Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Tận Thế Song Sủng

Bạch Tiểu Trinh

Chương 146: Hoài nghi

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 146: Hoài nghi


Dương Lê nói “Em có sử dụng dị năng trước mặt có ấy, để cô ấy thấy được dấu vết không?”

Lúc Hồ Hạo Thiên nói, bên cạnh có một binh sĩ ghi chép lại.

Cố Úc Trạch đứng trong góc nhỏ, hút đến đoạn thuốc cuối cùng mới ngẩng đầu nhìn về cửa phòng 407 xa xa.

Bạch Thất nghe tới đây, nghĩ tới một lần khác Đường Nhược sử dụng dị năng tinh thần lực, mi tâm nhíu lại, miệng lại nói “Cô ấy không có khả năng dựa vào tình huống đó để hoài nghi em, cho nên cô ấy chú ý em hẳn bởi vì một vấn đề khác”

Bạch Thất gắp cho cô một ít rau, chậm rãi nói “Tiến sĩ Tào luôn đi cùng Cố Úc Trạch, Cố Úc Trạch lại tiếp cận em”

Dương Lê nói “Chị cùng em công tác với nhau lâu như vậy, em còn chưa mời chị một ly cà phê nào đâu” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Khi mọi người vây quanh bàn ăn với cơm nóng hổi thì Hồ Hạo Thiên cũng mang theo toàn thân mệt mỏi trở về. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trên mặt Bạch Thất có tia xúc động “Bởi vì tinh thần lực của em có thể tiến vào não người, anh không muốn khiến mọi chuyện phức tạp”

“Vì sao?” Đường Nhược hỏi.

Tào Mẫn đem thuốc lá kín đáo đưa lại “Anh yên tâm, cho dù tôi không tìm được đáp án, chuyện đã đáp ứng với anh quyết không nuốt lời”

Bên kia Vệ Lam đang cẩn thận thăm hỏi tình hình chiến đấu hôm nay, anh biết bên nhà phụ dị năng giả cùng s·ú·n·g ống rất nhiều, cũng hiếu kỳ bọn họ làm thế nào có thể bảo toàn nhóm người mình an toàn, toàn bộ không hao tổn gì trở về.

Đoàn xe Tuỳ Tiện ăn cơm tối, ngồi lại thương thảo về nhiệm vụ phòng thí nghiệm xem cần chú ý các công việc gì, sau đó liền trở về phòng ngủ.

Cô có chút cảm thán, tiến sĩ Tào đúng là người cẩn thận tỉ mỉ, mới có thể thông qua chi tiết nhỏ như vậy phát hiện ra sự khác thường.

Hồ Hạo Thiên cũng đã nói như vậy, Vệ Lam cũng không kiên trì nữa, cùng Hồ Hạo Thiên hướng tới phòng làm việc giao nhiệm vụ của căn cứ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hồ Hạo Thiên trầm ngâm nói “Tiểu Bạch vô cùng hận người vì tư lợi mà làm việc ác như người chú này, đã bỏ ra khí lực rất lớn mới có thể hành xử quân pháp bất vị thân như vậy, Vệ thiếu tướng đừng vạch trần nỗi đau của người khác như thế”

Bạch Thất ôm Đường Nhược nằm trên giường.

Cố Úc Trạch nhả một hơi khói thuốc “Rốt cuộc là dị năng gì khiến cô vui buồn thất thường hoài nghi người ta, lại để tôi cùng người ta đánh nhau không thành, dẫn họ đi làm nhiệm vụ, tới tới lui lui mấy lần, vẫn không tìm được đáp án cô muốn đây”

Đường Nhược: “…”

“Ha ha, ra ngoài đều là bạn tốt” Cố Úc Trạch thấy Đường Nhược bị đổi sang bên trái Bạch Thất cắn răng cười một tiếng.

Bạch Thất nói “Như lời của Dương Lê, có lẽ Tào Mẫn hoài nghi dị năng của em.

Hơn nữa trên mặt hình như có hơi nước rồi.

Vừa rồi Dương Lê gặp tình huống Tào Mẫn cố tình tìm hiểu Đường Nhược mới đi tới giúp Đường Nhược giải vây, giờ nghe ông xã nói như vật lập tức hỏi “Cô ấy muốn dò xét gì từ anh, về dị năng của chúng ta sao?”

