Tàn Tật Ngược Tâm - Mèo Không Ăn Cá
Mèo Không Ăn Cá
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 4: Một Túi Rác Không Thể Vứt Bỏ
“Được, anh đồng ý, nhưng đây là lần cuối cùng. Sau này không có sự cho phép của anh, đừng rời khỏi biệt thự.”
Cố Hoài hơi sững người.
Khi tôi đến trước cửa, cánh cửa không đóng hẳn, để lại một khe hở nhỏ.
Tôi gật đầu, không dám nhìn biểu cảm của những người xung quanh, lặng lẽ dựng xe lăn lên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Thật ra tôi rất muốn biết, lấy một người tàn tật là cảm giác thế nào?”
Vài cô gái không kìm được hét lên một tiếng kinh hãi.
“Em đến đây làm gì?
“Cô không sao chứ?”
“Vậy… sáng mai anh có thể về nhà không?”
Anh bật cười, giọng đầy châm chọc:
Ánh mắt khinh bỉ của những người xung quanh đổ dồn về phía tôi. Tôi run rẩy, cố chấp ngẩng đầu lên, một lần nữa xác nhận với anh:
Cố Nguyệt rõ ràng đã nhìn thấy cảnh đó, cô ta nhếch môi một cách ác ý.
“Giang Nhiễm, em phải hèn hạ đến mức này sao? Chẳng phải chỉ vì biết A Dĩ đến sao? Anh đã cưới em rồi, em yên tâm đi, chỉ cần em không c·h·ế·t, vị trí bà Cố sẽ không thay đổi.
Tấm chăn mỏng vốn phủ trên chân cũng rơi xuống, dưới lớp váy, đôi chân trống rỗng lộ ra.
Nhưng nước mắt vẫn tràn khỏi khóe mắt.
Tôi chỉ muốn nói với anh, chúng ta đừng cãi nhau nữa… vì tôi… chỉ còn tám tháng để sống.
Người đàn ông bên cạnh vỗ vai anh ta, là bạn thân của Cố Hoài. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Rồi lập tức trên mặt hiện lên vẻ giận dữ:
Cô ta theo phản xạ muốn đỡ tôi dậy, nhưng thất bại. Gấu váy vốn dài đến gối hơi xê dịch, để lộ vết sẹo xấu xí trên đầu gối tôi.
Cơn đau dâng lên trong lòng tôi.
“Làm sao vậy? Cãi nhau với vợ à?” Cố Hoài cau mày, nhưng không lên tiếng.
Tôi nhìn thấy Cố Hoài mặc sơ mi trắng, vẻ mặt mệt mỏi, đang uống rượu từng ly một, rõ ràng là đã say.
Tôi cụp mắt xuống, ngón tay vô thức v**t v* chiếc nhẫn cưới do chính tay Cố Hoài thiết kế, đang nằm trên ngón áp út.
Cố Hoài cau mày:
Tôi nhìn đôi giày da cao cấp quen thuộc kia, bản năng không muốn để Cố Hoài nhìn thấy bộ dạng chật vật của mình lúc này.
“Anh không đưa em theo dự tiệc, em lại tự ý đến đây để khoe khoang thân phận bà Cố sao?”
Tôi biết, cô ta cố tình dẫn tôi đến để nghe những lời này.
Tôi cúi đầu, ngồi ngơ ngác dưới đất.
“Như vậy được chưa?”
- Trà Đá Dịch Quán - (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trong mắt Cố Hoài hiện lên một tia chán ghét, anh lạnh lùng mở miệng: “Giống như đang xách theo một túi rác màu đen, vĩnh viễn không thể vứt bỏ.”
Chương 4: Một Túi Rác Không Thể Vứt Bỏ
Giây tiếp theo, xe lăn của tôi bị đ.â.m đổ, một người phụ nữ mặc váy dây màu bạc đứng sững trước mặt tôi, vẻ mặt hoảng hốt.
Tô Dĩ hoảng sợ lùi lại hai bước, trốn sau lưng Cố Hoài.
Tôi cố kìm nước mắt, ngẩng đầu lên:
“Ngày mai buổi sáng, anh có thể về nhà không?”
“Đã biết mất mặt thì lần sau đừng ra ngoài khoe mẽ nữa.”
Âm thanh va chạm lớn khiến tất cả mọi người xung quanh chú ý.
Trà Đá Dịch Quán (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tôi đứng nguyên tại chỗ, nhìn Cố Hoài tiếp tục dốc rượu vào miệng.
Chiếc xe lăn nằm nghiêng bên tường, bánh xe màu đen vẫn còn đang quay tròn.
Cố Hoài nhíu mày, đưa tay bế tôi ngồi lại lên xe: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trong lòng nhói lên từng đợt đau đớn, tôi không thể khống chế được nước mắt, cố gắng kìm nén cảm xúc đang trào dâng.
Người phụ nữ vừa đ.â.m vào tôi chính là “bạch nguyệt quang” trong truyền thuyết của Cố Hoài – thư ký mới của anh – Tô Dĩ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.