Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 3: Rò rỉ nhà máy điện hạt nhân

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 3: Rò rỉ nhà máy điện hạt nhân


Chương 3: Rò rỉ nhà máy điện hạt nhân

...

"..." Ngô Tùng.

Rò rỉ nhà máy điện h·ạt n·hân ?

!!??

Không thú vị...

Oắt con biết lễ phép không ?

Đây là đâu ?

Trò chuyện với Thương Bạch, nàng đã rút virus nguyên bản từ nước ra và thử nghiệm thẳng vào chuột, kết quả đúng như Trần Hổ nghĩ, chỉ trong vòng năm phút virus đã l·ây n·hiễm não chuột, biến nó thành quái vật t·ấn c·ông đồng loại.

" Ông bác, ta từng gặp qua ngươi nha..."

" Sẽ lan đến đây sao ? Không, khoảng cách đủ xa, dù tác động tới cũng chỉ gây ảnh hưởng nhỏ " Tràn Hổ lên mạng tra khoảng cách của hai thành phố liền thở nhẹ ra một hơi.

!!!

Ngươi nhìn gì ?

...

Nàng mặc một bộ váy ngắn, tóc cột đuối ngựa cứ di chuyển đầu là lại bắt đầu nhảy qua nhảy lại trông rất đáng yêu.

" Ông chú, vừa nãy trong điện thoại có nói, ngươi muốn ta xem cái gì ? "

" Cái nhà máy điện h·ạt n·hân này...nằm ở thành phố Duyên Hải ? "

Thương Bạch đi rồi, Trần Hổ ngồi trên ghế sofa ở phòng khách xem tin tức trên tivi, hắn không một mình, ngồi ở ghế nhỏ bên cạnh là một thiếu nữ đang ăn kẹo que.

...

" Vậy được rồi " Thương Bạch vén tóc, thoáng có hơi thất vọng. " Vậy ta đi trước, ngươi cần gì cứ bảo Ngô Tùng làm giúp "

" Được "

Khoan, từ từ...

Thương Bạch !!!! Ngươi là biến thái sao !?

" Há...nhớ rồi, ta gặp qua ảnh ngươi được dán trong phòng ngủ của ông chủ đó nha, rất nhiều nữa chứ "

-.- ?

Cửa đóng lại, chỉ còn Ngô Tùng lơ ngơ trong gió, bốn mắt nhìn nhau với tên lính gác áo đen cầm s·ú·n·g, đang canh gác hành lang.

Tên áo đen: Nhìn người bị ném ra ngoài !

Nói chuyện bình thường, đừng mài răng lại nhấn mạnh chứ !

...

Thiếu nữ như nàng làm sao chịu nổi nha !!

Tạm thời bỏ qua chuyện này, chờ nửa giờ sau Thương Bạch cũng rời khỏi phòng nghiên cứu.

Nếu như nói Yên Hải chính là thủ phủ của cả bang thì Duyên Hải là một thành phố hạng nhất, cũng tương đối phát triển.

" Thứ quỷ quái gì ? Ngươi tìm nó ở đâu ra ? "

Ông bác con khỉ,

...

Ngô Tùng: (╥_╥)

Quay về việc chính, Thương Bạch cùng Trần Hổ đều nghiêm túc lên không ít, hắn liền từ người móc ra một cái hộp, bên trong là mười cái ống virus nguyên bản.

Nàng thân hình thon gọn ẩn hiện trong lớp áo nghiên cứu trắng tinh, thân cao gần một mét tám, còn cao hơn Trần Hổ một chút, khuôn mặt xinh đẹp đeo một cái kính gọng đen tỏ ra khí chất bác học, mái tóc được tùy ý xõa ra đằng sau tăng thêm một chút quyến rũ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trần Hổ không biết con nhóc nào đó đang tự độc thoại vì đau khổ mấy tuần nay, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tivi, hôm nay có chuyện lớn.

Mô phật, amen.

" Ông chú... đúng là rất khó để gặp được ngươi " (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Dù sao được gặp mặt vẫn là tốt lắm rồi.

Tất nhiên, ở cái xã hội này tuổi tác không phải là vấn đề.

Cái này...Yên Hải cùng Duyên Hải nằm cùng một bang !

Đây hẳn là t·hảm h·ọa lớn nhất liên bang trong mấy chục năm gần đây rồi, nhưng chẳng là gì so với tận thế rất có thể sẽ giáng lâm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thương Bạch vừa định đi vào phòng thí nghiệm, đột nhiên quay đầu " Ngươi cần quan sát trực tiếp sao ? "

Ầm !

Hai mắt to tròn lúc này nhìn vào Trần Hổ, biểu cảm tràn đầy hứng thú.

Từ khi nàng phát hiện bí mật của ông chủ liền bị đối phương trả thù nặng nề, ép phải học tập đến đột tử, một ngày mười sáu tiếng đều phải ở trong phòng thí nghiệm, so ác ma nhà tư bản còn khủng bố hơn mấy trăm lần.

" Chúng tôi đề nghị dân chúng ở khu vực lân cận lập tức s·ơ t·án theo lệnh từ chính quyền địa phương... "

Nếu đây chỉ là h·ỏa h·oạn bình thường thì không sao, nhưng...

" Hôm đó ta nhìn lén, ông chủ đều mất tự nhiên hết mấy ngày " Ngô Tùng một mặt xấu xa nhìn Trần Hổ, ý tứ trong mắt đều lộ ra rõ ràng.

"..." Trần Hổ không nói gì, tốt lắm, lại già thêm một chút.