Bạch Thất quay đầu nhìn Vệ Lam nói “Các người cứ theo quy củ mà làm”

“Đối phương xác thực có lựu đ·ạ·n, nhưng chỉ nổ có một quả, hơn nữa khi đó họ đứng ở lầu ba quăng xuống, có lẽ kỹ thuật đối phương không được tốt lắm, đoàn đội chúng tôi đều không có bị thương” ngôn ngữ của Đường Nhược bình thường, không gợn sóng sợ hãi.

“Ngược lại tốc độ của anh thật nhanh” Bạch Thất lườm Cố Úc Trạch “Ngay cả tin tình báo cũng giải thích rõ ràng với họ”

Cho nên Cố Úc Trạch cũng muốn tinh thạch tinh khiết này.

“Mọi người dùng s·ú·n·g phân tử i-on trực tiếp g·i·ế·t những người đó, vậy những con tin đó làm sao để cứu ra?”

Sau đó lại đem công lao đặt trên s·ú·n·g phân tử i-on.

Chương 146: Hoài nghi

Tính địch gặp nhau, đỏ mắt nhìn.

Hai ngày này tinh thần căng cứng, ai cũng mệt mỏi.

Cô nâng … chén lên, trầm mặc không nói, bắt đầu ăn cơm.

Hồ Hạo Thiên nhớ tới việc “Vệ Lam ngày mai cần báo cáo chuyện thành với căn cứ thành phố H, còn cần thông qua khẩu cung của Bạch Trí để nội bộ thành phố H thẩm tra Thẩm Thần, cho nên nhiệm vụ phòng thí nghiệm chuyển rời một ngày, ngày mai chúng ta chưa đi qua”

Phan Đại Vĩ nuốt vào một miếng củ cải trắng “Hai người đều rất trêu chọc đào hoa”

Bạch Thất sờ mặt Đường Nhược, thở dài “Tiểu Nhược, anh nghi thần nghi quỷ đã quen, cho nên làm việc hay cân nhắc, nhưng nên có tâm phòng người, đây là tận thế, là quy tắc cơ bản của thế giới mới”

Cô đi hai bước, đột nhiên xoay người nói “Nếu như tôi tách cô ấy cùng vị hôn phu ra, anh có thể khiến cô ấy yêu anh hay không?”

“Vậy thì không được” Tào Mẫn khoát khoát tay, quay người tiếp tục đi “Huỷ nhân duyên của người khác xác thực không phải là loại chuyện có thể làm”

Đường Nhược tự nhiên là đồng ý.

Đường Nhược hỏi “Sẽ là vấn đề gì?”

Mọi người trong đoàn xe là đồng đội bạn tốt, nhưng tin rằng không ai nguyện ý trí nhớ của mình tuỳ thời bị dò xét, tư tưởng bị khống chế cho dù là bạn.

“Chúng ta là bạn bè cùng chung hoạn nạn nha” Cố Úc Trạch bước hai bước, từ bên phải chuyển qua bên trái Tào Mẫn, đứng lại gần Đường Nhược.

Tào Mẫn thấy Dương Lê, cười cười “Hôm trước tại quán cà phê có tán gẫu chốc lát”

Tiến sĩ Tào thấy bọn họ rời đi, nhìn Dương Lê nói một câu “Tôi cũng đi xem sao” rồi đi theo.

“Có lẽ không đơn thuần là dị năng” Hồ Hạo Thiên nhìn Bạch Thất nói “Tiểu Bạch, tôi cảm thấy đúng như chúng ta dự liệu, Tào Mẫn muốn thông qua Vệ Lam tìm hiểu xem chúng ta có dị năng tinh thần lực không, cái này rất khó giữ”


Vấn đề này trước đó mọi người trong đoàn xe đã thống nhấu, đối phương có s·ú·n·g ống và dị năng giả quá nhiều, chính bản thân họ bảo vệ tính mạng không dễ dàng, đừng nói tới bắt sống người xấu…

Toà nhà này là cho người bên ngoài, công dân của căn cứ thành phố H không ở toà này.

