Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 127: Lại Tết

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 127: Lại Tết


"Hy vọng mọi người ở căn cứ trên núi vẫn bình an và có một cái Tết sung túc."

Đổng A mệt mỏi rã rời, tựa lưng vào vách hang nhắm mắt dưỡng thần. Hắn không vội vã lên đường tiếp tục di chuyển vì trời đã sắp tối, vách đá cheo leo và gió mạnh khiến việc di chuyển trở nên khó khăn và nguy hiểm, đặc biệt là với sự xuất hiện của quái vật bay.

Bỏ qua những lựa chọn khác, Đổng A quyết định vượt qua tại đây. Nhanh chóng, hắn tháo balo siêu trọng, lấy ra thiết bị cần thiết.

Tuy nghe có vẻ đơn giản nhưng thực tế vô cùng gian nan. Càng xuống sâu, hiểm nguy càng rình rập, nguy cơ lạc lối tăng cao vùn vụt. Khác với những vực sâu thông thường, nơi đây sở hữu luồng gió mạnh bất thường khiến việc băng qua vực thẳm đòi hỏi sức mạnh phi thường.

Nỗi tuyệt vọng ấy có thể vượt qua cả tận thế? Liệu vật nuôi như lợn, bò, gà, cừu,... bị con người nuôi nhốt để lấy thịt cũng có cảm nhận tương tự?

Sau những cảnh tượng mất mát đau lòng ở địa giới căn cứ Long Tuyền, tâm trạng hai người dần bình lặng trở lại. Nhìn bề ngoài, Đổng A có vẻ mạnh mẽ, không gì cản nổi, nhưng chỉ bản thân hắn mới hiểu, ai cũng có những bất đắc dĩ, những giới hạn của riêng mình.

"Tết năm nay không có lũ trẻ bên cạnh. Chỉ có hai ta mà thôi, ảm đạm quá!"

Đổng A thay đầu thương phục hợp bằng loại móc chuyên dụng để bám víu vào vách đá. Sau đó, hắn nối chuôi thương với một đầu dây cáp chịu lực, cố định đầu dây còn lại vào vách đá bên này và giao cho Sở Tuyết giữ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hai người lính cuối cùng di chuyển khỏi căn cứ Long Tuyền, tiến sâu về phía khu rừng nguyên sinh rậm rạp. Giữa họ và khu rừng chỉ cách bởi một khe nứt lớn.

Chương 127: Lại Tết

Cặp đôi vẫn còn chưa đi xuống quá sâu, ngồi ở trong hang động mới đào quan sát, tầm nhìn từ trong hang lại rộng rãi đến bất ngờ.

Tiếp theo, hắn cố định dây cáp cẩn thận và sử dụng bộ đàm liên lạc với Sở Tuyết bên kia, hướng dẫn nàng từng bước kéo hai balo siêu trọng qua trước, cuối cùng mới đến lượt bản thân.

Sở Tuyết lấy ra bếp điện, chuẩn bị nấu bữa tối. Trước đó, nàng pha một cốc cà phê nhanh từ số cà phê còn sót lại. Đây sẽ là lần cuối cùng họ được thưởng thức thức uống xa xỉ này.

Đổng A cầm lấy tách cà phê đen Sở Tuyết mới pha, nếm thử. Pha đường quá tay, hương vị rất đắng cũng rất ngọt.

Sở Tuyết nhìn vào đồng hồ thông minh, chỉ có dương lịch, quay sang Đổng A hỏi:

Vách đá trơn trượt, gió thổi dữ dội, balo siêu trọng đè nặng trên vai. Đổng A đi trước, hai tay bám chặt vào vách đá, hai chân đá mạnh vào những lỗ được tạo ra bởi mũi thương, tạo điểm tựa để bản thân di chuyển và giúp Sở Tuyết phía sau đỡ vất vả hơn... "..." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tết năm nay chỉ gói gọn trong vài câu nói ngắn ngủi, nhưng ít nhất họ vẫn còn có căn cứ trên núi để hướng về, điều này tốt hơn rất nhiều so với đại đa số nhân loại lúc này.

Bên phía căn cứ Long Tuyền là những ngọn đồi cao chót vót, đối lập hoàn toàn với đồng bằng bạt ngàn xanh mướt cây cối bên kia vực sâu. Khung cảnh tương phản đến mức khiến người ta cảm thấy choáng ngợp và có phần phi thực tế.

Sở Tuyết gật đầu:

Sở Tuyết thoáng buồn bã:

Đổng A tìm kiếm một ngọn núi cao, kích hoạt siêu thị giác và phóng tầm mắt quan sát. Bất ngờ, hắn phát hiện ra điểm tham chiếu trong bản đồ do căn cứ Z cung cấp: mỏm núi đá trắng bạc lấp lánh nằm về phía bắc rìa khu rừng nguyên sinh.

Cả hai tựa lưng vào balo siêu trọng, nhấp từng ngụm cà phê nóng hổi, ngắm nhìn khung cảnh thiên nhiên hùng vĩ trước mắt.

