Tàn Tật Ngược Tâm - Mèo Không Ăn Cá
Mèo Không Ăn Cá
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 23: Nhật ký của Giang Nhiễm
Biệt thự lớn thật, cũng lạnh thật. Tôi rất sợ sẽ mất Cố Hoài.
Nửa đêm.
Ngày 14 tháng 2
Ngày 1 tháng 5
Tôi không đi Sydney thi đấu được nữa… vì cứu người, tôi… đã trở thành người tàn tật. Người anh mà tôi cứu mỗi ngày đều đến chăm sóc tôi. Tôi đã nói rồi, hy vọng anh đừng xem tôi là gánh nặng. Cũng không cần phải đền đáp gì hết. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cảnh sát nói có một đứa trẻ băng qua đường, ba tôi đánh lái tránh nên xảy ra tai nạn. Không ai cứu được họ, họ mất m.áu quá nhiều mà qua đời.
Vậy thì Cố Hoài, mình ly hôn đi… được không?
Trong thư phòng của biệt thự không bật đèn.
Ngày 3 tháng 6
Căn biệt thự rộng lớn vẫn lưu giữ dấu vết của Giang Nhiễm khắp nơi… Nhưng cô, lại không còn nữa.
Cuốn sổ nhỏ màu hồng này, anh từng xấu tính chồm đầu vào xem lúc cô gái nhỏ đang mải mê ghi chép.
Ngày 15 tháng 2 (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngày 3 tháng 6
- Trà Đá Dịch Quán -
Anh dường như đã quên mất Giang Nhiễm, lái xe trở lại tập đoàn Cố thị, lạnh lùng xử lý công việc.
Ngày 1 tháng 5
Ngày 5 tháng 6
Nhưng khi ấy Giang Nhiễm nổi giận đùng đùng đuổi anh ra ngoài, còn tiện tay khóa chặt cửa phòng.
Những người xung quanh khẽ thở phào.
Anh nói: “Em đừng quên em là người tàn tật.” Tôi không hiểu, tôi chỉ thấy ảnh thân mật của anh và Tô Dĩ ở buổi tiệc, nên thấy lo sợ.
Phía sau chỉ còn là những trang giấy trắng. Từng câu từng chữ trong nhật ký như từng mũi kim đ.â.m thẳng vào tim Cố Hoài. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Anh yêu tôi, nhưng lại không hiểu được lối thoát của tâm hồn tôi. Tôi bị nhốt trong biệt thự, nhìn những vũ công múa lượn trên màn hình mà bật khóc.
Cố Hoài c.h.ế.t lặng nhìn chằm chằm vào cuốn nhật ký bìa da màu hồng đơn giản trước mặt.
Ngày 30 tháng 7
Anh ấy tỏ tình với tôi… Tôi từ chối. Nhưng tôi thấy buồn lắm.
Ngày 2 tháng 4
Tôi thấy bài đăng của Tô Dĩ trong vòng bạn bè. Cô ta đã về nước, trở thành thư ký của Cố Hoài. Tôi rất sợ, anh ấy thì cứ an ủi tôi mãi.
Cố Hoài rất cưng chiều tôi, rất yêu tôi.
Không hiểu vì sao, anh lại thấy sợ… sợ phải mở nó ra.
Ngày 15 tháng 6
Cố Hoài khóa chặt cửa biệt thự. Không ai biết anh đã làm gì bên trong. Cho đến vài ngày sau.
Nhưng tôi lại trở nên nhạy cảm, tôi nghĩ, mình như vậy thật xấu xí. Nhưng tôi không kiểm soát được.
Trà Đá Dịch Quán
Ba mẹ gặp tai nạn giao thông trên đường đi mua quà cho tôi.
Máu tươi nhỏ xuống thảm trải sàn.
Người đàn ông với râu ria lởm chởm, mùi rượu nồng nặc khắp người, bước ra khỏi cửa.
---
Ngày 15 tháng 1
Chúng tôi kết hôn rồi. Mọi người đều nói Cố Hoài yêu "ánh trăng sáng" của anh ấy, ở bên tôi chỉ vì trách nhiệm—bởi tôi đã cứu anh.
