Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 11: Hệ thống xuất hiện.
''C·hết rồi bây ơi! Có tất cả 5 hầm ngục đã được phát hiện, má ơi giờ sao đây.'' Vinh không khỏi lo lắng tình huống lúc này, trong lòng lo lắng cho gia đình của mình.
Lưỡi rìu cùng mũi thương nhanh chóng phá huỷ nát con mắt, trong khi các v·ụ n·ổ từ mũi tên thì xử lý cổ họng. Máu tươi chảy ra như suối bắn lên khuôn mặt của bọn hắn, Vũ phải kiềm chế cảm giác buồn nôn khi ngửi thấy mùi máu con sinh vật này.
Bọn hắn tràn ra sảnh đường, mũi tên cùng đ·ạ·n không ngừng rời khỏi nỏ cùng s·ú·n·g.
''Không!!!!'' Khuôn mặt của Hoàng lúc này đã bình tĩnh tới mức lạ kỳ, giọng nói cũng bắt đầu trầm thấp hơn.
Chương 11: Hệ thống xuất hiện.
Chương 11: Hệ thống xuất hiện.
Thanh kiếm gắm thẳng bên trong miệng con quái vật, xuyên thẳng vào trong vòng họng của nó. Làm xong về sau cậu vội vàng kéo lấy thằng Vinh, thi triển bộ pháp bỏ chạy.
''Chứ giờ không làm gì thì cả bọn c·hết chùm à. Hoa bắn yểm trợ tao.''
''Tránh ra cứu người, cứu người....''
''V˜˜I l@n, éo hiểu kiểu gì.''
Con quái vật cũng không có suy nghĩ phát triển như con người, nó chỉ theo bản năng bắt đầu gầm gừ do tiếng thét của 2 đứa. Miệng cũng bắt đầu mở ra, răng nhanh mọc lít nhít khắp nơi không theo thứ tự hơn nữa còn phát triển bên trong vòng hòng tạo ra hình thù lưỡi dao nhìn hết sức kỳ dị.
''Rầmmmmmmm..''
''Còn đứng đực ra đó làm gì, không thấy con quái vật sắp đến gần đám con Hoa rồi sao. Tụi mày muốn nó c·hết à!!!''
Nó giống như mùi của xác 1 con cá c·hết pha trộn với nước tiểu của chuột rồi ủ trong vòng 3 ngày, nén được cơn phải kháng từ dạ dày được về sau. Còn chưa kịp ăn mừng lần đầu tiên g·iết quái vật. Vũ đã ngay lập tức thất thần trước những dòng chữ trước mặt câu.
''D·m sợ thì nói 1 tiếng để người ta làm. Đứng trước kéo thời gian ăn c@c à.''
Cũng may trụ sở này có thiết kế như 1 ngôi nhà bình thường, nên 2 cộng việc này chẳng mất bao lâu đã hoàn thành. Thấy được hệ thống nước cùng điện vẫn hoạt động bình thường, cả đám liền thở phào nhẹ nhõm ít nhất vẫn đảm bảo được sinh hoạt bình thường.
Cầm trên tay cây rìu, Hằng bắt đầu bước nhẹ nhàng luồn lách tới gần trong khi Hoàng cùng Vinh vẫn đứng như trời trồng tại đó. Vinh quay qua hỏi Hoàng:
''Éo mày ra trước đi.....''
Vũ lúc này cũng tỉnh táo lại, xác thực đúng như Trung nói. Tình huống hiện tại vẫn chưa đến mức tiêu cực như bọn hắn nghĩ, mà hắn khẳng định chắc chắn cả nước cũng sẽ không đứng nhìn Diêm Khánh bao vây. Nếu không chính quyền cũng sẽ không dám cầm lấy nơi này tổ chức thành 1 buổi rèn luyện như vậy.
Hoàng và Vinh lúc này đang không ngừng đẩy nhau:
Chứ nói chi ba và mẹ của hắn càng là đang trên chiến trường hay hầm ngục nào đó, dòng suy nghĩ của Vinh không khỏi bắt đầu theo hướng xấu nhất. Mà không chỉ có mỗi hắn, tất cả mọi người ở đây cũng đều có trung ý nghĩa như vậy.