" Các vị, đã tám giờ trôi qua kể từ khi t·hảm h·ọa rò rỉ nhà máy điện h·ạt n·hân Phần Thiên diễn ra, nhưng cho đến giờ vẫn chưa được giải quyết...theo số liệu từ các chuyên gia, kết quả đo lường mức độ mức phóng xạ quanh nhà máy một cây số đã lên đến con số khủng kh·iếp, vượt qua gấp 80 lần chỉ số an toàn cho phép " (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Không phải chán ghét nàng mà là Thương Bạch luôn lộ ra ánh mắt là lạ như muốn ăn người, nhiều lúc còn vượt khuôn.

Đáng c·hết !

Vừa thấy người, Trần Hổ liền ngửi thấy một mùi thơm ngát trong không khí...ừm còn có chút mùi sắt gỉ cùng cồn hóa học.

Phòng này nằm dưới tầng hầm, nó có nhiều khu vực, nơi sâu nhất nằm tận mấy trăm mét dưới lòng đất, công ty có ít nhất mấy chục cái căn cứ kiểu nằm trong phạm vi toàn liên bang.

" Đây là đài truyền hình liên bang CCT...sáu giờ trước nhà máy điện h·ạt n·hân Phần Thiên thành phố Duyên Hải bất ngờ có nổ mạnh...toàn bộ lực lượng c·ứu h·ỏa trên khắp thành phố được điều động...q·uân đ·ội ra lệnh hỗ trợ ba mươi chiếc trực thăng giúp vận tải nước c·ứu h·ỏa..."

Trần Hổ chính thức hóa thân người tật nguyền, coi như mình bị điếc không nghe, không nhìn Ngô Tùng nói nhảm.

" Khục "

" Đáng ghét, ông chủ xem phim không rủ ta ! "

Há, vạt áo nghiên cứu còn có máu kia, không biết là máu động vật thí nghiệm vấn là người thí nghiệm...thôi được rồi không quan trọng.

" Không phải phim " Thương Bạch liếc nàng một cái, nói xong liền nhấc nàng lên vứt ra khỏi phòng khách.

An toàn ở đây rất tốt, Trần Hổ vượt qua gần chục lớp cửa thép đặc chế, hàng chục cái máy quét, mấy chục tên lính canh cầm s·ú·n·g mới tới phòng nghiên cứu chân chính.

Thương Bạch gọi hắn là " Ông chú " con nhóc này là " Ông bác "...đợi thêm một khoảng thời gian chắc sẽ biến thành " Lão già " ?

" Không, không " Trần Hổ vội lắc đầu, ở với nàng cứ làm cho hắn thấy lúng túng. " Ta vẫn nên ở phòng khách xem tin tức là được "

Đau lòng vì chính mình ba giây...

" Thứ này..." Thương Bạch dùng hai tay tiếp nhận, cẩn thận quan sát qua dòng nước xanh kèm theo chút rong rêu, chậm lại chút nói. " Cho ta mười phút "

...

Vấn đề lớn nhất lại là Trần Hổ, đời trước vợ hắn vì bệnh nặng đi trước một bước, tình cảnh ám ảnh lúc đó làm cho Trần Hổ không muốn tiếp tục tiến thêm nữa, dù cho đây là kiếp sau nhưng ai bảo hắn còn ký ức làm gì.

Còn Thương Bạch ? Nàng mới hai mươi bảy !

Đừng nhìn ta ! Từ lạnh như băng chuyển sang u oán nhanh vậy làm gì !?

Vừa đi ra, Trần Hổ thấy dáng vẻ của nàng lúc này vô cùng nghiêm trọng.

Ngô Tùng thấy không có phản ứng gì liền bĩu môi yên tĩnh lại, vốn định đùa giỡn nhưng xem ra chỉ có thể mượn nhờ lúc này để nghỉ ngơi.

Đúng như hình tượng có sẵn trong đầu.

Nhàm chán !

Không đợi Trần Hổ trả lời, Ngô Tùng đã nhấc cổ lên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tuổi tác của hai người khác biệt không nhỏ, Trần Hổ dù trông cường tráng hung mãnh, tràn ngập phong cách thành thục trung niên, nhưng sự thật tuổi tác đều sắp năm mươi.

Chỉ riêng virus thôi đã làm hắn thấy phiền phức, lại thêm phóng xạ nữa thì chỉ có thể bỏ xứ chạy sang nơi khác lập căn cứ.

Trong màn hình lộ ra hình ảnh mấy trăm chiếc xe c·ứu h·ỏa, mấy chục máy bay trực thăng vận chuyển nước đổ vào một cái nhà máy đang b·ốc k·hói hừng hực.

Thấy hắn lúng túng, Thương Bạch khéo miệng hơi nhếch lên, vẫn là không làm khó đối phương. .

Hể ? Chuyện gì vừa xảy ra ?

" Đây rõ ràng là muốn phim zombie xuất hiện ở hiện thực ! "

Trần Hổ có hơi xấu hổ, tránh né cô nàng thì thôi đi, chuyển nhà đều không thông báo một tiếng.

Chỉ trong một thời gian ngắn cả cái lồng chứa chuột đều hóa thành zombie.

" Cái gì ? Zombie ? "

Trần Hổ suy nghĩ chút liền theo Thương Bạch xuống phòng nghiên cứu.

Ta là ai ?

Ngô Tùng là trợ thủ của nàng, tuổi nhỏ nhưng cũng là thiên tài trong mảng sinh học, còn còn thiên phú mạnh mẽ về máy móc, thế là nàng ra tay b·ắt c·óc từ trường đại học về làm trợ thủ toàn thời gian.

Trần Hổ nhìn thoáng qua người nàng, nhìn lên trên liền hơi đau răng thu ánh mắt về.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 3: Rò rỉ nhà máy điện hạt nhân