Ngày 1 tháng 8
Anh chăm tôi như trẻ con vậy, dù tôi còn lớn hơn anh một tuổi, nhưng anh cứ kiên quyết muốn chiều hư tôi. Nhưng mà…
Ngày 27 tháng 5
Anh biết Giang Nhiễm có thói quen viết nhật ký.
Nhưng tôi lại trở nên nhạy cảm, tôi nghĩ, mình như vậy thật xấu xí. Nhưng tôi không kiểm soát được.
Tôi sẽ mang theo kỳ vọng của ba mẹ, một mình đến Sydney.
Anh đứng ngoài cửa, gãi mũi một cách chột dạ.
Chương 23: Nhật ký của Giang Nhiễm (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Và từ đó không dám chạm vào nữa.
Đôi mắt đỏ hoe lập tức ngập nước.
Ngày 30 tháng 12 (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tối hôm đó, tôi hỏi Cố Hoài. Ánh mắt anh tràn đầy tình yêu đến mức sắp tràn ra ngoài. Anh nói, anh yêu tôi.
Anh ấy lại tỏ tình lần nữa, nói rằng sẽ không từ bỏ, bị từ chối một lần thì mỗi ngày sẽ tỏ tình một lần.
Tôi nghe thấy anh nói:
Ngày mai là thi đấu quốc tế rồi, luyện tập vất vả quá, hy vọng mai có thể thể hiện tốt.
Ánh trăng đổ dài trên chiếc ghế xoay bọc da màu đen. Cố Hoài ngồi ở đó, siết chặt chiếc nhẫn cưới dành cho nữ trong tay.
Đặt chiếc nhẫn kim cương vào hộp nhung, anh mới chậm rãi mở cuốn sổ ra.
Do lực quá mạnh, những viên kim cương nhỏ đính quanh nhẫn đã cứa rách lòng bàn tay anh.
Khi tôi đưa ảnh cho anh xem, anh mất kiên nhẫn bảo tôi suy nghĩ nhiều. Chẳng phải là sợ không làm được bà lớn nhà giàu sao? Tôi không hiểu sao anh lại phản ứng gay gắt như vậy.
Tôi vẫn từ chối, nhưng nhìn anh ấy buồn bã quay lưng bước đi, tôi liền bật khóc. Anh lại quay về, kéo chăn ra, nói tôi là cô nhóc hay khóc nhè. Vậy thì… thử một lần, được không?
Tôi thấy bài đăng của Tô Dĩ trong vòng bạn bè. Cô ta đã về nước, trở thành thư ký của Cố Hoài. Tôi rất sợ, anh ấy thì cứ an ủi tôi mãi.
Anh nói: “Em đừng quên em là người tàn tật.” Tôi không hiểu, tôi chỉ thấy ảnh thân mật của anh và Tô Dĩ ở buổi tiệc, nên thấy lo sợ.
“Giống như đang xách theo một cái túi rác đen, vĩnh viễn không vứt đi được.”
Tôi không còn người thân nữa rồi.
Rõ ràng cô mới chỉ hai mươi sáu tuổi—trẻ trung như một nụ hoa chớm nở.
Đến tận bây giờ, anh vẫn không thể nào chấp nhận được sự thật rằng Giang Nhiễm đã ra đi.
Tôi nhận được thư mời từ Sydney, vui quá đi mất. Mẹ nói sẽ mua cho tôi một chiếc đồng hồ làm phần thưởng.
Thì ra… là vậy.
Sau một lúc lâu, chiếc đèn bàn kiểu Tây trên bàn mới được bật sáng.
Cố Hoài cẩn thận lau sạch m.á.u trên tay, sợ làm bẩn cuốn nhật ký của cô.
Khi tôi đưa ảnh cho anh xem, anh mất kiên nhẫn bảo tôi suy nghĩ nhiều. Chẳng phải là sợ không làm được bà lớn nhà giàu sao? Tôi không hiểu sao anh lại phản ứng gay gắt như vậy.
Biệt thự lớn thật, cũng lạnh thật. Tôi rất sợ sẽ mất Cố Hoài.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.