Tận Thế Vũ Gia
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 20. Giải cứu cùng thoát đi 2
Rồi Tùng Lâm lấy trong người ra một mặt dây chuyền, nhìn vào nó lần cuối sau đó bật khóc ném nó sang cho Vũ Long nói.
Bên kia đường hầm, đến phiên Đức canh giác. Cơn đói làm hắn không còn sức để di chuyển nữa, bên tai hắn chợt vang lên những tiếng ồn ào. Có tiếng đất đá xen lẫn tiếng máy móc. Đầu tiên, hắn tưởng mình đói quá lên sinh ra ảo giác rồi. Nhưng dần dần, âm thanh bắt đầu to hơn khiến Đức giật mình. Hắn vội vàng đánh thức mọi người dậy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Một lát sau, sương mù dần tiến đến. Khi vừa thấy một bóng dáng sau sương mù, Vũ Long vội vàng lên tiếng.
"May mắn, anh Vũ An vẫn ổn."
Vũ Long nhìn vào cơ thể đã như cái sàng của Tùng Lâm làm hắn trở nên cực kì cẩn trọng.
Trở lại thời điểm khi Vũ An cùng quái vật chiến đấu, bên kia đường hầm.
Vũ Long thở dài, nhét mặt dây truyền vào túi rồi quay lại nhìn mọi người. Trên khuôn mặt mỗi người vẫn chưa tan đi hết sự bàng hoàng và lo sợ. Đến giờ phút này, Vũ Long cũng không còn biết lên động viên mọi người như thế nào nữa, chính bản thân hắn còn đang phải đối mặt với sự sợ hãi đang ngày một lớn dần. Cuối cùng, Vũ Long chỉ biết cầu nguyện.
Duy Long bò qua đoạn hầm mới đào được, sau khi tiến qua phía bên kia, hắn bắt đầu tìm kiếm tung tích nhóm người. Chỉ mất một lúc, họ đã nhìn thấy ánh đèn từ phía xa. Khi thấy đó là nhóm của Vũ Long, Duy Long mới an tâm phần nào, hắn chạy lại đỡ mọi người rồi nhanh chóng đưa cả đội rời khỏi tầng hầm.
-------
"Dũng à, em hãy yên nghỉ nhé. Em đã chiến đấu anh dũng, là một người hùng thật sự. Bọn anh sẽ đưa em về."
"Tôi là Tùng Lâm, thành viên đội thám hiểm số 1."
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với các anh. Ở đây đang có thứ gì chứ."
"Vũ An, dậy ăn cơm đi con." một giọng nói cứ văng vẳng trong tâm trí Vũ An.
Nhìn theo hướng quỳ của quái vật, một đài cao với nhiều bậc thang dài xuất hiện. Phía trên đài cao, một con quái vật to lớn đang ngồi đó, nó cao đến 9m và có 6 cánh tay. Mặc dù vậy, cả cơ thể nó đang bị hàng trăm sợi xích to lớn cuốn lấy và giam cầm lại. Con quái vật gầm gừ giận giữ đưa mắt nhìn về phía cổng thành, xuyên qua một tầng đất dày. Nó như đã nhìn thấy cả đội của Vũ An đang rời đi.
Hàng loạt phát đ·ạ·n được bắn ra. Chỉ thấy phía bóng đen vội vàng hô lên một tiếng.
Tùng Lâm lắc đầu.
Duy Long nhìn chăm chú vào con quái vật đã bị thương này. Chỗ 3 cánh tay vừa đứt đang lúc nhúc sinh trưởng ra những cánh tay mới. Hắn hơi kinh ngạc, thực sự không nghĩ tới một sinh vật lại có khả năng hồi phục đáng sợ như vậy. Không chần chừ thêm phút giây nào nữa, Duy Long lao lên. Hai cánh tay của hắn biến thành 2 lưỡi đao laze chém về phía quái vật. Quái vật đã sợ hãi, nó định bỏ chạy nhưng Duy Long luôn đoán trước được hướng đi của nó. Chỉ trong vài giây, con quái vật đã bị chém thành 8 khối. Nhìn về phía cái đầu trên lưng quái vật, Duy Long nhíu mày thì thầm.
"Phập, phập phập" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vũ Long cũng lờ mờ nhận ra gương mặt người này khá quen thuộc.
"Không thể nói, tôi không thể nói ra được. Hãy rời khỏi đây nhanh lên, đến tối mai sẽ thức tỉnh."
Cả đội lờ mờ tỉnh dậy, cố gắng tập trung lắng nghe. Khi thấy đó đúng là tiếng máy móc, ai nấy đều vui sướng rướt nước mắt. Vũ Long nhanh chóng cho mọi người thu dọn đồ đạc rồi dìu nhau rời đi.
