Tang Thi Cũng Ghét Bỏ Tôi
Lạc Khê Nhi
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 13
Sau đó mỗi lần tôi lấy cớ đi ra ngoài tìm vật tư, thật ra đều muốn nhân cơ hội đi tìm zombie.
Chúng tôi đều đã tê rần.
“Em khóc xấu quá, ơn cứu mạng này anh không cần em lấy thân báo đáp đâu, kiếp sau em làm trâu làm ngựa cho anh là được.”
Nhưng mà, có một lần vẫn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Hạ Phong Trạch vì giúp tôi chặn zombie mà bị cào bị thương.
Hạ Phong Trạch lại còn có tâm tình nói.
Anh ấy còn nói đợi đến lúc tận thế kết thúc, lập tức quy ẩn núi rừng với tôi.
“Chỉ cần chúng ta có thể sống sót thì quy ẩn núi rừng.”
-
Hạ Phong Trạch chậm rãi ngẩng đầu.
Tôi và Hạ Phong Trạch đã trải qua rất nhiều chuyện, tôi hơi tiếc nuối rời khỏi anh ấy nhanh như vậy.
Hạ Phong Trạch nói lộ ra bi thương và tuyệt vọng làm tôi hơi đau lòng.
Hạ Phong Trạch cũng thành đối tượng quan trọng nhất được toàn bộ căn cứ bảo vệ.
Nhưng vết thương không biến thành màu đen, hơi quái lạ, tôi cũng không nghĩ nhiều, trước khi ngủ tôi lấy dây thừng đã chuẩn bị buộc lại eo mình.
“Có phải kiếp trước em cũng chủ động tìm zombie cào mình bị thương hay không? Anh thật sự rất hối hận, bởi vì muốn tìm dây thừng trói em trở về căn cứ nhưng quay đi đã làm em chạy mất.”
Nhưng trước khi anh ấy hôn mê đã bày tỏ với tôi.
Mà vua zombie kia lại càng ngày càng mạnh, nghe nói nó dẫn dắt zombie công phá vài căn cứ nhân loại rồi.
30
Chương 13
Đôi mắt anh ấy đầy vẻ không nỡ, nắm tay tôi nói: “Tô Tiểu Thiển, khi còn bé anh đã nghĩ, lớn lên muốn quy ẩn núi rừng với người mình thích. Anh rất muốn cùng quy ẩn núi rừng với em.”
Khóa trái cửa xong.
Kiếp trước?!
Ý của Hạ Phong Trạch là, nước bọt của anh ấy có thể trị hết ung thư?!
Tôi nghe hiểu.
“Cuối cùng, em nói em muốn đi cứu vớt thế giới, kết quả là ôm vua zombie cùng nhảy xuống vách đá vạn trượng, đồng quy vu tận!”
Tôi hơi để ý chuyện trước đó anh ấy nói tôi lừa anh ấy.
Không biết có phải là tôi ảo giác hay không mà tôi cảm giác trên mặt anh ấy đều là bất lực và đau thương.
Thân thể tôi lại càng ngày càng khó chịu.
Trong mắt anh ấy lộ ra cảm xúc khiến cho người ta nhìn không hiểu.
Vì thế, tôi theo anh ấy cùng đi đến căn cứ.
Tôi tìm thấy vua zombie, kéo nó cùng nhau nhảy xuống vách núi.
Lúc đó tôi đã đoán được dị năng của mình là khiến cho zombie tự nhiên sợ hãi, đến cả vua zombie cũng gần như không làm tôi bị thương được.
Vì để anh ấy hết hi vọng, tôi chỉ có thể lén lút đi tìm vua zombie, rốt cục làm mình bị cào bị thương.
“Anh chỉ có thể trơ mắt nhìn miệng vết thương của em chậm rãi biến thành màu đen, nhìn đồng tử của em biến đỏ, nhìn em biến thành thây ma từng chút một. Nhìn em quay lưng về phía anh, nói em không thích anh lấy thân báo đáp, nói không bao giờ muốn gặp lại anh.”
Hạ Phong Trạch nói đây là một trong những nơi anh ấy sống.
“Những lời anh nói có ý gì?”
Thế nhưng mà, kiếp trước, tôi và Hạ Phong Trạch có ước hẹn cùng nhau quy ẩn núi rừng hả?
Tôi thở dài, chân thành nói: “Xin lỗi anh, không phải tôi cố ý muốn c·h·ế·t. Thật ra tôi mắc bệnh nan y, ung thư tuyến tụy giai đoạn cuối. Coi như không biến thành zombie thì c*̃ng không sống nổi nửa năm nữa.”
Tôi lại rất hối hận, sao lúc đó lại nhanh miệng đáp lại anh ấy.
