Tận Thế Cũng Chỉ Như Vậy
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 164: Robot lễ tân
"Đừng tiết kiệm nữa! Dùng lựu đ·ạ·n nhiệt nhôm, đốt nó!"
Trước đây, Đổng A chưa bao giờ gặp phải loại robot hình người hiện đại như thế, chả biết là loại hắc khoa kỹ gì.
Sơ sơ giao thủ, hắn cảm giác được, thực vật biến dị không điều khiển quái vật như con rối mà cả hai kết hợp cùng một thể, phụ trợ cho nhau, chiến lực khá kinh người. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đổng A không hài lòng với câu trả lời đó, liền hỏi thêm: "Ngươi biết dược nhân đang ở đâu hay không?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đổng A mặc kệ robot nói nhảm. Hắn rõ ràng mạnh hơn con robot kia, chỉ cần thêm chút thời gian là có thể tháo nó ra thành linh kiện. Nhưng Sở Tuyết sắp không chống đỡ nổi rồi. Thấy vậy, Đổng A lớn tiếng hô:
Không có nhiều lời, hai bên liền lập tức lao vào đánh nhau. Tiếng s·ú·n·g nổ tiếng đao chặt loảng xoảng cùng vang lên.
Đúng lúc đó, con robot đang đứng yên bỗng nhiên mở miệng nói:
Tuy nhiên, trên gương mặt Sở Tuyết không hề lộ vẻ lo lắng, bởi Đổng A đã dùng đao siêu tần chém đối thủ của hắn thành từng mảnh linh kiện.
Mũi thương đâm xuyên một cách xảo quyệt, thành công phá thủng bình năng lượng màu đỏ của robot, thoạt nhìn giống máu tươi chảy ra, tạo nên một cảnh tượng hết sức kỳ quái.
Hai con robot đánh không nương tay chút nào, ấy thế mà liên tục phát ra âm thanh điện tử lặp đi lặp lại:
Sở Tuyết bắn liên tiếp ba phát s·ú·n·g. Ba phát đ·ạ·n không gây được tổn thương như mong đợi, mặc dù robot bị phá hỏng vài linh kiện, lại đều bị rễ cây thực vật nhanh chóng lấp đầy.
Hai người chẳng may bị hai robot tách ra thành 2 chiến trường riêng biệt, kế hoạch của Đổng A là làm tanker để Sở Tuyết ở phía sau quấy rối lập tức đổ bể.
Đổng A chưa trả lời mà phóng cây thương phục hợp về phía nó. Hành động vừa bất ngờ, vừa nhanh chóng, khiến robot không kịp phản ứng, bị găm chặt xuống mặt đất.
Nhìn bề ngoài, con robot như đã "thoát khỏi thực vật biến dị ký sinh" và có ý định mời hai người đến một "khách sạn" nào đó. Nhưng hai bên mới choảng nhau xong, Đổng A không liều lĩnh đến mức dễ dàng tin tưởng đối phương.
Ngọn lửa nhanh chóng tắt, nhưng trái với dự đoán, robot không bị nung chảy. Nó chỉ bị cháy một chút ở bên ngoài, vẫn đứng vững ở đó. Rõ ràng, khối cầu màu xanh lục kia bằng cách nào đó, đã làm giảm nhiệt độ từ vụ nổ.
"Ngươi có thể trả lời câu hỏi sao?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tận dụng khoảnh khắc robot bị tê liệt, Sở Tuyết liền lấy ra life Potion rồi uống vào, nhanh chóng hồi phục vết thương, nhưng chẳng dám tiến lên tấn công nữa. Nàng biết rõ, thực lực của mình không bằng robot.
Vừa chuẩn bị xong chưa tới thời gian một hơi cánh cửa kim loại mở ra, hai thực vật biến dị đã đứng chờ sẵn ở phía sau cửa .
Robot đáp: "Xin lỗi, chúng tôi không có 'dược nhân' trong cơ sở dữ liệu. Xin mời ngài đặt lại câu hỏi. Chúng ta là robot lễ tân, chuyên hướng dẫn về các nơi sinh hoạt trong căn cứ, bao gồm các địa điểm vui chơi, ăn uống, khách sạn,...".
Robot đáp: "Đương nhiên! Ta có thể trả lời mọi thắc mắc của ngài!"
"Dr. Vô Danh, xin lỗi vì để ngài chờ lâu, xin hãy theo ta đến khách sạn."
Nhờ siêu sức mạnh, Sở Tuyết ném lựu đ·ạ·n nhanh như lưu tinh, lại ở cự ly khá gần nên con robot không kịp né tránh. Một tay của nó liền nâng lên, bàn tay gấp khúc xuống để lộ ra một ống rỗng, từ đó bắn ra một chiếc lá thực vật xoắn ốc, kèm theo khối cầu màu xanh lục, phóng trúng viên lựu đ·ạ·n đang bay với độ chính xác đáng kinh ngạc.
Tiếp theo chính là nguồn năng lượng: một bên cần các chất hữu cơ để bổ sung năng lượng, một bên cần điện năng, quả thật chẳng ăn nhập gì với nhau.