Tào Mẫn quay người rời đi “Trở lại căn cứ thành phố A sẽ đưa cho anh, dù sao vì cô ấy khẳng định anh sẽ theo tới thành phố A”

“Chúng ta như vậy là bằng hữu sao?”

Lần đó tất cả mọi người ở trong sân, hơn nữa dường như tiến sĩ Tào ở ngay sau mình.

Cười đều là giả, trong lòng hai người cùng biết.

Đường Nhược cũng dùng tay xoa mặt Bạch Thất “Em biết, nếu quả thật không được, chúng ta rời khỏi đây, chỉ có hai người chúng ta, chính mình muốn đi đâu thì đi”

Hồ Hạo Thiên nhớ lại xong, tổng kết nói “Cô gái này không đơn giản nha, cô ấy không đi làm thám tử thật đáng tiếc”

“Thời gian lựu đ·ạ·n nổ là trước hay sau khi nố s·ú·n·g i-on?

Đường Nhược nghi hoặc “Một lần đó …” Sau đó dừng lại một chút cô đột nhiên nghĩ ra “Anh nói lần em tiến vào đại não của Tô Tiệm Ảnh?”

Nghe nói loại này tinh khiết năng lượng gấp hai mươi lần hơn tinh hạch bình thường,.

Hai ngày làm nhiệm vụ, phong trần mệt mỏi. Tất cả mọi người trở lại phòng tắm rửa một hồi, thay đổi trang phục ở nhà thoải mái dễ chịu.

Bạch Thất nói “Tiến sĩ Tào hỏi anh như thế nào?”

Lưu Binh nghe xong có chút ấp úng “Vậy làm sao bây giờ, ngày mai còn cùng cô ấy đi làm nhiệm vụ thí nghiệm, lần này không có như lần trước, khả năng cần phòng thích dị năng là rất lớn”

Cứ như vậy một phen, đối đáp nhau.

Đường Nhược cẩn thận suy nghĩ một lần, lắc đầu “Không có, em không sử dụng dị năng trước mặt cô ấy, hôm trước trong quán cà phê Tào tiến sĩ tựa hồ chỉ muốn nhìn dị năng hệ Thuỷ của em …” Dừng một lát, cô còn nói “Nếu có thì … có một lần vào ngày đầu tiên họ tiến vào căn cứ thành phố A, em phóng dị năng tinh thần lực tới cạnh cô ấy, lúc ấy đang ghi chép nội dung nghiên cứu, tựa hồ cô ấy phát giác ra sự khác thường”

Cố Úc Trạch dừng tay hút thuốc, cười rộ lên “Vấn đề này đổi lại thành, nếu tôi đem Vệ thiếu tướng cùng cô buộc vào một chỗ, cô có biện pháp khiến anh ta khăng khăng một mực nghe theo cô không?”

Phan Đại Vĩ trầm ngâm một tiếng “Kỳ thật dị năng của chúng ta cũng không cần che dấu, vốn chúng ta so với người khác sớm phát hiện ra tác dụng của tinh hạch, cái này lãnh đạo căn cứ thành phố A cũng biết”

Tào Mẫn cười tiếp lời “Đoàn đội của chị đến đi vội vàng, là chị không cho em cơ hội đó”

Bạch Thất mang theo Đường Nhược cùng mọi người trong đoàn xe đi vào phòng dạy học, thấy Cố Úc Trạch vẫn sóng bước đi cùng, nhìn hắn thật sâu, ôm vai Đường Nhược bước lên cầu thang.

Có người lại ăn dấm chua linh tinh rồi, mình vẫn là không nên nói gì đi.

Đường Nhược không biết trong lời nói của Tào Mẫn có tồn tại ý gì khác không, bởi vậy thời điểm cô hỏi liền không trả lời ngay.

Anh đem tay đặt trên vai cô, ôm cả người cô vào trong ngực “Về sau đừng tiếp xúc gì với tiến sĩ Tào nữa”

Trong căn cứ thuốc lá không rẻ, có thể tiết kiệm một điều liền tiết kiệm.

Vốn bọn họ cũng có s·ú·n·g phân tử i-on.

Đường Nhược giải thích nói “Em cũng không quen thân đội trưởng Cố”

“Ha ha, bạn bà?” Bạch Thất lôi kéo Đường Nhược, thay đổi vị trí với cô.

