũ quan như được thượng đế tỉ mỉ điêu khắc.

“Anh… Anh là ai?”

“Ra ngay đây!”

“Nếu anh không đưa em về, em sẽ đi theo anh.”

Có lẽ minh tinh trên màn ảnh so với người đàn ông này còn phải thua kém rất nhiều, chỉ riêng gương mặt nếu này nếu tham gia giải trí cho dù không muốn nổi tiếng cũng là chuyện vô cùng khó khăn.

Nguyễn Tử Dương không đáp, hắn biết nếu trả lời cô, cô nhất định sẽ nói ra những lời khiến người ta phải kinh hãi.

Đoàn Uyển Nhi không ngừng kể khổ, cô nói tối nay mình có bao nhiêu đen đủi rồi chỉ về phía mắt cá chân, nhắc nhở hắn mình bị trật chân nên không thể đi nếu hắn không đưa cô lên cô nhất định sẽ bám lấy hắn không buông.

Đoàn Uyển Nhi bĩu môi: “Không về được nữa rồi.” Nếu cô về nhà lúc này, nhất định cha cô sẽ đánh gãy chân cô mất.

Chương 7: Hồ Ly Tinh

Nói xong, Đoàn Uyển Nhi ngước mắt nhìn hắn, trên mặt hiện rõ hai từ mong đợi.

“Có chuyện gì?”

Nguyễn Tử Dương nghe lời cô đi thẳng về phía trước, trên đường đi hấp dẫn không ít ánh mắt người nhìn xung quanh, bộ dáng hai người thật sự quá xuất sắc, thậm chí còn không ít người lấy điện thoại ghi hình lại.

“Em bị trật chân, không đứng dậy được.” Đoàn Uyển Nhi nói xong, lấy tay xoa xoa mắt cá chân, sợ hắn không tin cô còn cố tình làm ra bộ mặt thống khổ.

Nguyễn Tử Dương dường như nghĩ tới chuyện gì đó, khoé miệng giương lên nụ cười xấu xa, cuối cùng nhớ cô ra nông nỗi này cũng một phần là do hắn, hắn cúi thấp người, ngữ khí có hơi mất kiên nhẫn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Mau lên, tôi không có thời gian đùa nghịch với em.”

“Cậu nói gì vậy? Đây vốn là phòng của cậu a.”

“Khoan đã.”

“Anh không thích trong nhà sao? Vậy ngoài trời cũng được, mặc dù có hơi xấu hổ nhưng chỉ cần là anh thì em đồng ý.”

Còn chưa nói hết câu, Lý Nguyệt Nga đột nhiên phát hiện ngoài cửa có một người đàn ông, nhất thời đại não của cô liền trở nên t·ê l·iệt, sau đó nhìn về mình gương mặt tức khắc đỏ bừng như máu.

“Không có gì, em chỉ muốn nói… Em yêu anh.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nguyễn Tử Dương không muốn nán lại quá lâu, đưa cô về an toàn hắn liền muốn rời đi.

Nguyễn Tử Dương không đáp, cô gái này da mặt thật sự quá dày, hắn từng gặp không ít người không biết xấu hổ nhưng người như cô vẫn là lần đầu tiên gặp phải.

Nguyễn Tử Dương cuối cùng cũng đành thoả hiệp, chỉ có trước mặt cô gái này hắn mới không thể đeo lên gương mặt giả tạo, dường như cô chính là khắc tinh của hắn đánh không được mà mắng cũng không xong.

Nguyễn Tử Dương ánh mắt lướt qua người cô, đáy mắt loé lên một tia u ám, ngày hôm nay Đoàn Uyển Nhi rất khác với mọi ngày, không có mặc váy trắng mà mặc một chiếc áo đen cùng một chiếc quần đen bó sát, lộ ra thân hình gợi cảm mê người.

“Thư, cho mình ngủ nhờ một hôm.” Đoàn Uyển Nhi từ sau lưng Nguyễn Tử Dương bước ra, đối với cô gái cười nói.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 7: Hồ Ly Tinh