Vinh lúc này mới hoàn hồn lại, không khỏi kh·iếp sợ trước sự hung tàn của Hoàng.
Mặc dù cơ thể còn đang run rẩy, nhưng Vũ đã lấy lại được bản năng suy nghĩ. Nhìn lấy đồng bọn của mình, mọi người phản ứng cũng không hề khác cậu là bao. Mấy đứa con gái càng là run rẩy kịch liệt hơn nữa, cũng chỉ có Hoa là không có biểu hiện quá nhiều, nhưng đôi tay đã bán đứng cô bé khi mà nó đã không cầm vững được đồ vật.
Bản thân Hoàng lúc này giống như đã bị cơn hoảng sợ nuốt chúng, cậu không hề có 1 hành động mà chỉ đưa mắt đứng nhìn cái miệng đầy răng nanh kia tiếp cận gần tới mình.
Ở bên ngoài,
Hoa lúc này cũng chưa kịp cài lại mũi tên, mà tốc độ lên đ·ạ·n của con quái vật rất nhanh không cho cô bé thời gian. Tưởng rằng vòng lửa sẽ bắn ra lấy mạng cô bé, thì Vũ với Trung cùng mấy người bạn đã hành động.
Sau đó 2 đứa không hẹn mà gặp đột nhiên hành động, 2 đứa nhóc nhanh chóng chạy ra hành lang làm cho con quái vật chú ý. Hơn nữa miệng 2 thằng con không ngừng hét:
......
'Ầm...ầm.....'' (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Phải chăng sử dụng?]
Vinh bò dậy ngay lập tức sau cú ngã, cầm lấy Hoàng vội vã tiếp tục chạy mà không dám nhìn lại. Hoa cùng đám Vũ lúc này đã nạp đ·ạ·n tiếp tục bắn yểm trợ cho 2 cậu chạy.
''Vl! Chơi liều thế ba...''
Vũ như quyết định điều gì, cuối cùng cắn răng. Cậu ném cây nỏ của mình qua cho Trung, rút ra cây rìu:
[Xác nhận túc chủ lần đầu g·iết địch thành công lập tức mở ra hệ thống.
Chỉ là niềm vui tới không được bao lâu, thì đột nhiên bộ đàm của Vũ phát ra âm thanh của Hoa. Người lúc này đã cực kỳ hoảng loạn:
Những v·ụ n·ổ nhỏ diễn ra trên làn da của con quái vật làm cho nó phân tâm, con quái vật nhìn lại thì thấy Hoa đã đứng trước bậc thanh từ lúc nào. Đôi tay còn đang run rẩy cầm cung hướng về phía mình, cô bé không ngừng thở dốc như thể vừa vượt qua điều kinh khủng gì.
''Kế hoạch là gì?''
Trung lúc này từ phía sau bắt lấy vai của Vũ, doạ hắn xém chút hét ra tiếng:
Tiếng pháo hoa vang lên ngay dưới chân cô bé, tiếp theo đó là sự biến mất của đôi chân kia đổi lại là 1 vũng máu tươi. Hoa có thể thấy được phần xương lòi ra từ v·ết t·hương, mặt của Hoa lúc này đã trắng bóc, cảm giác buồn nôn xông lên đầu cô bé. Người bạn của Hoa thì lúc này đã ngất đi do không chịu được cơn đau, ít nhất đây là điều may mắn của cô bé.
Mấy đứa nhóc phải cố gắng kiềm chế cơn buồn nôn khi nhìn thấy thảm trạng của cô bạn này. Bọn họ có thể thấy xương đang cùng phần thịt từ v·ết t·hương, máy còn đang từ đó chảy không ngừng. Khuôn mặt của cô bé lúc này đã trắng bóc, 1 người bạn trong nhóm nhanh chóng ra tay sơ cứu.
''Dmmmmmmmc con c·h·ó hoang..........''
........
Sự bản lĩnh của Vũ cuối cùng cũng chiến thắng cơn sợ hãi, Vũ nhanh chóng lấy lại được quyền kiểm soát cơ thể của mình. Nhanh chóng lấy ra v·ũ k·hí của mình từ capsule, Vũ quay đầu nhìn về phía đồng bọn của mình:
''Phập...''
