Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 9: Tụ hội.

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 9: Tụ hội.


''Hôm nay đi ra ngoài di tản?''

Người trước mặt này nhìn thấy 2 tên nhóc còn đang mặt đồng phục của trường, mặt không khỏi bất ngờ nhưng sau đó liền nhớ điều gì thì ngay lập tức bình thản lại.

Nhưng bởi oán niệm của những con c·h·ó bị g·i·ế·t c·h·ế·t cho việc hiến tế quá nặng, khiến nơi đây bị quyền rủa. Người nào sở hữu nơi này sẽ gặp phải vận xui khiến cho hắn sống không bằng c·h·ế·t, gia đình tan nát sau cùng là c·h·ế·t không rõ nguyên nhân.

''Không được! Phương án này sẽ không thành công.'' Trung lắc đầu.

Hoàng ở trong xe không ngừng giật đầu theo điệu nhạc, trong khi đó Trung đang ở ngoài, cậu không ngừng đi qua đi lại. Đầu cậu đeo tai nghe, cánh tay không ngừng viết rồi lại gạch. Cậu đã làm điều này từ tối hôm, ngay khi được Vũ đưa cho đoạn ghi âm.

''Con có muốn học kiếm pháp của cha không?''

Vũ đưa tay nhận lấy món đồ liền định cảm ơn thì đã thấy tên kia quay người lên xe, mà người đàn ông này cũng không đợi bọn nhỏ nói gì liền đã ra hiệu cho xe rời đi. Như không hẹn mà gặp, tất cả các xe cũng bắt đầu khởi hành. Khói xe đập vào mặt về sau mới khiến cho 2 tên nhóc tỉnh hồn lại.

''D·m ông già! Dạy sớm hơn thì có phải hiện tại dễ dàng rồi không.''

.......

''Giữ lấy thứ này mà xài, nó có thể giúp bọn bây vượt qua ngày này đấy.''

Vinh ngưỡng mộ nhìn lấy đám người ngón tay giữa đưa lên miệng tấm tắt khen không ngừng:

Hoàng như thế phát điên gào thét: ''Thế còn cách nào nữa!!! Mày nếu có cách thì mau nói ra.''

Khỏi phải nói lúc đó cậu vui sướng đến phát điên như thế nào, nhưng hiện tại thì lại khác dựa theo lời trung nói. Cậu đột nhiên hiểu được các hành động của ba mình, trong lòng Hoàng sinh ra 1 cảm giác ấm áp xen lẫn với oán trách. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhưng Vinh lúc này lại làm hành động tự sát:

Lúc đầu cậu chỉ nghĩ đây là trò đùa của Vũ khi phê cần, nhưng khi đoạn ghi âm được anh cậu nghe được. Cậu liền biết đây không phải trò đùa, bởi khuôn mặt của anh cậu lúc ấy cực kỳ nghiêm túc xen lẫn 1 chút hoảng sợ.

Vũ lùi lại vài bước, hướng đi càng là nấp phía sau Vinh, miệng thì thào:

''!#%!!%!#%!''

''Buôn bán vũ khí? Mày chắc chứ?''

''Trường thpt Phương Sơn.''

Bởi những người trong đợt di tản này chính là học sinh hoặc sinh viên từ các trường liên quan đến ngành năng lực siêu phàm bọn hắn. Nếu không thì là những người ở độ tuổi 20-30, hoặc trên 1 tí không hề xuất hiện người già hoặc trẻ nhỏ. Tất cả đều ở độ tuổi khoẻ mạnh cùng với hiểu biết về các sinh vật siêu phàm.

Thế mà vào ngày hôm đó, người đàn ông có đôi mắt cá c·h·ế·t liền đi tới nhìn cậu. Nói những câu mà Hoàng nghĩ mình sẽ không bao giờ được nghe:

.........

''D·m ngầu vl, sau này lớn tao cũng muốn giống như vậy.''

1 cảm giác bất an, lo sợ xen lẫn kích thích không ngừng chạy qua đầu hắn, Trung hiện tại đã bắt đầu suy nghĩ về cách phối hợp để gia tăng cơ hội sống sót cho mọi người.