Hải vội vàng nói:
"Chúng tôi bị bắt được, mọi người đều biến thành quái vật hết rồi chỉ có tôi còn sống. Không ai có thể chống lại được."
"Là Ác thần."
"Đừng bắn, là người"
Đức tiến lên trước với tấm khiên, Thế Đăng cũng bắt đầu nạp đ·ạ·n cho khẩu s·ú·n·g laze của hắn. Mọi người yên lặng chờ đợi.
Vũ Long hoàn toàn không hiểu Tùng Lâm đang nói gì. Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra với hắn ta vậy.
Nói rồi hắn định tiến lên một bước nhưng đã bị Vũ Long cản lại.
Cả đoàn người hối hả leo lên xe, tăng tốc rời khỏi Thành Cổ. Vừa lúc xe cuối cùng của Duy Long lao ra khỏi cổng thành thì một cơn bão cát dữ dội cũng bất ngờ ập đến. Gió thổi ào ào, cát bay tứ tung che khuất tầm nhìn. Những hạt cát sắc nhọn lao vù vù xung quanh như muốn giam cầm cả đoàn xe lại, xen lẫn trong tiếng gió rít, dường như còn văng vẳng tiếng gào thét giận dữ của một con quái vật nào đó. Duy Long vội vàng ra lệnh cho đoàn xe tăng hết tốc độ. Bão cát như có ý thức, nó không muốn bỏ qua cho cả đội, cứ cuốn lấy họ.
"Có sương mù đang tiến đến chỗ chúng ta."
Tuấn Anh vội vã chạy lên kiểm tra cho Vũ An, sau một lúc lâu hắn mới thở phào nói với mọi người.
"Giúp tôi đưa nó cho vợ tôi, cầu xin mọi người." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Là giọng của mẹ" Vũ An mơ màng ngồi dậy, dụi dụi mắt.
"Bắn"
Nói rồi Tuấn Anh cùng một người khác nhanh chóng lấy cán thương đưa Vũ An ra ngoài.
"Hãy rời đi, tối mai tất cả sẽ c·h·ế·t."
"Đứng đó, không được tiến lên. Chúng tôi không biết anh là thật hay giả, đừng tiến lên nếu không tôi sẽ nổ s·ú·n·g."
Hải nhàm chán nhìn vào màn hình camera. Bụng hắn đói meo, may mắn còn mang theo ít nước. Cả đội giờ phải ngủ để giữ gìn chút sức lực còn lại. Bỗng nhiên, từ trong gian phòng tế đàn, một làn sương mù dần dần hình thành và đang lớn dần theo thời gian. Đến khi nó bắt đầu lan tràn ra đường hầm, Hải mới giật mình nhận ra. hắn vội gọi tất cả mọi người tỉnh dậy.
Vừa nói nước mắt hắn vừa rơi lã chã trên khuôn mặt. Vũ Long thì nhíu chặt lông mày, hắn hỏi lại.
"Anh không sao, hơi mệt một chút thôi."
"Mẹ" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lúc này, bóng đen từ trong sương mù bước ra. Minh hơi kinh ngạc hô lên.
Tùng Lâm lúc này thở dài nói.
---------------------
Tùng Lâm nhìn vào mọi người nhẹ gật đầu nói.
1 tiếng sau, công việc được tiếp tục. Dù tất cả đã mệt mỏi cả ngày nhưng vẫn đẩy nhanh hết công suất làm việc. Nhưng dù cho là vậy, đến sáng hôm sau, mũi khoan mới đâm thủng được lớp đất đá.
Vừa thoát khỏi tầng hầm, Vũ Long đã lập tức kể lại chi tiết cuộc gặp gỡ với Tùng Lâm cho Duy Long. Nghe xong, Duy Long cau mày suy nghĩ rồi quyết định:
Vũ Long mơ màng tỉnh lại, người hắn thật sự rất mệt. Hắn quay sang nhìn Hải chờ một sự giải thích.
Quái vật nhìn vào sinh vật trước mắt đang bất tỉnh này. Miệng nó ghẽ gầm gừ một tiếng. Khi nó giơ cánh tay lên chuẩn bị đập thêm một phát thì một cảm giác nguy hiểm mãnh liệt ập đến. Quái vật vội nghiêng người sang tránh né.
Chương 20. Giải cứu cùng thoát đi 2
Trở lại bên ngoài hầm, Tuấn Anh vừa đưa Vũ An vào khoang dưỡng thể, sau khi kiểm tra sơ bộ, Vũ An bị gãy 2 xương sườn. Tuấn Anh quay sang định kiểm tra cho Duy Long thì bị hắn cản lại.