Đổng A suy nghĩ một lát rồi đáp:

Sau khi hoàn thành hang động, Đổng A quay trở lại vách đá nơi cắm mũi thương, dồn toàn lực rút nó ra và trở về hang.

Cuối cùng, họ tìm thấy vị trí vách đá hai bên hẹp nhất, nhưng khoảng cách giữa chúng vẫn hơn 100 mét. Vách đá bên kia trơn nhẵn và dựng đứng, không có điểm tựa để leo lên.

"À, em nhắc mới nhớ, hôm nay là Tết rồi! Một năm cũ đã qua, năm mới lại đến. Thời gian trôi nhanh thật đấy."

Đổng A không thích suy nghĩ về những vấn đề triết học hóc búa như vậy. Hắn không phải là thần thánh để ban phát công bằng và tình thương cho tất cả vạn vật.

Tâm bình khí hòa, tiếng gió rít ào ào lọt vào tai lại biến thành tiếng rì rào như bản nhạc du dương, cặp đôi trò chuyện phiếm, ôn lại những kỷ niệm cũ và chia sẻ những câu chuyện gặp gỡ trên hành trình gian nan.

"Hôm nay âm lịch ngày bao nhiêu rồi?"

Một lần nữa, Đổng A mạo hiểm xuống vực, nhưng lần này là di chuyển ngang qua thay vì đi dọc theo, giúp tiết kiệm thời gian đáng kể. Tương tự như cách vượt qua các khe nứt dẫn đến Đồng Bằng Tây Nam, Đổng A chỉ cần xuống đến độ sâu vừa đủ, tìm vị trí hai vách đá đối diện nhau hẹp nhất và tìm cách vượt qua.

Dựa vào sức mạnh phi thường, Đổng A không ngừng sử dụng xẻng đào sâu vào bên trong, tạo ra một hang động đủ rộng cho hai người và hai balo khổng lồ tạm thời trú ẩn sau vài tiếng đồng hồ miệt mài. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đổng A lên tiếng:

Con người bị đồng loại giam cầm, xem như nguồn lương thực sẽ tuyệt vọng đến mức nào?

Sáng hôm sau, cặp đôi dọn dẹp hành lý, bắt đầu hành trình gian nan leo dốc vách đá dựng đứng. Khó khăn chồng chất khiến đây trở thành thử thách không hề dễ dàng.

Vừa mới đào xong hang động, cả hai đã vội vàng chui vào bên trong để nghỉ ngơi và quan sát xung quanh.

Là loài người, hắn luôn nhìn nhận và phán xét mọi thứ từ góc độ của một con người. Dưới góc nhìn của con gà, việc con người nuôi nhốt, g·iết thịt nó là sai trái, nhưng dưới góc nhìn của con người thì không. Tương tự, hành động của lũ da xanh có thể là đúng đắn với chúng, nhưng với Đổng A là sai, chỉ đơn giản vậy thôi.

Đổng A khẳng định: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Sau một hồi trò chuyện, Sở Tuyết th·iếp đi lúc nào không hay. Những ngày di chuyển mệt mỏi và căng thẳng đã khiến nàng kiệt sức. Khoảng nghỉ ngắn ngủi này giúp nàng tạm thời thư giãn và lấy lại tinh thần.

Hắn hít một hơi thật sâu, tập trung toàn bộ sức lực, chạy đà vài bước rồi ném chiếc thương với lực mạnh tối đa về phía bên kia vách đá. Mũi thương được điều chỉnh hơi hướng xuống dưới để bám chắc hơn.

"Ừm! Đó là mục tiêu của chúng ta!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đến với vách đá dựng đứng, hắn tỉ mỉ tìm kiếm những khe hở giữa các tảng đá - nơi chứa đất mềm để dễ dàng đào khoét.

Đổng A kiểm tra độ bám của mũi thương, đảm bảo an toàn trước khi dùng xẻng mini cẩn thận đu dây qua vách đá.

Mặc dù cà phê có chứa cafein, giúp tỉnh táo tinh thần, nhưng hiệu quả đã không còn như trước kia. Giờ đây, nó chỉ đơn thuần là một thức uống giải khát, gợi nhớ về những kỷ niệm đẹp đẽ trong quá khứ.

Khi cả hai đã an toàn trong hang động, hai "cải tạo chiến sĩ" hợp sức kéo mạnh, giật đứt neo điểm dây cáp cố định đầu bên kia và thu dây, quá trình mới coi như kết thúc.

Ánh sáng mặt trời vẫn còn có thể chiếu xuống nơi đây, cộng với bụi bay theo từng luồng gió mạnh, phản chiếu lấp lánh, tạo ra cảnh tượng hết sức huyền ảo.

Hắn nếu không bị lạc dưới vực sâu, phải đi ra từ đoạn này, mới miễn cưỡng xem như đúng đường.

"Hy vọng vậy! Khi nào cứu được Tô Dự, rời xa căn cứ Z, chúng ta sẽ tìm một nơi an toàn hơn cho mọi người sinh sống."

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 127: Lại Tết