Tận Thế Cũng Chỉ Như Vậy
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 244: Mở rộng kinh doanh
“Đổng A đúng là xem tiền như rác nha! Quá phung phí! Hắn thật quan tâm các ngươi.”
Các đoàn đội lính đánh thuê vẫn đánh nhau, còn bom nguyên tử chẳng những chưa làm giảm số lượng quái vật đi bao nhiêu mà còn khiến chúng xuất hiện ngày càng nhiều, càng điên cuồng. Zombie nhiễm xạ trở nên mạnh mẽ từng ngày.
Lý Tuấn đáp:
“CMN, quá phá của rồi! Xương quái vật cấp cao, sơn nano, có lẽ có cả dung dịch tích điện SN, còn là loại phát quang xanh nữa. A, hình như nguồn năng lượng chả phải loại thường.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nàng khịt mũi coi thường:
Lý Tuấn một mặt minh châu bị long đong nói:
“Ta đã choàng áo khoác bên ngoài, sao ngươi vẫn phát hiện được?”
Những người sống sót bên ngoài dốc hết gia sản để sở hữu tấm thẻ căn cước, tiến vào trung tâm thương mại cũng chỉ là thành phần nghèo nhất.
“Thôi đừng nói lý tưởng với ta. Lần sau đến nhà hàng no nê, mời ngươi một bữa, bảo đảm ngươi sẽ hài lòng.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Ngươi không hiểu đâu! Chúng ta có lý tưởng.”
Đặc biệt nhất là khu nhà trọ, nhu cầu về chỗ ở trong trung tâm thương mại chưa bao giờ tăng cao như hiện tại.
Lý Tuấn quan sát Thanh Nhã rồi hỏi:
“Ngươi chỉ liếc nhìn thôi, sao lại biết nhiều như vậy?”
“Bây giờ có một người rồi đó. Đợi vài ngày nữa ta mời. Các ngươi là môn đồ ăn uống kham khổ muốn c·hết? Quyền cao chức trọng mà trong ví lại không có bao nhiêu tiền điện tử, đi ăn phải tính toán chi li. Ta thật chẳng hiểu nổi căn cứ Z.”
Nàng ngạc nhiên:
Khi tiếng chuông đồng hồ điểm, báo hiệu sự khởi đầu của năm mới, các đội viên cùng nhau cầu nguyện cho tân niên bình an, hạnh phúc.
"..."
Lý Tuấn vui vẻ nhận quà: “Cảm ơn. Là rượu vang Romanee à? Chai này trước tận thế cũng là hàng xa xỉ. Còn cả hạt Đồng Hăng nữa? Các ngươi thật có lòng.”
Đổng A và Sở Tuyết đáp: “Vâng!”
Nguồn năng lượng sung túc chỉ là điều kiện cần, điều kiện đủ là các loại thiết bị vận hành đi kèm, cũng quan trọng không kém.
Khi nhìn thấy Đổng A, người trợ lý vui vẻ cười nói:
Lý Tuấn nở nụ cười trêu chọc:
Dù so với bên ngoài thì tốt hơn, nhưng bọn họ vẫn phải vất vả mưu sinh. Chẳng mấy ai đủ tiền ở khách sạn sang trọng, nhất là khách sạn Nguyệt Quang - nơi xa hoa nhất trung tâm thương mại, lại càng ít. Đối với họ, nơi đó không khác chốn thiên đường là mấy.
“Dạo này ăn mãi thức ăn căn cứ quá chán, tối nay ta rảnh, mời ngươi đi ăn tối nhé?” Lý Tuấn nói.
Đối với Đổng A, phóng xạ không phải là mối đe dọa quá lớn. Khung xương robot do hắn thiết kế có trang bị chống phóng xạ, nên đội viên khác vẫn tương đối an toàn.
Trở lại với buổi văn nghệ, mọi người đều mê mẩn giọng ca của Thanh Nhã, Khánh An thấy vậy liền muốn góp vui. Nàng ở căn cứ trên núi một tháng rưỡi, đã có da thịt hơn nhiều, nhìn đỡ đáng sợ hơn.
Thanh Nhã đắc ý: “Chuyện này đương nhiên.”
Cái Tết thứ 5 trôi qua vui vẻ hơn tưởng tượng.
Những người sống sót bên ngoài, sau khi vất vả đánh đổi, đều muốn làm thẻ căn cước. Đổng A nhớ lại lần đầu tiên bọn họ đến trung tâm thương mại, chỉ cần 5kg lương thực là có thể làm một chiếc. Bây giờ, phải chuẩn bị số tiền điện tử và lượng kim loại to lớn mới giúp họ có cơ hội.
Với công nghệ hiện tại, Thẻ căn cước của căn cứ Z làm giả khá dễ, nhìn y như thật, nhưng hệ thống vận hành quá hiện đại, mỗi mã số đều bị thao khống gắt gao, rất dễ bị truy tra. Dù có làm giả được, vào thành công, nhưng không ai có thể ở lâu hơn một giờ. Hình phạt cho việc này là vô cùng tàn khốc.
Người trợ lý mỉm cười: “Ngươi có lòng! Được rồi, đi theo ta. Đội của Gấu Điện đã đến luyện tập một lúc rồi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thanh Nhã nghe lời giải thích liền thoải mái tiếp nhận, sau đó tò mò hỏi: "Thế nào? Chất lượng không tồi chứ?”