Vũ Long ngồi thẫn thờ suy nghĩ trong chốc lát, đến khi sương mù tan đi, hắn mới cẩn thận tiến lại nhặt lên mặt dây chuyền. Trên đó là hình ảnh một gia đình 3 người đang rất hạnh phúc.
Sau một hồi, Duy Long gượng dậy, nhẹ nhàng bồng thi thể Dũng lên. Bước chân anh nặng trĩu bước nhanh ra khỏi căn hầm đầy máu nước mắt.
Mọi người im lặng gật đầu, ai cũng cảm thấy quá sợ hãi rồi.
Sau đó, hắn giải trừ trạng thái của bộ giáp, một cảm giác chóng mặt nhanh chóng ập đến, cơ thể hắn trở nên nặng nề như đang bị đổ chì. Duy Long cố đứng vững ổn định lại trong giây lát. Lúc này những thành viên khác của đội cũng đã trở lại.
Duy Long thì đứng bất động bên cạnh thi thể đẫm máu của Dũng. Khuôn mặt hắn nhăn nhúm, cố nén đau thương và cơn thịnh nộ dâng trào trong lòng. Đôi mắt hắn đỏ hoe.
"Anh Long, nhanh tỉnh lại, có biến."
"Mọi người không nên đến đây. Đội 1 đã toàn diệt, nơi này rất nguy hiểm."
Vũ Long hơi kinh ngạc, hắn không nghĩ tới đội 1 vậy mà đã toàn bộ bị g·i·ế·t. Hắn vội vàng hỏi lại.
"Lại là thành viên của đội 1."
"Mọi người nghỉ ngơi đi, 1 tiếng sau tiếp tục đào hầm. Tôi sẽ trực tiếp xuống hỗ trợ. Chúng ta cần nhanh chóng giải cứu đội của Vũ Long rồi rút khỏi đây thôi."
"Tôi yêu cô ấy rất nhiều."
Duy Long lúc này ngồi suy nghĩ trong chốc lát, cuối cùng hắn nói:
"Rốt cuộc là thứ gì đã bắt được các anh, tại sao mọi người lại biến thành quái vật."
Trong khi ấy, một gian phòng sâu dưới thành cổ, Tùng Lâm nằm co quắp dưới nền đất ướt đẫm mồ hôi và máu. Khuôn mặt hắn nhăn nhó, miệng thì rên rỉ vì đau đớn. Xung quanh hắn, 2 con quái vật đang chờ sẵn ở đó. Chúng quỳ xuống như thể đang hành lễ với ai đó.
"Mọi người phải nhanh lên, chúng ta không còn thời gian nữa rồi."
Tùng Lâm nhếch miệng cười đắng chát, hắn nhẹ nhàng nói.
Không đợi mọi người định thần lại, Tùng Lâm đã nói tiếp.
Nghe được chữ "Thần" khiến Tùng Lâm hơi giật mình lo sợ. Hắn nhẹ gật đầu làm mọi người đều cảm thấy thật khó tin. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chưa đợi Tùng Lâm nói hết câu, sương mù đã bắt đầu có dấu hiệu tan đi. Tùng Lâm nhanh chóng bị một sức mạnh nào đó kéo mạnh trở lại trong sương mù. Đến phút cuối cùng, Vũ Long chỉ kịp nghe loáng thoáng.
Vũ Long và mọi người giật mình, hắn bây giờ thật sự ám ảnh với sương mù lắm rồi. Cả đội nhanh chóng chuyển sang trạng thái sẵn sàng chiến đấu.
3 cánh tay của con quái vật tung bay trong sự ngơ ngác của nó. Chỉ thấy lúc này, một bóng dáng đứng chắn trước nó và Vũ An. Đó là Duy Long đã chạy đến kịp lúc.
May sao, đi được một lúc, cả đoàn xe đã chạy thoát ra khỏi phạm vi cơn bão cát. Duy Long nhìn lại cơn bão mịt mù phía sau, hắn thở phào một hơi. Chuyến đi này họ đã tổn thất quá nhiều, hắn không hy vọng có thêm bất cứ thương vong nào nữa.
Chợt lúc này Hải lên tiếng. Giọng hắn hơi run rẩy.
Vũ Long hơi giật mình, ra hiệu cho mọi người ngừng bắn rồi nheo mắt nhìn về phía bóng đen đang tiến lại.
"Dậy đi mọi người, chúng ta được cứu rồi, có tiếng máy móc rồi."
"Mọi người nhanh lên xe, chúng ta phải rời đi ngay!"
"Tùng Lâm, là mày sao"
Giọng Duy Long nghẹn lại. Hắn quỳ xuống, run run ôm lấy thi thể lạnh giá của Dũng.
Sau một hồi im lặng, Duy Long thở dài nặng nhọc:
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.