Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 82: Lần đầu được trả thay

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 82: Lần đầu được trả thay


"Mẹ nó thằng c·h·ó, tao vất vả như nào bậy sung sướng như vậy, hợp lý sao."

"Còn không đi." Thánh Gióng liếc mắt nhìn nói.

"Câm mồm, tao đây là làm việc trí não, mệt hơn mày nhiều, loại đầu óc toàn chứa cơ bắp như mày hiểu gì."

Một trước một sau, Thánh Gióng tùy tiện xé miếng vải bịt mặt lại rồi kéo theo hai tên yêu tộc vào làng.

Tiền thưởng a, hắn bây giờ thật quá nghèo rồi, không lấy hơi phí.

Suy đi tính lại, nếu giá tiền không quá khác biệt so với Việt quốc mà nói, chỗ này đủ để bọn hắn sống một tuần.

Đi ra đồn cảnh sát, nghẹo nghẹo ngoặt ngoặt mấy lần, lại đổi bộ đồ, trộm bừa một bộ của nhà dân mặc, lúc này Thánh Gióng mới đi ra cổng làng.

Ngồi một hồi mới phát hiện chủ quán vậy mà tương đối thích tám chuyện, gợi lên một chút là có thể nói một tràng.

Hết cách rồi, tránh bị người để ý, ai biết đối phương có đồng bọn hay không.

"Vị này..."

Còn tưởng Phạm Thiên đang đứng chờ hắn, hay hoặc là đang thu thập thông tin đâu.

Ngoài làng, một góc ít người để ý, Phạm Thiên đem những gì mình vừa nghe ngóng được nói lại cho Thánh Gióng.

Đây vẫn là bọn hắn ăn cực ít dưới, nếu không nuôi Thánh Gióng cái mồm này bốn hôm hết, thả ga mà nói một bữa hết.

Chỉ là, Thánh Gióng thực sự có chút thần bí cùng quái lạ rồi, để bọn hắn không dám lại gần.

Bốn người bốn cặp mắt nhìn nhau nhất thời không biết làm gì, đây là ý gì, đi nhờ xe?

Thánh Gióng không thèm để ý, hắn nghênh ngang như vậy không thèm che giấu chính là vì muốn tác dụng này.

Bất quá vẫn may thời gian khá ngắn, chưa mất miếng thịt nào, có lẽ gần đó không có hư thú ăn xác c·hết.

"Cái bíp, thế mày làm được gì rồi."

Vậy mà hắn nhìn thấy cái gì, ngồi quán nước, cắn hướng dương, khát khát làm hớp trà, con mẹ nó.

Bác chủ quán nhìn một vòng, đúng lúc quán đang vắng khách, vậy ngồi một chút nói chuyện không tính là gì.

Quán tuy ít nhưng chung quy vẫn là có vài vị khách, bị người để ý không tốt, bởi vì những gì hắn sắp nói đều là thường thức ai cũng biết.

...

Lại nói trên đường xuyên qua hư giới như thế, đường lại an toàn cũng chỉ làm giảm tỉ lệ gặp hư thú, gặp một hai lần cũng là bình thường. Mà bọn hắn hai thằng đều thân mang thương thế, gặp bằng c·h·ế·t. Ngu gì vội, hắn quyết định ở lại làng một thời gian chữa thương.

Đậu, thật đi nhờ xe kìa.

Theo hắn, Thánh Gióng không phải chức nghiệp gia là không thể nào. Vậy mà cũng để ý chút tiền này.

Phạm Thiên vội trả tiền những thứ đã gọi rồi kéo Thánh Gióng ra ngoài.

Cứ vậy Thánh Gióng thành chân chạy vặt chuyên làm việc nặng nhọc, lại phải kéo theo hai cái xác đến làng.

Hai cái xác này tốt quen thuộc a, đây mẹ nó không phải liền là hai tên truy nã bọn hắn vừa mới truy đuổi sao.

Thánh Gióng biết hắn đang nghĩ gì, đều viết hết lên mặt rồi.