“Đúng” Bạch Thất nâng Đường Nhược dậy, con ngươi màu xanh rực rỡ nhìn cô “Lần em sử dung tinh thần lực quấy nhiễu đại não người, cho nên em không biết tình huống đó bị cô ấy phát giác chỗ nào dị thường, do đó hoài nghi và xem trọng em … Tiểu Nhược, về sau gặp mặt Tào Mẫn em phải cẩn thận”

Vừa vào nhà liền gạt Lưu Binh ra, cầm lấy đũa bát trên bàn mãnh liệt và cơm ăn, sau khi nuốt xuống mới nói “Tiến sĩ Tào thật đúng miệng lưỡi bén nhọn, tôi thiếu chút nữa không chống cự được”

“Tứ hải đều là huynh đệ”

Nhưng mọi người lại biết, Bạch Thất chỉ là muốn hời hợt cắt đứt đề tài này mà thôi.

Nếu không đời trước anh chỉ biết là iến sĩ Tào t có dị năng tinh thần lực, vì phòng ngừa vạn nhất, anh có khả năng sẽ ra tay trước diệt trừ tiến sĩ Tào rồi.

Tào Mẫn lại trở thành người chủ động hỏi “Sau khi mọi người tiến vào, đối phương không lập tức nổ s·ú·n·g?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Năng lực vẫn là thứ đàn ông truy cầu không ngừng. Sau tận thế lại càng cần hơn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lưu Binh: “…”

Nhìn nhau, thấy ghét.

Hơn nữa cũng chỉ có thể nghe họ nói, bọn người Vệ Lam không có chứng cứ rõ ràng để so sánh, nói thế nào cũng là quyền chủ động của bọn họ.

Bạch Thất mở miệng nói “Nếu tiến sĩ Tào muốn biết chi tiết, có hứng thú chút nữa có thể cùng Vệ thiếu tướng tới chỗ đội trưởng của chúng tôi.”

Cố Úc Trạch bước vài bước đến bên cạnh tiến sĩ Tào “Tôi nghĩ đội mọi người khẳng định phải giằng co với đối phương thật lâu, tôi đang chuẩn bị để Vệ Lam mang đội đi qua”

Có được dị năng đó là ai?

Bạch Thất gật đầu “Chuyện dị năng thăng cấp, ngoại trừ tinh hạch còn cần ý niệm của bản thân, xác thực không cần che dấu”

Ngược lại vẻ mặt Lưu Binh kỳ quái “Đội trưởng Cố, hình như anh không ở nơi này nha”

Vệ Lam hướng Bạch Thất nhìn thoáng qua “Bạch Ngạn, anh cũng tới làm một phần báo cáo đi, trong đám người Cố Úc Trạch mang về, có một người tự xưng là chú của anh”

Đường Nhược ngẩn người, sau đó hiểu lời Bạch Thất muốn nói.

Hơn nữa, chính mình còn cần thuốc này tham dự các chuyện thú vị đây.

Đường Nhược đang nghĩ thì Tào Mẫn lại hỏi “Không chỉ có dị năng giả, nghe nói trên tay những người kia còn có vũ khí nóng, mọi người thực sự không bị sao?”

Cố Úc Trạch đến cùng không thể đi đến bên cạnh Đường Nhược, vị trí đó vĩnh viễn có Bạch Thất.

Cố Úc Trạch lơ đễnh “Chẳng lẽ tôi không thể tới chỗ ở của bạn bè ngồi một chút sao?”

Phan Đại Vĩ nói “Người trẻ tuổi, cái này rõ ràng là trình độ văn hoá chưa đủ, cần tăng cường học tập ngôn ngữ”

Thời điểm đội Tuỳ Tiện ăn cơm thảo luận, dưới lầu cũng có một cuộc gặp mặt diễn ra.

Vệ Lam lại không nói gì.

Dương Lê ở bên cạnh nghe thấy lời này, tới vỗ bả vai Tào Mẫn, cười nói “A Mẫn, em quen với tiểu Đường của đội chúng tôi à?’

Dương Lê vẫn có chút lo lắng “Thế nhưng khi chúng ta tiến vào căn cứ, người Tào Mẫn lập tức chào hỏi là Đường Nhược, tôi hoài nghi cô ấy muốn biết thực lực của chúng ta chỉ là một, cô ấy càng có hứng thú với Tiểu Nhược”

Mặc dù không phải duy nhất, nhưng xác thực là cơ bản nhất.

