Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 63
“Mai gặp.”
“Làm thêm giờ đi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Câm miệng! Còn nói nữa thì anh ra mà ngủ với Tuyết Hoa đi!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Vậy tan làm cái gì?” Tống Duy xoa trán, giọng hơi mệt mỏi:
Gọi cái gì mà gọi chứ! Tống Duy cảm thấy phiền muốn c·h·ế·t, cáu kỉnh đáp từ trong chăn:
“Tống Duy?”
Diêu Diệu Huyền lén ngẩng đầu nhìn Tống Duy. Cô ấy chăm chú nhìn màn hình, đôi tay liên tục gõ phím, cực kỳ nghiêm túc.
Phần việc còn lại không nhiều, Diêu Diệu Huyền tập trung làm thêm một giờ, cuối cùng cũng gửi tài liệu cho Tống Duy.
Chương 63
Trần Quất Bạch không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nghĩ rằng cô thực sự bị ảnh hưởng bởi những lời đồn đại. Anh nghiêng người vượt qua “ranh giới 38” mà cô đặt ra trước khi ngủ, nhẹ nhàng gọi:
Thật sự không hiểu nổi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hai tuần trước, cô đã làm phân tích về các đối thủ cạnh tranh và nhu cầu của công nghệ Giáo d·ụ·c Hạnh phúc. Lần này bắt tay vào việc cũng không quá khó khăn, và cô bận rộn suốt đến tận sáu giờ chiều.
“Đúng vậy.”
Hai ngày liền tăng ca, mỗi tối về nhà lúc 10 giờ, Tống Cao Dật ngày nào cũng mắng cô.
Người phụ nữ đối diện ngẩng lên:
“Em ngủ đây.”
“…”
“Thật sự không dữ mà.”
Nếu Trần Quất Bạch có ở nhà, cả hai cùng bị rầy la một lượt. Nào là sức khỏe, ăn uống, thức khuya, ông nói hết lượt từ A đến Z.
Tống Duy làm xong bảng tiến độ công việc, gửi sang cho Diêu Diệu Huyền. Hôm nay, Diêu Diệu Huyền không nói gì nhiều, chỉ ngẩng đầu hỏi:
Diêu Diệu Huyền đặt túi xuống, không cãi lại, ngoan ngoãn tiếp tục làm việc.
Diêu Diệu Huyền đoán đó là người nhà, nhưng giọng điệu không giống nói chuyện với cha mẹ, lại giống như đang nói với bạn trai hoặc chồng. Kỷ Dao không nói gì về việc Tống Duy đã kết hôn, nên có lẽ là bạn trai.
“Quản lý Tống, tôi tan làm đây.”
Đúng là hơi dữ thật.
“Tôi còn việc.”
“Không tan làm à?”
Nhìn bảng tiến độ chi tiết đến từng nửa ngày, ghi rõ cần làm gì và đạt được kết quả nào, Diêu Diệu Huyền càng khẳng định: Chị ấy thật sự muốn tranh.
Trong nhóm của cô, các thành viên khác đều bận với dự án riêng, người duy nhất cô có thể sử dụng lúc này là Diêu Diệu Huyền. Việc thúc đẩy công việc trở nên khó khăn hơn.
“Cũng ổn, lần sau chú ý định dạng và font chữ.”
Diêu Diệu Huyền ngẩn ngơ suốt mười phút, đến 6 giờ, cô thu dọn túi chuẩn bị ra về. Theo thói quen trước đây, cô có thể ra ngoài mà không cần chào hỏi. Nhưng giờ thì khác, cô buộc phải lên tiếng:
“Tống Duy…”
“Chị không về sao?”
Những lúc đó, trong lòng Diêu Diệu Huyền lại thấy không thoải mái. Cô đã làm việc ở đây một năm, nhưng dường như chưa bao giờ theo dõi một dự án từ đầu đến cuối. Trong khi đó, Kỷ Dao và Đổng Duệ Thành, những người vào cùng thời điểm, đã có thể độc lập tiếp nhận dự án, thậm chí đang chịu trách nhiệm công nghệ Giáo d·ụ·c Hạnh phúc.
Nhưng giờ đây…
“…” Diêu Diệu Huyền đáp chậm: “Vẫn còn một chút.”
Tống Duy kiểm tra một lúc, cuối cùng gật đầu:
Chiều hôm sau, Giang Chấn Đông lại tìm gặp Tống Duy.
“Vậy được, tôi đi trước.”
Sau một lúc không nghe thấy âm thanh nào, người đàn ông phía sau khẽ gọi cô, giọng dịu dàng:
“Tôi…”
Giữa chừng, cô nghe Tống Duy gọi điện:
“Em biết.” Tống Duy lẩm bẩm, giọng nhỏ.
“Việc hôm nay làm xong chưa?”
“Chị thật sự muốn tranh với Phương Hoằng Thâm sao?”
“Tống Duy?”