''Điều này chúng ta đã biết, chỉ là tình hình Diêm Khánh hiện tại không được khả quan. Nói ra các con đừng sợ, chúng ta sợ rằng bị bao vây bởi ít nhất 4 hầm ngục. Theo như thông báo của các con vậy là hầm ngục thứ 5, cũng may khu vực đấy là của năng lực giả sẽ không ảnh hưởng quá nhiều.''

''Ê mày! Tụi này có khi bị ma nhập không.''

Chương 9: Tụ hội.

''Nãy tao thấy có con muỗi đậu trên mặt mày đó.''

Vũ lúc này liền nhớ tới lời mẹ nói về khu mình ở, ngay lập tức liền biết người trước mặt này chỉ sợ cũng là năng lực giả thế là ngay lập tức gật đầu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Điều đầu tiên mà cậu nghĩ đến chính là ''D·M thằng này bị điên rồi!'' nhưng mà sau 1 thời gian suy xét cậu lại nghĩ điều này chỉ sợ là thật. Dựa vào tính cách ông già nhà cậu, có cl mà ổng sẽ chỉ dạy cậu cách dùng kiếm. Cho dù trước đó cậu có làm đủ trò từ quỳ lạy, vang xin đến khóc lóc thảm thiết, người đàn ông ấy cũng chưa bao giờ quan tâm đến.

''Học trường nào?''

-------------------------- (đọc tại Nhiều Truyện.com)

''Tao sợ là mày nói đúng rồi đó, bởi ông già nhà tao....''

''D·m con c·h·ó làm gì thế!!!''

''Ê mấy ml làm clgv? Sao tự nhiên đánh nhau rồi.''

''Thì ra là vậy,.'' Người này nghe vậy liền gật đầu 1 cái, sau đó từ trong người móc ra 2 cây s·ú·n·g bắn pháo sáng đưa cho bọn họ.

Vừa mới ló đâu ra, khung cảnh bên ngoài đã làm 2 đứa không khỏi bất ngờ. Ngoài đường lúc này đã có rất người và xe, nhưng thứ khiến cho bọn hắn chú ý tới là những món vũ khí bị lộ ra trên những hộp gỗ.

''Cái...thôi không nói nữa. Đi nhanh không trễ giờ bây giờ, thằng trung nó bật cái máy hát lên là tao với mày niệm đấy.''

Tại chuồng c·h·ó,

''Éo, ý tao là cách sống của bọn họ.''

Vũ khí nóng có, vũ khí lạnh cũng có được xếp gọn gắng trong những thùng gỗ cất trên xe. Mọi người hết sức tất bật làm việc như thể sắp đánh trận tới nơi, để ý thấy có bọn nhỏ đang nhìn 1 tên người lớn liền ra hiệu cho đồng bọn che lại vũ khí. Sau đó đi tới gần bọn nhỏ:

Chỉ là ngày hôm nay,

''Giấu vũ khí tại nhà?''

Từ thông tin của ba hắn, Trung thật sự không nghĩ ra được bọn hắn có chỗ nào để trốn. Mà với đầu óc luôn suy nghĩ tới điều xấu nhất, Trung lúc này cảm thấy cuộc di tản lần này chỉ sợ là 1 trận luyện cỗ trá hình.

''Reng....Reng...''

Ngay lúc Vũ và Vinh tới nơi, thì 2 người đã thấy 2 thằng điên đang không ngừng cắn móng tay vẽ um sùm trên mặt đất.

Rồi theo thời gian rất nhiều câu chuyện xung quanh nơi này được truyền tại nhau, có người bảo nơi này hồi xưa có nuôi 1 bầy c·h·ó quỷ sau đó bị quân đội phát hiện ra tay diệt trừ.

.......

Sắp xuất hiện saiyan rồi anh em bình tĩnh =)))))

Nơi này hồi xưa là trường huấn luyện quân khuyển tại thời chiến nhưng sau 1 thời gian thì đã đổi địa điểm, khu này cũng không thấy người sở hữu tới quản lý. Dần dần, nhiều người cũng kéo xe đồ ăn tới nơi này biến nơi đây thành 1 khu buôn bán đồ ăn.

Trung lại tiếp tục lắc đầu: ''Tao không có nhưng cách của mày tao chắc chắn không được.''