Cũng không phải nói bọn hắn bắt buộc phải ăn mới được, chỉ là nếu không ăn bọn hắn phải dùng thiên địa nguyện lực mình hấp thu đi thay thế, chữa thương vẫn chưa chữa xong đây, nào có dư năng lượng đi cho mấy chuyện này. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Có lẽ nhờ vậy mọi chuyện rất đơn giản, Thánh Gióng vào chỉ việc nhận tiền là xong, còn có thể nhận bằng anh hùng cùng chụp tấm ảnh, bất quá hắn không cần, nguy hiểm lắm.

Lấy hắn thần bí hình tượng không chờ hắn mở miệng mấy người khác đã tự mang hai tên yêu tộc đi trước.

"Ồ, được được, đợi bác chút."

Đồn cảnh sát của làng.

Nguyên bản cảnh giác lập tức biến trợn tròn mắt.

"Hai triệu thiên tinh đồng, sống được dăm ba hôm đi." Thánh Gióng lấy ra bốn tờ năm trăm tùy tiện nói, tiện mồm tu một hớp bia vừa mua từ quán nước, tất nhiên là Phạm Thiên trả tiền.

"Hả, lĩnh thưởng... a, đến đồn cảnh sát để lĩnh thưởng, vị này là muốn đi lĩnh thưởng sao." Cảnh sát nói.

Về phần bốn người nhét vào một chỗ, một đoạn đường mà thôi, không c·h·ế·t được.

Hắn không biết lĩnh thưởng ở đâu nhưng đến đồn cảnh sát chắc chắn không sai.

Có một liền có hai, bất quá đây là tin vịt kèm theo, không quan trọng nhưng tương đối thú vị.

Dựa theo trí nhớ, Thánh Gióng thẳng hướng đi đến đồn cảnh sát.

Có lẽ là do thế giới tồn tại siêu phàm lực lượng, đổi lại bình thường thấy có người kéo theo hai cái người c·h·ế·t như vậy nhất định tạo nên cực lớn oanh động, bây giờ Thánh Gióng đi trên đường cực thu hút ánh nhìn nhưng cũng chỉ vậy thôi, ngoài chỉ chỉ trỏ trỏ hiếu kỳ không thấy được sự sợ hãi.

Kết quả hàng ghế sau rộng rãi một mình Thánh Gióng ngồi, hàng ghế trước bốn người chen chúc chật chội nhìn tội không chịu được.

Đừng nói, cảm giác này thật sướng a, hắn có chút nghiện rồi.

Cấp bậc này cao thủ mà cũng để ý chút tiền này sao.

Một cảnh sát đứng ra nói, lần trước trong ngõ cũng là người này, có vẻ là người có uy vọng khá cao so với ba người khác.

Hôm nay là 17, cửa vừa mở hai hôm trước, cách lần tiếp theo tận một tháng. Bọn hắn tất nhiên là nghèo kiết xác ra, không có tiền vậy chỉ có thể chờ đi, chờ tháng sau đi free.

Phạm Thiên lại tưởng đối phương không muốn nói, lập tức gọi thêm đồ.

Lúc sau, mục đích của Thánh Gióng đạt đến.

Gần đến làng, Phạm Thiên cùng Thánh Gióng tách ra, hắn sẽ đợi ở ngoài cổng làng còn Thánh Gióng sẽ đi một mình.

Đối với việc này Thánh Gióng rất chi là bất lực, lúc bảo ném lúc bảo thu, không chắc còn chả còn miếng nào ấy chứ.

"Ừ."

Tính ra đây vẫn là lần đầu hắn được Phạm Thiên trả thay đâu, mọi lần toàn Lạc Long, thật là cảm giác.

Tại người dân liên tục điện thoại báo dưới, rốt cục có cảnh sát phóng xe tới.

Lấy ra hai bộ da, Phạm Thiên lại để cho Thánh Gióng mặc lại như cũ cho hai tên yêu tộc, cũng đem đồ cho mặc lại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Ừ, đúng rồi."