Đổng A và Sở Tuyết được nhân viên căn cứ Z dẫn đi qua vô số con đường và hành lang, mất đến 30 phút mới gặp người trợ lý trước một nhà vòm rộng lớn.
Khi Thanh Nhã bước vào phòng làm việc, Lý Tuấn đang ngồi lười biếng trên sofa, đọc truyện tranh.
Lý Tuấn tò mò hỏi tiếp: “Đừng nói, đội trưởng của các ngươi dùng pin hydro làm nguồn điện chứ?”
Tương tự, quán ăn no nê đã chuyển thành nhà hàng hai tầng.
Nếu muốn an toàn rời khỏi căn cứ Z, Đổng A cần rất nhiều tiền điện tử mua sắm thiết bị. Căn cứ trên núi phải đẩy nhanh tốc độ kiếm tiền hơn nữa.
Thanh Nhã tiếp lời: “Chúng ta mang ít quà Tết biếu ngươi.”
“Chúc mừng năm mới.”
Lý Tuấn đáp lại: “Chúc mừng năm mới!”
Lý Tuấn cười ha hả: “Vậy thì tốt quá! Ha ha, ha ha!”
Lý Tuấn lắc đầu: “Trong hàng ngũ cải tạo chiến sĩ, Đội trưởng và đội phó của ngươi thật đặc biệt. À, còn Lão Tân nữa.”
Nhưng khi giọng hát khàn khàn như vịt đực cất lên, sắc mặt ai cũng không khỏi xuất hiện vẻ cổ quái. Khánh An hoàn toàn chẳng thèm để ý tới, hát xong một bài, chưa đã, muốn hát tiếp bài thứ hai, Đổng A lập tức từ dưới đài chạy lên kéo nàng xuống. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Đổng A, ngươi cuối cùng đã tới!”
Mọi người đều vỗ tay, nhiệt liệt hoan hô...
Chẳng ai còn cầu nguyện rằng thế giới sớm được hồi sinh, hay cuộc sống sẽ trở về bình thường như xưa. Họ rất thực tế, biết rằng thế giới kia đã không còn cách nào quay lại.
Nàng cười: “Ok, ta không tò mò.”
Nàng từ chối: “Không được, ta mới trở lại Trung tâm thương mại, bề bộn nhiều việc, để dịp khác đi.”
“...”
Cửa hàng kẹo đường nghỉ vài ngày rồi mở cửa kinh doanh lại, ngay lập tức tấp nập với khách hàng ra vào nườm nượp.
Vì đã quá quen thuộc với hắn, nàng làm ra bộ dáng rất thân quen,nói:
“Ta đâu chỉ là thương nhân? Công việc chính vẫn là chuyên gia máy móc đấy. Ngươi ngụy trang sơ sài mà ta không lập tức nhận ra thì kiếm lấy cái gối đập đầu vào c·hết cho rồi.”
Lý Tuấn nghe nghe, chưa hề tỏ ra xấu hổ mà đáp:
Lý Tuấn cười nói: “Ngươi biết lời mời của môn đồ trước giờ chưa ai dám từ chối không?”
Chương 244: Mở rộng kinh doanh
Lý Tuấn cười nói:
Bọn họ chỉ còn cách thuê những chỗ trọ rẻ tiền.Nhu cầu nhà ở vì thế mà tăng vọt. Thanh Nhã liền mở rộng thêm hai khu trọ, vẫn là Thái Sơn hỗ trợ kinh doanh.
Số tiền căn cứ Bắc Sơn giảng hòa với Đổng A, hắn chưa dùng đổi pin hydro ngay mà giao cho nàng để mở rộng kinh doanh.
“Khung xương robot do đội trưởng các ngươi thiết kế, lắp ráp à?”
Tiếng cười nói, tiếng vỗ tay vang dội khắp căn hầm, xua tan đi bầu không khí ảm đạm của thế giới bên ngoài.
“Đây là điểm lợi hại của môn đồ đó! Không nói cho ngươi đâu.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tết qua đi, mọi người lại phải tất bật với cuộc sống. Lao động sản xuất chưa bao giờ là công việc nhẹ nhàng. Các đội viên phải làm thật nhiều, tích lũy thật nhiều để ứng phó với bất cứ tình huống nào.
Thanh Nhã ngạc nhiên:
Đổng A đáp: “Chúng ta có quà Tết biếu ngài, nhưng nhân viên nói không thể mang vật phẩm trực tiếp vào bên trong căn cứ Z, nên gửi ở cửa hàng trung tâm.”
Thanh Nhã cùng Đổng A và Sở Tuyết đi vào cửa hàng trung tâm. Thanh Nhã hướng đến văn phòng của Lý Tuấn, còn Đổng A và Sở Tuyết tiếp tục tiến sâu vào căn cứ Z để gặp người trợ lý.
Thanh Nhã chẳng xem lời uy h·iếp đó như thế nào, chỉ mỉa mai đáp:
"..."
Đổng A và Sở Tuyết nghỉ Tết xong, lập tức tiến về trung tâm thương mại. Tuy nhiên, đoạn đường này vẫn luôn tràn đầy kích thích như thế.
Do lượng buôn bán ngày càng nhiều, Thanh Nhã quyết định mua hai cửa hàng bên cạnh, cải tạo thành cửa hàng lớn hơn. Lượng nhân viên buộc phải tăng lên để đáp ứng nhu cầu.
Đoàn đội của Thái Sơn nhờ đó mà gặp may, thu xếp được nhiều công việc cho phụ nữ trong đội.
Thanh Nhã: “Ngươi lợi hại!”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.