Vinh lúc này cũng vừa mới tỉnh táo lại, tranh thủ thời gian con quái vật phân tâm chạy tới kéo Hoàng ra. Chỉ là không đợi cậu tới gần Hoàng đã hành động, Hoàng nhanh chóng tung ra 1 vết vào thẳng vòng họng của con quái vật.
''Theo ý túc chủ...''
''Bùm!!!!!!!!''
''Chọn bán Saiyan....''
Mặc dù cơ thể vẫn còn chưa bình thường lại được, nhưng nhìn lấy đôi mắt không hề tỏa ra sợ hãi từ Hoa. Linh trí không nhiều của con quái vật cảm thấy mình đã bị khiêu khích, thế là vòng họng của nó bắt đầu đỏ lên dự định t·ấn c·ông lại.
Đám Vũ lúc này đã tụ tập trong phòng radio theo dõi tin tức trên mạng, bên trong phòng có camera nên nếu có tình huống phát sinh bọn hắn đều có thể nắm được.
''Di chuyển....mau di chuyển đi....d·m mày Vũ, mau di chuyển....'' Trong lòng Vũ đang không ngừng gào thét, cậu có gắng dùng lý trí còn sót lại của mình cưỡng ép di chuyển đôi chân.
Lời nói của Vũ như có ma lực làm cho mọi người nhanh chóng tỉnh táo lại, mặc dù cơ thể vẫn còn run rẩy nhưng tốt xấu gì cũng là học sinh trường dự bị năng lực. Bọn hắn vẫn có thể hành động cho dù đang hoảng sợ, thế là mọi người bắt đầu chia ra làm việc.
''Mày điên à! Làm vậy mày có thể sẽ c·hết đó....''
Tiếng thét của Vũ như đánh thức đám người, mọi người nhanh chóng lấy lại được sự bình tĩnh mặc dù không nhiều. Nhanh chóng nhớ lại bài học từ trên trường, cũng như khoá đào tạo của ba mẹ.
''Hầm ngục mở rồi mọi người mau chóng hành động, lấp kính các cửa, đóng chặt chỗ ra vào. Hoa đám mày không phải nói là có ống nhòm sao, đi lên lầu quan sát tình huống, cầm lấy bộ đàm nó có biến thì báo cho tụi tao.''
Vũ cùng đám còn lại nhìn lấy con quái vật đang không ngừng đi lại phá huỷ căn phòng, căn nhà lúc này cũng đã rung lắc dữ dôi. Hoa đã chạy tới kế bên bọn hắn, khuôn mặt lo lắng hỏi:
Cô bé lấy ra 1 viên capsule bôi lên chỗ v·ết t·hương, lập tức viên thuốc bắn ra 1 loại dung dịch bao trùm cái chân của cô bé lại. Máu từ đó ngừng chảy, khuôn mặt của cô bé đã không còn đau đớn như lúc trước mà nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Hằng đứng phía sau nhìn lấy 2 tên con trai không dám đi trước, trong lòng không khỏi nổi nóng cuối cùng đẩy 2 tên ra. Sau đó khinh bỉ nhìn:
''May mà tao nghe lời mẹ, giữ lấy mấy viên thuốc sơ cứu. Nếu không thì éo biết đã làm gì rồi.''
''D·m tao biết ngay mà, vậy thì nghe theo lời của tao.'' Trung nhanh chóng chiếm lấy quyền chỉ huy, sau đó bắt đầu phân công đám người. Khỏi phải nói Trung mặc dù lúc này vẫn có chút hoảng sợ, nhưng mà não của thằng này vẫn đang hoạt động hết công suất cố gắng tìm cách giải cứu đồng đội.
Điểm linh hồn: +100.
Đám người nhanh chóng tản ra 2 bên, Trung với Vũ cùng những đứa sử dụng v·ũ k·hí tâm xa nên cả đều núp ở phía sau lựa chọn vị trí bắn không bị giới hạn tầm nhìn. Trong khi những người còn lại sử dụng v·ũ k·hí cận chiến thì lấy phân tâm địch làm chủ.