Thánh Gióng đã tới, tất nhiên là tay không.

"Cháu sinh ra ở đây ấy, chưa ra ngoài bao giờ, nghe nói ở ngoài là một thánh địa, ở đó mới đáng sống, chỗ chúng ta đang sống của Thiên quốc quá nghèo nàn."

Bốn người cảnh sát cũng đã nhìn thấy Thánh Gióng cùng hắn kéo theo hai cái xác.

Phạm Thiên cầm hai triệu trên tay, cộng thêm mấy đồng còn dư kiếm được từ chỗ hai tên yêu tộc, không đến hai triệu rưỡi.

Nhìn nhìn a, có phải hay không nhìn lộn rồi.

...

"Lĩnh thưởng, ở đâu." Thánh Gióng lạnh lùng nói, giọng biến khàn khàn trầm trầm, thêm cái che mặt đem lại cảm giác tốt con mẹ nó thần bí.

"Gì cháu."

"Ừm, bác chủ quán." Phạm Thiên nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bất quá Thánh Gióng không lên tiếng, sẽ hỏng mất hình tượng hắn xây dựng, chỉ có thần bí như này mới có thể làm kẻ khác phải kiêng kị.

Từ xa hắn đã cảm nhận được cái kia ác ý ánh nhìn, hắn không quen ai, có loại này ác ý ngoài Thánh Gióng ra còn ai vào đây được nữa.

"Vậy tại sao chúng ta lại phải sống ở đây ạ, sao không ra ngoài." Phạm Thiên nói, diễn không khác gì một đứa bé ngoan, quá kiếm thiện cảm rồi, lại thêm ngoại hình tiểu bạch kiểm kia, quả thực không ai cưỡng lại được.

Trở lại miếu hoang, Phạm Thiên để cho Thánh Gióng đi kéo xác hai tên yêu tộc quay lại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Bác, lấy cháu một đĩa hướng dương cùng ấm trà, ngồi nói chuyện không thì chán mồm lắm."

Vừa tới, chậc, người quen a, bốn người quen cũ đâu, Thánh Gióng cười cười.

Sự thật những người sống ở hư giới là những lưu dân bị đày tới hư giới không thể quay lại Thiên quốc, chỉ có thể tại những vùng an toàn dựng lên chỗ ở. Lâu dần, vùng an toàn rộng, lại có những người đi săn tiến vào cần chỗ dừng chân, phát triển phát triển, từ lúc nào đã thành rồi một thế lực không nhỏ, bất quá vẫn là lưu dân, không vào Thiên quốc được.

Lúc này, Phạm Thiên đã đến ngồi trong một quán nước ở đầu làng.

Vị cảnh sát cao nửa cấp kia chạy vào trước, báo trước tình hình một chút.

Hắn rất bất đắc dĩ, hắn cũng không muốn a, nhưng ai bảo bọn hắn bây giờ thật nghèo đâu.

"Bên mày thì thế nào, bao nhiêu?" Phạm Thiên nói.

Thứ nhất, Thiên quốc tuy đối hư giới không nghiêm như Việt quốc, ra vào thoải mái hơn nhưng không phải cứ muốn là được. Cửa chỉ mở vào ngày 15 hàng tháng, không có tiền chỉ có một ngày duy nhất này để qua lại.

"Tới, ngồi uống hớp trà." Nghe được tiếng bước chân lại gần, Phạm Thiên nói.

Thánh Gióng không nói một lời, bước lại gần ném xác hai tên yêu tộc lên nóc xe, còn bản thân thì tự nhiên ngồi vào xe chờ đợi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chịu rồi, người ta muốn đi nhờ cũng không thể đuổi người ta xuống đi, bọn hắn còn chưa muốn c·h·ế·t.

Ngồi cái bịch, một hơi uống sạch bình trà, Thánh Gióng hằm hằm nói: "Mày ngồi đây từ đầu đến giờ."

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 82: Lần đầu được trả thay