Tạo Thần
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 21: Hạ Tử Lam
Lâm Khang vì run sợ, thanh âm cũng trở nên không rõ ràng: “Với thân phận của hai anh mà cũng phải kiêng dè công ty truyền thông An Thịnh?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Lão đại không phải chuyện lần này có liên quan đến công ty truyền thông An Thịnh chứ?”
Trái ngược với Hoàng Sở Du, Lâm Khang hai mắt trừng lớn, hô hấp trở nên đình trệ, hắn không ngờ lại có người phụ nữ đẹp đến vậy.
Còn chưa nói hết câu, Đồng Bác Văn đã lạnh nhạt phun ra một chữ ‘Cút’. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Tạo Thần? Là trò chơi mới mở gần đây? Mặc dù em không hứng thú với trò chơi nhưng nó thật sự quá nổi tiếng, không muốn biết cũng khó.”
Hắn nghĩ nát óc cũng không thể hiểu nổi, nếu đã là thành viên của Phục Hưng vậy mà chỉ một công ty truyền thông tại sao lại có thể khiến hai người họ phải e dè.
Hay là anh vẫn để em vào núi đao biển lửa thì hơn.
Hoàng Sở Du cả người căng cứng, bàn tay cầm điện thoại có hơi run nhẹ.
Hoàng Sở Du lời nói không phải phóng đại, chỉ cần vào mạng một phần ba tin tức đều nói về Tạo Thần, cho dù những nữ dẫn chương trình trước kia hắn hay xem cũng đều chuyển sang phát trực tiếp Tạo Thần cũng đã nói lên sức ảnh hưởng của nó.
Vừa bước vào bên trong, Lâm Khang đã bị nơi này làm cho choáng ngợp, thứ khiến hắn để ý nhất đó chính là công ty truyền thông An Thịnh đa số đều là phụ nữ, hơn nữa tất cả đều có bộ dáng xinh đẹp, mỗi người một vẻ không ai giống ai, nhất thời hắn đều tưởng rằng mình đi lạc vào vườn hoa nào đó.
“Trò chơi này xem như tôi quản lý, nhờ cậu liên hệ người bên đó quảng bá giúp tôi.”
Hoàng Sở Du hết cách chỉ đành bất lực thở dài, mặc dù rất sợ con cọp cái đó nhưng lão đại đã nhờ giúp đỡ, hắn không thể từ chối, cuối cùng chỉ còn cách mang theo Lâm Khang đi đến công ty truyền thông An Thịnh.
“Mặc dù lão đại từ trước đến nay vẫn không thừa nhận nhưng mọi người bên trong Phục Hưng đều ngầm hiểu một chuyện… Người đứng sau công ty Phục Hưng thân phận vô cùng đặc thù… Hay nói cách khác cô ta chính là nữ nhân của lão đại.”
Nghe hai người bọn họ nói chuyện, đối với người bọn họ cảm thấy kiêng dè, Lâm Khang không khỏi tò mò: “Người này rất đáng sợ sao?”
Chờ đợi một hồi, rốt cuộc cũng có người tự xưng là thư kí đi đến gặp bọn họ.
Mặc dù đứng từ xa Lâm Khang không rõ hai người bọn họ nói chuyện gì, nhưng nhìn bộ dáng của cô gái, e rằng tám đến chín phần mười chỉ cần Hoàng Sở Du muốn cô ta nhất định sẽ vui mừng đồng ý.
Nguyễn Tử Dương nói xong liền trực tiếp cúp máy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Cậu biết Tạo Thần?”
“Mày quên người đứng đầu bên đó là ai?” Hoàng Sở Du trừng mắt nhìn hắn.
Rất nhanh chiếc xe của Hoàng Sở Du dừng chân trước tòa nhà lớn, nhìn xem từng người ra vào tấp nập, hắn vừa bước xuống đã hấp dẫn không ít ánh mắt người đi đường ngoảnh lại.
Lâm Khang thành thật lắc đầu, hắn đã sớm bị dọa đến nói không thành lời.
Hoàng Sở Du trên đường đi không ít lần trêu hoa ghẹo bướm, mỗi cô gái bị hắn trêu chọc gương mặt đều trở nên đỏ bừng, dù sao với bộ dáng tràn ngập mùi tiền của hắn thật sự khiến cho nguời khác khó lòng mà sinh khí.
Hắn vỗ vai Hoàng Sở Du, ánh mắt tràn đầy thâm ý, cười đểu: “Chuyện này tao không giúp được mày, mày tự xem mà giải quyết.” Vừa dứt lời, Đồng Bác Văn liền xoay người bỏ chạy, tựa hồ hắn rất sợ Hoàng Sở Du kéo mình vào chuyện này.
Những lời này Hoàng Sở Du cũng chỉ dám nói trong lòng.
“Anh Du phải không? Chủ tịch đồng ý gặp hai người.”
Hoàng Sở Du kinh ngạc, hô lớn: “Cái gì? Trò chơi này do anh quản lý?”
Đi tới một nơi được trang trí hết sức hoa lệ, cửa chính được sơn màu trắng sữa, Phạm Thu Nguyệt mỉm cười nói: “Tới rồi, chủ tịch đợi anh ở bên trong.”