Vũ còn chưa hết bất ngờ, nhưng nghe thấy âm thanh từ hệ thống. Hắn cố gắng kéo mình lại, miệng không ngừng thì thầm.
''Đọc kỹ chưa 3 cái xuất hiện ở ngoài biển đã được các nơi khác cử quân tiến tới hơn nữa hải quân bên mình cũng đã hành động, Diêm Khánh chỉ đối mặt với 2 hầm ngục ở đất liền thôi. Tình huống chưa đến mức bi quan như bọn bây nghĩ đâu.'' Trung lúc này cực kì bình tĩnh phân tích tình hình, hắn mặc dù có chút hoảng nhưng nhiều ít vẫn có thể đánh giá thế cục.
Vũ không nhìn thấy tình huống của nhóm Hoa nhưng mà hắn cũng đón được tình huống không lạc quan, huống chi con quái vật đã bắt đầu có ý định đi lên lầu. Nếu bọn hắn bỏ mặt không làm gì, vậy thì kết cục của nhóm Hoa không cần nghĩ cũng biết.
Vũ cố lấy hơi sau đó mới bắt đầu nói ra suy nghĩ của mình:
''Tao ở đây này........''
''Áaaaaaaaaaaaa..''
Nhìn thấy phản ứng của 2 người bạn của mình, Trung và Vũ không khỏi gấp lên. Đang dự định khai hoả giải cứu đồng bọn, thì đột nhiên từ trên lầu bắn tới những mũi tên.
Vinh thấy vậy liền điền cuồng chạy tới, tung ra 2 quyền đánh vào lưng con quái vật. Nhưng mà làm cậu hoảng sợ chính là quyền pháp của mình không có tác dụng gì đến con quái vật, nó chỉ liếc cậu 1 cái sau đó không thèm để ý.
Tên: Đinh Nguyên Vũ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vinh nhìn thấy biểu lộ của bạn mình, miệng không khỏi nhếch lên cậu thì thầm:
Chẳng mấy chốc đám Vũ đã bắt đầu mon men ra phía hành lang, Vũ cầm trên tay cây nỏ đã lên sẵn dây. Khuôn mặt không ngừng đổ mồ hôi đi trước, càng tới gần nơi phát ra tiếng động bước chân của cậu càng run rẩy.
Tiếng thét của Hoa đã đánh động tới nó, sinh vật này bắt đầu khạc lửa lên tầng lâu khiến cho trần nhà bắt đầu run lắc giữ dội. Vũ có thể nhìn thấy Hoa cùng 1 người bạn nữa đang chật vật né tránh các lỗ thủng, nhưng mà chẳng may cho bọn họ đòn công kích đã đánh trúng vào chân của của người bạn nọ.
''Thực ra tao cũng vậy.''
Chỉ là kiểu gì cũng sẽ xuất hiện t·hương v·ong, bọn hắn cũng không dám suy nghĩ sâu thêm sợ sẽ ảnh hưởng đến khả năng phán đoán của mình. Thế là cả đám quyết định không lên mạng nữa, mà bắt đầu nấu ăn cùng chuẩn bị chỗ ở.
Vũ theo phản xạ đồng ý sử dụng, thì những dòng chữ trước mặt đột nhiên biến mất thay vào đó là 1 cái đĩa quay, trên đó viết lấy rất nhiều đồ vật, lúc này, kim đồng hồ trên đĩa bắt đầu chuyển động, tốc độ rất nhanh khiến Vũ không nhìn thấy được gì.
Đưa tặng thẻ rút thưởng lần đầu.
''Bố éo có! Mày nghĩ tao là thiên tài sao mà suy nghĩ ra nhanh được.'' (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sau đó dưới ánh nhìn bất ngờ của mọi người, Hoàng bắt đầu thi triển bộ pháp. Chỉ thấy thân ảnh của cậu bắt đầu xuất hiện tàn ảnh, làm con quái vật không khỏi bối rối. Nó nhanh chóng khạc ra 1 q·uả c·ầu l·ửa đánh về phía tàn ảnh của Hoàng.