Trong lòng Đường Nhược căng thẳng “Vì sao?”

“Đúng” Bạch Thất lại gắp cho cô một miếng xương sườn, bờ môi mỏng hơi bĩu “Hai người không phải là không quen, mà căn bản không biết nhau”

Tào Mẫn rốt cuộc muốn biết loại dị năng nào của họ?

Tuy nhiên anh biết rõ thời gian sau tận thế, nếu không có căn cứ che chở, ở bên ngoài tự mình sinh tồn cơ bản là tự tìm đường c·h·ế·t, nhưng anh không muốn hiện tại trước mặt lại phủ định ý tưởng của cô gái của mình.

Nhiệt độ ban đêm nóng như mùa hè.

Nâng môi cười cười, Cố Úc Trạch đem thuốc là Tào Mẫn đưa bỏ lại vào trong hộp thuốc.

Sau đó cô hỏi Bạch Thất “Anh rõ ràng biết cô ấy hoài nghi em, vì sao không đem chuyện nói cho mọi người?”

Tào Mẫn nhận điều thuốc trong tay Cố Úc Trạch, cùi đầu nhìn chuyển điều thuốc qua lại giữa hai tay “Không, đội trưởng của họ tư duy rất mạch lạc, hỏi sao cũng có thể đáp được, không hổ chủ doanh nghiệp cấp quốc gia”

Có thể dừng nội chiến không.

Đường Nhược giống như không tin mở miệng “Vừa rồi anh không phải nói …’

Hóa ra không chỉ mọi người muốn biết tinh thần lực của Tào Mẫn mạnh bao nhiêu, kỳ thật tiến sĩ Tào cũng muốn biết dị năng của mọi người trong đoàn xe cường đại tới trình độ nào.

“Vật tư không phải thứ chính yếu nhất, cô biết rôi muốn chính là năng lượng tinh khiết mà cô đề cập”

Cố Úc Trạch đến cùng cũng không mặt dày theo đội xe Tuỳ Tiện vào trong phòng, cho dù hắn thực sự không có ý tứ đi vào, đoàn xe Tuỳ Tiện cũng không cho hắn cơ hội vào phòng làm khách.

Bạch Thất khẽ cười “Được”

Giải quyết hết vấn đề dị năng tấn cấp của cô, hai người thật đúng có thể đi ra ngoài rồi.

Nếu như câu hỏi đầu tiên còn chưa có hiểu rõ ý của Tào Mẫn thì lần này Đường Nhược liền đoán được đại khái nội dung cô muốn hỏi.

Hồ Hạo Thiên nhớ lại nói “Lúc Vệ Lam hỏi, tôi cũng lặp lại nội dung chuẩn bị trước một lần, người c·h·ế·t không đối chứng, chúng ta cũng không sợ bọn họ đi thăm dò, nhưng tiến sĩ Tào kia thỉnh thoảng lại chen vào một câu …”

Dù hiện tại mình không thể khống chế tư tưởng người khác, nhưng theo năng lực tấn cấp, đạt được năng lực này là chuyện sớm hay muộn.

Sau khi biết cô sẽ làm gì?

Trong góc toà nhà, Cố Úc Trạch nghe thấy tiếng giày cao gót, quay người, hướng người tới đưa ra một điều thuốc “Lời khai có đưa tới đáp án cô muốn?”

“May là lúc trước thời điểm ra ngoài Vệ thiếu có cấp cho vài khẩu, đánh không lại liền lấy ra bắn đối phương” Hồ Hạo Thiên vừa đi vừa nói chuyện, chỉ chốc lát đã đến chỗ ở, quay đầu nhìn đoàn đội, nói “Vệ thiếu tướng, để những người trẻ tuổi này nghỉ ngơi trước, tôi cùng anh đi một chuyến, cung cấp tư liệu bên rạp hát kia”

Lưu Binh chép miệng một tiếng “Quả nhiên không địch lại người lưu manh, tôi không phản bác được”

Cố Úc Trạch và Bạch Thất đi song song với nhau.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 146: Hoài nghi