Giữa chừng cô ấy đôi khi ra ngoài hoặc có người đến tìm, nói chuyện mà không tránh mặt Diêu Diệu Huyền. Nhưng nội dung đều chuyên môn đến mức cô chỉ hiểu lờ mờ.
“Anh mặc kệ em.”
Lòng cô càng thêm phức tạp. Không cần phải cố đến thế, dù sao chị ấy cũng không thắng nổi Phương Hoằng Thâm.
“Đừng bận tâm đến suy nghĩ của người khác, cũng đừng để những lời đồn thổi ảnh hưởng đến bản thân.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Gửi tôi xem.”
Không phải vì những lời đồn, mà vì sự bất giác thổ lộ, vì chút gì đó giống như… làm nũng? Hay là tủi thân?
Tống Duy bắt tay vào chuẩn bị. Đối với công nghệ thực tế ảo, cô vẫn còn mới mẻ, và với công nghệ y tế, cô càng là người mới. Điều này khiến cô phải nỗ lực hơn người khác rất nhiều.
Cô lập tức kéo chăn che kín đầu.
Ý của ông là để cô và Phương Hoằng Thâm cùng làm phân tích và lên kế hoạch yêu cầu cho dự án. Cuối cùng, một hội đồng nhiều bên sẽ thẩm định và chọn ra người phù hợp để triển khai. Bộ phận sản phẩm cũng sẽ dần thay đổi quy trình làm việc trong tương lai.
Tống Duy cắn chặt môi dưới.
“Không cần đến đón em đâu, em tự gọi xe về.”
Trong trí nhớ của Trần Quất Bạch, Tống Duy không có chút gì liên quan đến “dữ”. Khuôn mặt thanh tú, thêm đôi má lúm đồng tiền, mỗi khi cười đều mềm mại đến mức khiến người khác không thể giận. Làm sao mà dữ được?
Diêu Diệu Huyền ấp úng:
“Ngủ đi!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trước đây, Lý Thừa chưa bao giờ để cô làm những việc như thế này.
Một tuần làm việc chung trong văn phòng, tám tiếng mỗi ngày đối mặt nhau, dù không muốn thừa nhận, Diêu Diệu Huyền cũng phải công nhận mình không thể so được với Tống Duy. Chỉ riêng việc không lười biếng trong giờ làm đã là điều mà cô không làm được.
Vài phút sau, cô ngẩng lên, thấy Diêu Diệu Huyền vẫn ngồi đó. Tống Duy khẽ cười:
Diêu Diệu Huyền đứng dậy:
“Được, vất vả rồi. Mai gặp.”
Càng nghĩ, cô càng cảm thấy bối rối, tim bắt đầu đập nhanh hơn.
“Không sao, sau này họ sẽ biết em không dữ.”
“Em làm thêm giờ tối nay, không về ăn cơm.”
Cảm xúc của Diêu Diệu Huyền với Tống Duy trong tuần qua rất phức tạp. Từ cảm giác bị “nhắm đến” khi bị yêu cầu chuyển vào chung phòng, đến sự ngỡ ngàng khi chứng kiến cách làm việc, và giờ là cảm giác phải cố gắng hơn khi tham gia vào dự án Trường Nham cùng chị ấy.
Trần Quất Bạch sững sờ trong giây lát, rồi khóe môi anh khẽ nhếch lên.
“Tôi sắp xếp bảng tiến độ dựa trên tiến độ công việc của cô. Chiều nay, bốn tiếng là đủ để hoàn thành mọi việc.”
Hai lần liên tiếp nói “Em biết”, Tống Duy mở mắt, cảm thấy trong lòng dâng lên một chút bối rối.
Diêu Diệu Huyền đi đến cửa, quay lại nhìn. Tống Duy lại cúi đầu, tập trung vào công việc.
“Vâng.”
Tình yêu của Dương Nghênh Thu và Tống Cao Dật dành cho cô là điều không cần nghi ngờ, nhưng chính vì tình yêu ấy, cô ít khi dám kể lể những điều khiến mình buồn bã. Lúc ở thủ đô xa xôi, cô không thể lúc nào cũng tìm đến Chúc Thanh Phỉ. Gặp chuyện gì, phần lớn cô đều tự mình vượt qua.
“Hừ.” Tống Duy nằm xuống, kéo chăn quay lưng về phía anh:
Cô đã quan sát kỹ quy trình làm việc của Tống Duy trong một ngày. Sáng đúng giờ vào văn phòng, pha một tách cà phê, sau đó nếu có họp thì đi họp. Họp xong quay lại làm việc, liên tục đến 12 giờ thì ăn trưa. Buổi trưa không ngủ dài, chỉ ngả lưng trên ghế nhắm mắt một lát, rồi từ 2 giờ đến 6 giờ tiếp tục làm việc cường độ cao.
“Em biết.”
Đúng vậy, cô biết tất cả, nhưng tại sao vẫn phải nói ra những điều đó?
Anh nhẹ nhàng nói:
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.