Hoàng Sở Du chào tạm biệt cô gái tiếp tân, sau đó cùng với Lâm Khang đi theo Phạm Thu Nguyệt.
“Quyết định vậy đi…” Nguyễn Tử Dương vừa muốn cúp máy, nhưng trước đó vẫn không quên nhắc nhở hắn: “Nếu có thời gian, cậu cùng anh em khác hãy chơi thử Tạo Thần, nó sẽ không làm cậu hối hận đâu.”
Đi đến quầy tiếp tân, Hoàng Sở Du dường như nhận biết đối phương, hắn liền tiến đến chào hỏi.
Với mức độ phát triển của Tạo Thần, không ai có thể bàn cãi việc nó phủ sóng toàn cầu là sớm hay muộn, hắn không nghĩ đến trò chơi này sau lưng nó lại là lão đại.
Hoàng Sở Du nhìn hắn, thanh âm lành lạnh không mang theo cảm xúc: “Mày đã vào bang, có những chuyện tao cũng không giấu mày… Mày biết Phục Hưng không?”
Hoàng Sở Du thở dài, đáp: “Lão đại nhờ tao đến công ty truyền thông An Thịnh, bảo người bên đó giúp quảng bá một trò chơi.”
Lâm Khang bỗng cảm thấy lạnh sống lưng, trên trán xuất hiện một tầng mồ hôi lạnh, nhất thời cảm thấy có hơi hối hận vì quyết định của mình.
Vài cái giá sách bằng kim loại màu bạc xếp đầy các bản kế hoạch. Giá sách được làm từ gỗ lim, còn lớn hơn cả cái bàn làm việc.
Hoàng Sở Du lắc lắc đầu, cười khổ: “Mày nói không sai, chỉ là một công ty nhỏ tao cũng không để vào mắt, nhưng mày biết nữ nhân đứng sau nó là ai không?”
Trên trần nhà, đèn treo bằng pha lê cũng là loại cao cấp. Những người thợ khéo léo đem ánh sáng trong văn phòng khúc xạ ra sáng bóng, để cả gian phòng đều trở nên mỹ lệ và thần bí.
“Phục Hưng? Chẳng lẽ là tổ chức đó!” Lâm Khang lần này triệt để bị dọa sợ, hai chân run rẩy, nhất thời không đứng vững.
Căn phòng bên trong rất rộng, khoảng một trăm mét vuông, hiện lên một nửa hình tròn, cửa sổ hình cung tròn đều trơn bóng sát đất. Từ đây có thể tùy ý quan sát toàn bộ cảnh tượng trung tâm thành phố Hà Nội phồn hoa, thêm vào đó là tấm rèm màu trắng cùng với máy điều hòa không khí.
“Chuyện đơn giản này có gì mày phải phiền muộn?”
Lần này hắn quả thật chơi lớn rồi, gia nhập Phục Hưng không biết là tốt hay xấu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Không sai, không phải cô ta thì còn là ai.”
Dường như nghĩ tới chuyện gì, sắc mặt Nguyễn Tử Dương cũng không dễ nhìn, hắn trầm lặng một hồi, sau đó lên tiếng.
Trông thấy Hoàng Sở Du ngây người, Đồng Bác Văn nhịn không được lên tiếng hỏi: “Lão đại nói gì với mày?”
Nghĩ tới chuyện gì đó, sắc mặt Đồng Bác Văn liền trở nên khó coi: “Mày nói là… Con cọp cái đó?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lúc này Lâm Khang rốt cuộc cũng hiểu, vì sao nhắc đến cô ta hai người lại có biểu lộ đặc sắc đến vậy.
Nhìn biểu hiện của hắn, Hoàng Sở Du cười khẩy: “Xem ra mày cũng biết một số chuyện, tao với Đồng Bác Văn đều là người của Phục Hưng, người ban nãy gọi cho tao chính là lão đại người sáng lập ra tổ chức.”
“Chị Lam, lâu ngày không gặp dạo này có khỏe không?”
Chỉ là một thân bản lĩnh này đã khiến cho Lâm Khang triệt để bội phục.
“Văn, không bằng mày giúp tao lần này, chuyện này coi như tao nhờ mày…”
Trong lòng Hoàng Sở Du không khỏi cảm thấy tự hào, nhưng nghĩ đến người kia gương mặt tức khắc liền trầm xuống.
Dường như bốn chữ ‘Khuynh quốc khuynh thành’ cũng là đang vũ nhục cô.
Vốn hắn chỉ cho rằng bang phái của hai người họ chỉ là một tổ chức mới thành lập, ai nghĩ đến lại là tổ chức xã hội đen lớn nhất Việt Nam, không có chuyện xấu nào là không dám làm.
Không phải bởi vì bộ dáng hấp dẫn người khác, mà chiếc xe Rolls-Royce của hắn quá nổi bật, khiến người đi đường đều lầm tưởng là vị chủ tịch nào đó đi làm.
Khi nhìn đến cô gái ngồi trên ghế, Hoàng Sở Du sắc mặt thoáng biến đổi, không còn bộ dáng ngả ngớn như lúc mới vào.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.