Trở về căn cứ kiểm tra mới phát hiện anh ấy vẫn luôn có dị năng.
Buổi tối, anh ấy muốn trông giữ tôi, chờ tôi biến thành zombie thì có thể cắn anh ấy đầu tiên.
Tôi khóc rất thương tâm.
Nhưng nghe giọng nói khó chịu của Hạ Phong Trạch.
Anh ấy kéo tôi tránh né zombie sinh tồn ở trong trường học.
Không thể nào, tôi mắc bệnh nan y không sống được lâu nữa nên sẽ không dễ ước hẹn gì đó với người ta được.
Căn cứ cực kỳ vui vẻ, vắc xin phòng zombie ngay trong tầm tay.
Hạ Phong Trạch không nhịn được, anh ấy đột nhiên kéo tôi vào trong ngực, ôm tôi thật chặt.
Tôi thấy mình bởi vì ung thư không muốn sống, muốn đi tìm zombie chấm dứt lại được Hạ Phong Trạch cứu.
Chúng tôi đã cùng nhau trải qua rất nhiều lần bị người ta xa lánh, cự tuyệt ở ngoài cửa thậm chí là bị người ta cướp đồ ăn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trong đầu có rất nhiều cảnh tượng, hiện ra giống như đoạn phim.
Như vậy coi như tỉnh lại biến thành zombie rồi thì cũng không chạy loạn, hoặc là cắn người đi tới.
May mắn là Hạ Phong Trạch không biến thành zombie.
“Hoá ra hai đời em muốn chạy vào trong bầy zombie đều là bởi vì cái này! Em có biết dị năng của anh là gì không? Loại dịch như nước bọt, máu thịt thậm chí là mồ hôi, có thể loại bỏ tất cả virus biến dị và tế bào biến dị, kể cả ung thư!”
“Được rồi, ai bảo anh lại coi trọng bé ngốc như em chứ. Nếu muốn biến thành zombie vậy thì cùng nhau đi.”
Edit: AQY
Bắt đầu từ ngày bùng phát zombie.
Hạ Phong Trạch c*̃ng đã tê rần.
May là chịu đựng được đến lúc đội cứu viện đến.
Tôi kịch liệt từ chối.
Nhưng dị năng của anh ấy rất đặc biệt, chuyên khắc zombie không nói, còn có thể kích hoạt dị năng của người khác! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vậy trước kia tôi trăm cay ngàn đắng muốn c·h·ế·t, chẳng phải là vẫn luôn vô ích? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thật ra lúc đó tôi nghĩ là, tôi cũng phải c·h·ế·t, cùng nhau biến thành zombie cũng không tệ.
Tôi chìm trong mơ màng.
“Tiểu Thiển, sao em lại chủ động muốn c·h·ế·t? Kiếp trước em c*̃ng như thế này, rõ ràng đã từng hẹn ước kết thúc tận thế sẽ cùng anh quy ẩn núi rừng. Nhưng em chỉ đi ra ngoài một chuyến thôi đã mang theo vết thương trở về, nói không cẩn thận bị zombie cào bị thương.”
“Em có biết người trên cả thế giới lây nhiễm virus zombie anh có thể cứu hết, chỉ có mình em lây nhiễm là anh không cứu được hay không. Mặc kệ anh cố gắng thế nào đều không cứu được!”
Tôi mở miệng hỏi: “Tôi lừa anh chuyện gì?”
Trong một biệt thự ở vùng ngoại ô yên tĩnh.
Cả người anh ấy tản ra cảm giác bất lực cô tịch. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
29
Chúng tôi nhìn nhau không nói gì.
Đồng tử Hạ Phong Trạch đột nhiên co lại, ấn hai vai tôi, không dám tin nhìn tôi.
Quả nhiên Hạ Phong Trạch cũng sống lại! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tôi không từ chối, chỉ gật đầu.
Anh ấy để tôi ngồi trên ghế sô pha.
Sau khi trở về, tôi cố nén đau lòng, nói lời tàn nhẫn với Hạ Phong Trạch, nói không hề thích anh ấy, càng không muốn lấy thân báo đáp anh ấy.
Ban đêm.
Hạ Phong Trạch coi tôi là bạn gái, đối với tôi rất tốt.
Cũng làm tôi thấy hơi khó hiểu.
Cuối cùng, anh ấy thở dài.
Anh ấy kéo một cái ghế đến, kéo tay tôi, lẳng lặng nhìn vết thương trên cánh tay tôi.
Lúc đó cơ thể tôi càng ngày càng kém.
Thế nhưng Hạ Phong Trạch vẫn luôn đi theo, tôi không muốn anh ấy gặp chuyện nên không dám quá rõ ràng.
Tôi cảm giác bên người nóng lên, chắc là muốn biến thành thây ma.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.