........

''Mình, hoàng, vũ với vinh. 4 thằng không có kinh nghiệm chiến đấu, đừng nói đến sử dụng vũ khí. Khả năng sống sót sau việc này là 1% không! Không đến 1%''

Nhìn qua còn thấy thằng bạn mình còn ngủ ngon giấc không quan tâm gì, Vũ không khỏi hâm mộ, tâm lý phải mạnh đến cỡ nào mà có thể ngủ bình thản đến vậy. Thế là 1 cái bạt tai vang lên cùng tiếng thét thất thanh, Vinh thức dậy với 1 bên mặt đỏ chót in hình 5 ngón tay.

''Mẹ ông 2! Nếu không phải ổng có việc đột xuất thì hiện tại đã không lo lắng tới vậy.''

''Muỗi cc !!!''

Càng làm cho Trung sợ hơn là suy nghĩ của hắn đều có các bằng chứng để chứng minh, từ việc dân thường được phép mang vũ khí đến trường học dạy cho bọn hắn cách phối hợp khi chiến đấu.

''!#%!%!!%!%@'' Vũ nhìn thấy 3 tên lao vào mình, không khỏi chửi bây. Moá giờ phút nào rồi mà còn như vậy, nam mô cầu trời phù hộ tụi con vượt qua kiếp nạn hôm nay. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hoàng sau đó nhìn vào Trung khuôn mặt trở nên nghiêm túc:

Tiếng chuông điện thoại vang lên đánh thức Nguyên Vũ, có lẽ do hôm qua luyện tập quá nhiều, cơ thể của cậu không khỏi có chút rả rời. Nhưng nhớ tới hôm nay là ngày gì, Vũ ngay lập tức tỉnh táo lại.

''ML cái mm!!!!'' Trung và Hoàng như 2 con thú điên, không ngừng hét toáng rồi lao vào Vinh.

Sở dĩ nơi này lôi kéo được nhiều người tới như vậy cũng bởi vì vị trí đắc địa của nó, dù là nơi huấn luyện c·h·ó nhưng View của nơi này lại đối diện ra đường lớn. Đây cũng là nguyên nhân nhiều người khó hiểu tại sao 1 chỗ tốt như nơi này lại bị bỏ hoang.

''!#%!#ˆ!ˆˆ!ˆ!ˆ!ˆ!.'' Hoàng như 1 con c·h·ó dại lao vào Trung, 2 đứa bắt đầu tẩn nhau.

Trung lần đầu nhìn thấy biểu lộ như vậy từ anh của cậu, liền đi tới hỏi cho ra lẽ. Được anh cậu giải đáp thắc mắc về sau, trong lòng Trung không khỏi sinh ra cảm giác lo sợ. Bởi vì, từ lời anh cậu giải thích đây là 1 dạng mật mã điện tử chỉ xuất hiện ở các khu vực sẽ có hầm ngục giáng lâm.

Trung lại bắt đầu không ngừng vò đầu mình, cậu ngồi bệch xuống đất không ngừng cắn móng tay lẫm bẩm hình tượng lúc này không khác gì bị điên. Hoàng còn đang bay trong cơn nhạc lúc này cũng chú ý đến sự bất thường của Trung, cậu vội vàng đi xuống hỏi chuyện, sau khi nghe được các suy đoán của Trung.

Nhưng mặc kệ những lời đồn có là thật hay không, nơi này vẫn luôn đông đúc các hàng quán. Khiến cho nơi này trở thành 1 phần không thể thiếu tại Phương Sơn.

Sáng sớm tại thành phố biển Phương Sơn,

Khung cảnh nơi này có chút khác, hàng quán luôn xuất hiện đông đúc hiện giờ không còn thấy 1 mống. Các sạp hàng được dựng sẵn ngày hôm nay cũng đã bị người dẹp đi, hiện tại nơi này chỉ còn là bãi đất hoang. Lúc này cái tên chuồng c·h·ó mới về đúng dáng vẽ mà nó nên có. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

2 tên nhanh chóng làm xong vệ sinh cùng ăn uống buổi sáng, sao đó mang đồ ngay lập tức ra ngoài.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 9: Tụ hội.