Hắn biết tình huống lúc này đã vượt qua kiểm soát, 5 hầm ngục xuất hiện cùng lúc là khái niệm gì chứ. Hắn chưa từng nhìn thấy tin tức như vậy xuất hiện trên Tivi, 1 hầm ngục thôi đã khiến cho thành phố xây xẩm mặt mày bây giờ 5 cái hắn không biết mình có thể sống sót qua được không.
''Hrrrrrrr.....''
--------------------------------------
Vũ rống lại 1 tiếng, sau đó bỏ mặc mọi người chạy lên trước. Cậu nhấc cây rìu ra phía sau đầu mình, sau đó phát lực dậm nhảy, ngón tay bấm vào nút trên cán. Ngay lập tức động cơ đẩy từ mũi rìu hiện ra, sau đó phát lực. Vũ nhanh chóng được đẩy lên cao trước cái nhìn bất ngờ từ mọi người, cũng mày trần nhà đủ cao để cậu có thể thực hiện cú nhảy.
''Giờ sao đây, nó cứ tiếp tục làm vậy thì ngôi nhà sẽ sập mất.''
''Phập....''
Tiếng thét của Hoa vừa xong, mọi người liền nghe thấy v·ụ n·ổ phát ra trước cửa.
''Chứ mày nghĩ mình g·iết nó kiểu gì. Mày thấy da nó cứng thế nào rồi đó.'' Hoàng đáp lại 1 cách hết sức bất đắc dĩ, cậu làm sao không tiếc cây kiếm chứ. Đấy là cây kiếm mà ông già cậu lần đầu đưa cho, cậu ôm nó còn chưa đã chứ làm sao dám vứt nó. Nhưng mà tình thế lúc này buộc cậu phải làm vậy.
Hơi thở của Vũ lúc này có chút gấp rút, cậu có gắng giữ bản thân tỉnh táo bởi vì cậu biết hoảng loạn lúc này cũng không giúp được gì. Cũng may Vũ đã nhìn thấy hầm ngục cùng quái vật trên mạng mấy lần, nên hoảng sợ 1 chút cậu liền bình tĩnh trở lại.
=))))))) có saiyan rồi đấy nhé, uy tín vl luôn.
Thế là theo quáng tính nó liền hướng về phía Hoàng, nhìn thấy con quái vật nhắm vào mình Hoàng liền chửi bậy:
Như được tiếp thêm sức mạnh từ việc d·ụ·c vọng cầu sinh, năng suất làm việc của bọn hắn tăng cao đến chóng mặt. Chẳng mấy chốc các cửa dưới lầu đã bị bịt kính, cửa trước càng là chất 1 đống đồ vật.
Đám người Vũ khi thấy tình cảnh của 2 người bọn họ đều sợ ngây người, mọi người đều có cảm giác cơ thể mình đang bị 1 thứ gì đó khoá lại không cho di chuyển. Chân của bọn hắn liền giống như hoá đá, muốn di chuyển cũng không được. Vũ còn nghe được tiếng khóc nức nở không biết xuất phát từ ai.
Điểm linh hồn: 100.
''Mày ra trước đi,...''
''Mày sợ à??''
Tiếng thét của con quái vật vang vọng khắp căn nhà, kéo theo đó là sự sợ hãi của đám trẻ. Vũ nhanh chóng chạy tới khu camera đã xem, thì thứ đập vào trước mặt cậu là 1 sinh vật có hình dạng như cục thịt cái miệng khổng lồ của nó đang không ngừng khạc ra lửa, tứ chi giống như để trang trí bởi vì chúng cực kỳ nhỏ trước thân hình của nó. Cơ thể sinh vật này xuất hiện rất nhiều gai, đôi mắt duy nhất của nó đang kiểm tra xem có sinh vật nào sống ở đây không.
Hoàng và Vinh có thể thấy được phía dưới vòng họng bắt đầu sáng lên, hiên nhiên con quái vật này tính khạc lửa. Thế là cả 2 nhanh chóng tách nhau ra chạy qua 2 bên, con quái vật gặp tình huống này không khỏi bối rối không biết nhắm lấy ai. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
''Vãi thằng Hoàng bị sao thế, nhanh để tao bôi thuốc...''