Thực vật biến dị dùng rễ di chuyển được, hay ký sinh vào động vật biến dị, xem như là "túi da" điều khiển đi lại khắp nơi, Đổng A đều đã gặp qua.Nhưng mà thực vật ký sinh trong máy móc thì đây là lần đầu tiên nhìn thấy.
Chương 164: Robot lễ tân
Đ·ạ·n s·ú·n·g bắn tỉa chẳng còn nhiều, Sở Tuyết đành cất đi, rút ra đao, cận thân chém g·i·ế·t. Nàng vung đao chặt đứt vài cái rễ cây tua tủa bắn về phía mình, sau đó lộn vòng tránh thoát dịch axit phun ra từ đóa hoa trên vai con robot.
"Hệ thống tái khởi động hoàn tất, phát hiện thiết bị không hợp lệ, đang tiến hành đào thải."
Nhìn đối thủ đang dần cạn kiệt năng lượng, trời xui đất khiến, Đổng A bất ngờ hỏi:
Nếu đem so với quái vật của căn cứ S, thì chỉ có sức hồi phục là có thể sánh bằng. Còn các năng lực khác thì thua xa hai con robot trước mắt. Quả thực, lực chiến đủ để solo 1 vs 1 với xương vỏ ngoài thiết giáp một đoạn thời gian ngắn.
Cảm giác đầu tiên của Đổng A chính là sự bất hợp lý. Nếu lấy thực vật làm chủ thể thì một bên là tổ chức sinh học, một bên là chip máy móc, làm sao có thể hòa hợp được.
Hai người căng thẳng quan sát, bỗng dưng, Robot đột nhiên phát ra tiếng nói:
Đổng A thấy tình cảnh ấy, cũng chưa vội tấn công mà cùng Sở Tuyết lùi một đoạn, quan sát diễn biến.
Liên tiếp 2 câu hỏi chưa đạt được câu trả lời ưng ý, Đổng A liền "lui lại mà cầu việc khác" hỏi:
Một bên khác, Đổng A dùng thương phục hợp đã đâm đối thủ vài chục nhát nhưng không hề xi nhê gì, các vết thương đều bị thực vật che phủ. Hơn nữa, đòn tấn công rất đa dạng, sức mạnh của máy móc cũng lớn.
Lần trước, sau trận chiến với căn cứ S và căn cứ Z, chỉ còn ba quả lựu đ·ạ·n nhiệt nhôm. Đổng A giữ lại một quả, còn hai quả kia đã đưa cho Sở Tuyết.
Khi đối phó với thực vật biến dị, sử dụng hỏa công luôn mang tới hiệu quả cao nhất.
Đổng A nghe tới đây, nghi hoặc dày đặc:
Lo sợ robot có chức năng tự hủy, hắn vội vàng ném xác robot ra xa và nhanh chóng lùi lại về phía Sở Tuyết.
Chỉ thấy các đèn LED trên thân robot nhấp nháy liên tục, thực vật biến dị bên ngoài cũng đang dần bong tróc ra, nhưng rễ cây vẫn tiếp tục sinh trưởng, cố gắng bám trở lại.
Robot: “Xin lỗi, trong khoảng thời gian rất lâu, chỉ có ngài là người duy nhất tiến vào.”
"Bùm!" Tiếng nổ vang lên, ngọn lửa màu trắng, chói lóa, nhanh chóng bùng phát, thiêu rụi mọi thứ trong phạm vi bán kính 5 mét. Dù đã rút lui một đoạn, lưng của Sở Tuyết vẫn bị cháy xém.
Không chần chừ, Sở Tuyết quyết đoán rút chốt lựu đ·ạ·n rồi ném về phía đối thủ. Sau đó, dù bị một chùm rễ cây đâm xuyên qua đùi, nàng vẫn cố nhảy ngược về phía sau để tránh khỏi phạm vi nổ.
Đổng A nghe vậy, cau mày, thăm dò hỏi tiếp: "Đây là nơi nào?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Robot đáp: "Viện nghiên cứu số 9, thưa ngài!"
Khoảng hai phút sau, nhìn như thực vật đã bị cắt đi nguồn dinh dưỡng, nhanh chóng khô héo rồi bị robot kéo ra, kèm theo đó là những tiếng chập điện và nổ lép bép liên tục.
Con robot mất dần năng lượng, ánh sáng trên thân cũng yếu đi, nhưng vẫn không ngừng lặp lại lời mời hai người đến khách sạn.
Hắn kinh ngạc phát hiện, hệ thống cung cấp năng lượng của con robot rất kỳ lạ. Đó là một bình trong suốt chứa chất lỏng, trông rất giống với thứ chất lỏng mà họ đã thấy trong hang động có màng nhầy trước đó.
“Những người đi trước đã đi đâu? Hay phải chăng, bọn họ biết một cách nào đó có thể lách qua những robot này, bí ẩn đột nhập vào bên trong.”
“Những người khác, tiến vào trước chúng ta cũng đã đi khách sạn ư?”
“Dr, Vô Danh, xin mời ngài hãy đi cùng chúng ta đến khách sạn…" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.