Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 80

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 80


“Nào, cùng uống đi. Tôi uống một mình buồn lắm.”

Cả hai đứng tựa vào cửa ra vào. Tống Duy có phần chưa hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ kịp phát ra vài tiếng phản kháng yếu ớt, nhưng không hiệu quả, đành thuận theo anh.

Nói xong, anh nghiến răng:

“Tôi thì tính là gì? Sở Kỳ tôi tệ đến mức nào? Chiều cao, ngoại hình chẳng phải đều hơn đám tiểu bạch kiểm ngoài kia?”

Anh chỉ vào chính mình, khuôn mặt đỏ ửng đầy ấm ức:

May mắn, Tống Duy vẫn chưa ngủ, mở cửa rất nhanh.

“Tùy cậu.”

Trần Quất Bạch nghe lời, xuống lầu lấy nước rồi nhanh chóng quay lại.

Cô bật cười trộm, ngay trước mặt anh mở gói, lấy một miếng rồi vào phòng tắm thay.

“Cậu không phải ở phòng 915 sao? Tôi tìm cậu có chuyện.”

Chương 80

“Trần tổng, anh…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Anh quay lại, bốn mắt nhìn nhau.

“Sở Kỳ thật sự chia tay rồi à?”

Hôn mãi, anh cuối cùng cũng buông ra, giữa hai người còn vương một sợi tơ mỏng. Hơi thở cả hai hỗn loạn, hòa quyện vào nhau. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trần Quất Bạch nghẹn lời, buông tay làm động tác “xin mời”:

“Đúng, cậu ta bị cắm sừng.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Không được, em đang tới kỳ.”

“Bây giờ chưa đau.”

“Thật sao?”

Vâng, đã chia tay thì cứ dứt khoát.

“Sở Kỳ, vợ tôi còn đang chờ dưới lầu.”

Đổng Duệ Thành ngây người, nhìn số phòng rồi nhìn anh:

Khi chai rượu lại cạn, anh bất đắc dĩ nói:

Ánh mắt đỏ rực của anh dần nhạt đi, hơi thở cũng chậm lại:

Cả hai uống thêm một lúc, một chai rượu vang nhanh chóng cạn sạch.

Nhân viên phục vụ mang thêm một chai rượu nữa. Lần này, Trần Quất Bạch không uống, chỉ ngồi nghe Sở Kỳ lẩm bẩm suốt hơn nửa giờ.

Tống Duy kéo tay anh, ngăn anh dậy:

“Vô tình, vô nghĩa… Cậu quên rồi à? Ai đã cùng cậu xông pha khắp nơi?”

Sở Kỳ liếc anh, giọng đã không còn rõ ràng:

“Không cần, tôi đâu thể vì chuyện nhỏ này mà bỏ việc.” Sở Kỳ cạn sạch ly rượu trong tay.

Sở Kỳ, mặt đỏ lên vì men rượu, nói từng câu đứt quãng:

Trần Quất Bạch:

Làm xong mọi thứ, người trên giường đã ngủ say.

Giống như lần đầu nắm tay, nụ hôn cũng vậy, từ con số 0 đến số 1 là một quá trình dài cần chuẩn bị tâm lý, nhưng từ số 1 đến số 2, mọi thứ trở nên quen thuộc, thậm chí có cả kinh nghiệm.

Cô vòng tay qua cổ anh, từng chút một phối hợp.

“Mai tôi cho cậu nghỉ nửa ngày.”

“Cậu định uống đến khi nào?”

Trần Quất Bạch chủ động rót thêm rượu cho anh:

“Tôi mở thêm phòng khác.”

Trần Quất Bạch đỡ anh lên giường, giúp cởi giày, cởi áo, đắp chăn, cuối cùng còn rót một ly nước đặt ở đầu giường.

“Anh xuống sảnh lấy nước cũng được.”

“Đến rồi à? Có đau không?”

Khi đứng trước cửa phòng 915 định gõ cửa, bỗng có người bước ra từ căn phòng đối diện.

“Giờ chưa đau, chờ đau rồi hãy uống.” Tống Duy nhận túi đồ, lấy ra một gói băng vệ sinh. Lúc lấy ra một nửa, cô ngẩng lên nhìn anh, quả nhiên, anh hơi lúng túng, quay đi chỗ khác.

Chỉ lúc này, anh mới nhận ra bộ váy ngủ của cô. Chất liệu lụa mỏng nhẹ, ôm sát cơ thể, để lộ làn da trắng ngần phía trước.

Nhưng hai ba năm nay, họ xa nhau nhiều hơn gần, vẻ mặt của Sở Kỳ nào còn sự hạnh phúc, ngọt ngào.