''Grrrrrrrrooooooooooo...........''
1 loạt v·ụ n·ổ nhỏ không ngừng xuất hiện gần đôi mắt của con quái vật, nó bị t·ấn c·ông nhiều như vậy không khỏi cảm thấy đau đớn bắt đầu lùi bước về sau. Nhưng mà khả năng nhắm của bọn Vũ có chút phế, không ai t·ấn c·ông gần tới đôi mắt của nó mà chỉ ven ở ngoài. Có đứa có bắn lệch ra hẳn 1 bên xem dính tới Vinh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
[Dòng máu người Saiyan: Ngay lập tức chuyển hoá túc chủ thành người Saiyan, hoặc bán Saiyan. Thỉnh túc chủ quyết định.]
Hơn nữa có khiến v·ụ n·ổ xuất hiện ngay bên trong nó, làm cho hàm răng bị phá vỡ gần hết. Vũ cũng bị dính phải 1 vài cái răng bay ra găm vào người, nhưng cậu nhịn đau đánh xuống.
''Mợ nó!!! Ý mày là gì hả tên kia..'' Vinh cảm nhận sâu sắc sự sỉ nhục, cậu giống như hoá điên không ngừng công kích vào sau lưng tên quái vật. Chỉ là sau lần liếc mắt kia, con quái vật đã không để tâm tới cậu nữa. Mà chỉ nhăm nhe chuẩn bị nuốt sống Hoàng.
Đám con Hằng cũng nhanh chóng chạy vội tới, không để ý khuôn mặt kh·iếp sợ của cả bọn khi nhìn thấy 1 vết chém sau lưng dài từ cổ đến hông của Hoàng. Hằng nhanh chóng kéo cậu vào phòng ngủ, người bạn kia của Hoa cũng đã được bọn hắn giải cứu trong lúc phân tâm con quái vật.
''Rầm....rầm...rầm...''
Nói xong cũng không thèm nhìn 2 tên con trai lúc này đã đỏ mặt do xấu hổ, bắt đầu bước ra phía trước. Hằng lúc này cũng không bình tĩnh như lời cô bé nói, đôi chân cùng tay của cô vẫn còn đang run rẩy. Nhưng nhớ tới tình trạng của bạn mình, cô bé không ngừng cổ vũ bản thân.
Lưỡi rìu chạm thẳng vào mắt con quái, làm nó điên cuồng rú thảm. Nhưng không để nó phản ứng, Hoa cùng Trung đã ngay lập tức t·ấn c·ông. Hoa chạy theo phía sau cầm lấy mũi tên bắn thẳng vào miệng con quái vật, trong khi Trung giương lấy mũi tên đâm tới.
Con quái vật rú thảm trong đau đớn không ngừng đi loạn xung quanh, Hoàng phải cố gắng lắm mới né gần hết được. Nhưng cuối cùng vẫn dính phải 1 đòn ở lưng làm cho cậu ngã bệt ra mặt đất.
Tiếp đến cậu thực hiện 1 cú bổ từ trên xuống nhắm vào con mắt của quái vật, có lẽ hôm nay là ngày may mắn của cậu bởi vì không biết ngay tại lúc cậu thực hiện nhát bổ. Con quái vật thế mà quay đầu về phía cậu, con mắt càng đối diên trừng lấy. Nó muốn phun ra ngọn lửa để g·iết cậu, nhưng thanh kiếm ngay cổ họng liền phá huỷ ý đồ đó.
[Chúc mừng bạn đã nhận được [dòng máu người saiyan]].
Khu đại sảnh b·ị b·ắn nát các mảnh vụn bắn ra khắp nơi, Hoàng bởi vì chưa quen với bộ pháp liền bị các mảnh vụn làm ảnh hưởng cuối cùng không thể duy trì được mà ngã xuống mặt đất. Mà con quái vật lúc này đã tiếp cận gần đến cậu, miệng kéo bự ra dự định nuốt sống cậu.
''Bắn!!! Nhắm vào mắt của nó....''
''1 con Cacodemos đang lại gần chúng ta, nó chuẩn bị phá cửa rồi.''
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.