Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 22

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 22


Chu Tẫn sửng sốt, cười rộ lên như đóa hoa hướng dương: "Giận à? Tôi đùa thôi."

Sau khi tôi oán giận với Chu Tẫn rằng Kim Cương của bọn anh lại nợ lương thì ngay trưa hôm đó Chu Tẫn đã tới trường tôi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nói đúng ra thì đây cũng là bước ngoặt của đời tôi.

Tôi che mặt trừng mắt cảnh cáo anh: "Anh làm gì vậy, đến trường tìm tôi làm gì?"

Kì nghỉ hè kết thúc, sau khi khai giảng tôi đã là sinh viên năm hai.

"Chu Tẫn của học viện hóa chất đấy, mấy người không nhận ra à. Cậu ta rất nổi tiếng, là hot boy kiêm đầu gấu của trường đó. Trường dạy nghề hóa chất thì loại người nào chẳng có, thế mà đám lưu manh kia ai cũng nghe lời cậu ta, nghe nói nhà cậu ta có liên quan tới xã hội đen, cả trường có ai dám chọc cậu ta đâu..."

Mấy đồng nghiệp làm ở cửa hàng bách hóa với mẹ hầu như trên cổ ai cũng có một sợi dây chuyền vàng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vào thời điểm giữa trưa nhiều người nhất, Chu Tẫn đột nhiên xuất hiện ở đó.

"Chắc không phải là sinh viên trường mình đâu, trường mình mà có chủng loại trai đẹp này ư?"

Tôi nghiêm túc trả lời anh rằng tôi phải đi học, phải học thật tốt. Lúc rảnh rỗi còn phải đi tìm vài chỗ làm gia sư để kiếm thêm thu nhập.

Tôi còn thuận miệng nói một câu, Kim Cương là cái KTV to như vậy mà sao lại trả lương trễ thế?

"Bạn nam kia là ai thế, trông đẹp trai quá đi." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tôi muốn cho mẹ một bất ngờ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ngay ánh mắt đầu tiên nhìn thấy anh tôi đã mau chóng cúi thấp đầu, giấu kín thân thể sau đám người chen chúc.

Chương 22

Lúc tôi vẫn đang làm con rùa đen rúc đầu thì đã không ngừng có người tới bắt chuyện với Chu Tẫn, thậm chí Tống Tiếu không biết cũng từ nơi nào vội vã chạy tới.

----

"Không rảnh, tôi đến tìm người."

Anh mặc nguyên bộ đồ đen, vòng eo rắn chắc, vóc người thon dài, lúc đi bộ vẫn ngẩng cao đầu như trước, lưng duỗi thẳng tắp, lông mày nhướng lên.

Năm ấy xảy ra rất nhiều chuyện.

Tôi không nhịn được lườm anh một cái, đẩy anh ra rồi đứng dậy rời đi: "Đừng có quậy nữa, đi về."

Tống Tiếu vẫn luôn ngây thơ lãng mạn nay lại vui vẻ vây quanh anh nhiệt tình hỏi han:

Giọng nói càng ngày càng nhỏ của bạn học kia càng làm tăng thêm vẻ thần bí cho lai lịch của Chu Tẫn.

Chu Tẫn thường xuyên gửi tin nhắn cho tôi, hẹn tôi ra ngoài chơi.

Căng tin to lớn náo nhiệt, tôi nhìn thấy Chu Tân nghiêng đầu nhìn Tống Tiếu cười nhẹ, ngay lúc cô ta đỏ mặt xấu hổ lại hỏi: "Tôi tìm Đại Yên, cậu có nhìn thấy cô ấy không?"

Dưới ánh mắt khiếp sợ của Trần Ngọc, tôi chậm rãi giơ tay lên.

Nhưng tôi thật sự cần gấp, sắp tới là sinh nhật của mẹ tôi, tôi có tổng cộng mấy ngàn tệ nên muốn đi mua cho bà ấy một sợi dây chuyền vàng.

Lúc đó tôi đang ăn cơm với cô bạn học mới quen Trần Ngọc ở căn tin.

Chu Tẫn không để ý đến cô ta nữa, trực tiếp đi ngang qua người cô ta, nhìn quanh một vòng rồi mới gân cổ hô lớn: "Đại Yên! Ra đây đi! Em ở đâu vậy?!"

Nửa tiếng trước anh hẹn tôi ra ngoài ăn trưa, tôi nói đã hẹn với bạn học ăn ở căn tin, không rảnh.

Tôi làm thêm nửa tháng, tính ra tiền lương cũng được một ngàn tám.

"Chu Tẫn! Sao cậu lại ở đây vậy? Cậu ăn cơm chưa, mình mời cậu đi căn tin số 5 ăn, chỗ đó còn có cả cơm tây...."

Tiền lương của Đào Tử và mọi người cũng chưa được trả, bọn họ có nói với tôi rồi, cũng chẳng phải lần đầu tiên bị như vậy. Có khi còn trễ lương tận một hai tháng mới trả, nhưng cũng chỉ là trễ thôi, chưa đến mức quỵt lương.

Sau đó liền thấy Chu Tẫn mang vẻ mặt đều cáng của anh bước nhanh tới chỗ tôi, lên tiếng trêu chọc: "Trốn khá kĩ đấy."

Nháy mắt đó vẻ mặt của Tống Tiếu trở nên ngơ ngác: "Ai? Cậu nói cậu tìm ai?"

Căn tin của trường rất lớn, cũng có rất nhiều người, tôi nghe được không ít người đang bàn tán:

Người này đường hoàng ngồi xuống, chen cả Trần Ngọc sang chỗ khác. Trần Ngọc xưa nay vẫn luôn điềm đạm ít nói bây giờ lại xấu hổ như con tôm vừa luộc.

Kết quả là người này cứ thế công khai mà chạy tới. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Hả, cậu tìm ai thế?"

Tôi đập rớt cánh tay anh xuống, nhíu mày nói: "Đừng táy máy tay chân, Chu Tẫn, anh nghe cho rõ đây. Anh muốn ở bên ai là chuyện của anh, không cần cố ý nói cho tôi biết. Hôm nay tôi kéo anh ra ngoài là do tôi nhất thời xúc động, anh không cần lấy Tống Tiếu ra nói, không liên quan gì đến tôi hết."

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 22