Nhưng lần này, nụ hôn của Trần Quất Bạch lại mãnh liệt hơn, cuồng nhiệt, mạnh mẽ, khiến Tống Duy tê dại cả đầu lưỡi.

Cửa phòng vừa đóng, Trần Quất Bạch không dám gõ cửa nữa, nhanh chóng gọi điện cho Tống Duy. Lúc chờ máy, anh liếc trái liếc phải, lén lút như một tên trộm.

Bây giờ chia tay cũng tốt, kết thúc sớm, thoát khỏi sớm.

“Thấy sắc quên nghĩa…”

Anh vội vàng tắm rửa, sau đó xuống lầu.

Sở Kỳ dừng lại, thoát khỏi liên kết trên điện thoại, tìm đến số liên lạc của Thời Kiết trên WeChat, toàn bộ chặn và xóa.

Sở Kỳ là người trọng tình cảm, sau khi xác nhận mối quan hệ, anh chỉ toàn tâm toàn ý với cô. Mấy tháng trước còn nghĩ đến chuyện cầu hôn khi cô quay về.

“Rồi sẽ có ngày cô ta hối hận!”

“Anh đi mua thuốc.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Ít uống thôi, ngày mai còn phải đi làm.”

Sở Kỳ đã say mèm, nằm úp mặt xuống bàn, lầm bầm:

Trần Quất Bạch nhìn cô vài giây, rồi cúi người bế cô lên, đi thẳng về phía giường lớn.

“Biết mà, tôi uống rượu vang, ngủ một giấc dậy là không sao.” Sở Kỳ rót cho anh một ly:

“Không cần, đổi rồi em cũng chẳng dám uống.” Tống Duy lục hành lý, lấy ra một bình giữ nhiệt:

“…” Tống Duy không nhịn được cười:

Cả hai thu dọn rồi lên giường nằm, mỗi người một bên. Tống Duy bất chợt hỏi:

Cô nhớ lại lúc tối, Chúc Thanh Phỉ trông rất mất hồn, chắc hẳn cũng đã biết chuyện này.

“Anh gọi họ đổi cái khác.”

“Chuyện gì thế, Trần tổng?”

Khi anh đè xuống, Tống Duy đưa tay ngăn lại, đôi môi đỏ ửng sau nụ hôn khẽ cong lên nụ cười:

“Em đã gọi đồ rồi, chắc sắp tới.”

Trần Quất Bạch không làm anh mất hứng, nhấp một ngụm rồi đặt xuống, tranh thủ nhắn tin giải thích tình hình cho Tống Duy.

Đổng Duệ Thành ngay lập tức gạt bỏ nghi ngờ:

“À? Được, để tôi thay đồ rồi lên ngay.” Đổng Duệ Thành bước một chân về phòng, rồi quay lại hỏi:

Trần Quất Bạch nhìn Sở Kỳ rót từng ly rượu cho mình, không nỡ ngăn cản nhưng vẫn phải khuyên:

Vừa nói, chuông cửa vang lên. Trần Quất Bạch đi nhận, quay lại với một chai nước trên tay.

“Sở Kỳ thất tình, tôi lo cậu ta làm chuyện không hay. Nhưng tôi tối nay có việc khác, cậu giúp tôi lên trên đó trông chừng cậu ta, rồi ngủ ở phòng khác.”

Trần Quất Bạch quen biết Sở Kỳ đã nhiều năm, là người chứng kiến mối tình này từ đầu đến cuối. Anh không có tư cách chỉ trích tình cảm của người khác, nhưng với tư cách người ngoài cuộc, anh thấy Thời Kiết thật sự không xứng với Sở Kỳ. Hồi đó, Sở Kỳ vì bị cô ta theo đuổi mà bất giác rơi vào lưới tình.

Khi trở ra, Trần Quất Bạch đang loay hoay với ấm đun nước trong phòng. Anh cắm điện nhưng không vào:

Sau vài ngụm nước ấm, bụng Tống Duy dễ chịu hơn.

Sở Kỳ lại muốn gọi thêm, nhưng Trần Quất Bạch giữ lại:

“Thật ra tôi sớm biết chúng tôi không có kết quả… nhưng lại không cam tâm. Cậu nói xem, sao có thể có người phụ nữ lạnh lùng đến thế? Khi trước, chính cô ta nói muốn đi, còn hứa hẹn với tôi chắc nịch rằng sẽ quay lại. Bây giờ thì sao? Ở ngoài kia hưởng thụ đủ thứ tốt đẹp.”

“Vậy Trần tổng ở đâu?”

“Được.”

Anh lách người vào, dùng chân đóng cửa, tay nâng mặt cô rồi hôn lên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trần Quất Bạch phản ứng nhanh, khuôn mặt bình tĩnh đến không biểu lộ cảm xúc:

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 80