Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 57

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 57


Cô lại hỏi, giọng điệu có chút trêu chọc:

“Còn anh thì sao? Hợp đồng ký xong chưa?”

Trần Quất Bạch lập tức gọi phục vụ vào và yêu cầu đóng gói hai phần “Chim non đậu đỏ vỏ quýt” và bánh khoai môn.

“Đây là bánh khoai môn, tuy ở đâu cũng có nhưng nơi này làm ngon nhất.”

Chương 57

Giọng anh nhẹ nhàng nhưng đủ để mọi người nghe rõ.

Gần 9 giờ, Trần Quất Bạch viện lý do ra ngoài, đi dạo ở sân trong của nhà hàng.

“Dư tổng, tôi thấy Trần tổng bận rộn cả ngày rồi, có để anh ấy ăn cơm không vậy?”

Một vài người ngồi quanh nhìn về phía anh, lúc này Phù Dao Thanh mới chú ý đến tay trái của anh. Khi nhìn thấy chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út, mặt cô đỏ bừng, vừa xấu hổ vừa bối rối.

“Ừ, đang ăn tối với bên phía Trường Nham.”

“Dư tổng, cảm ơn anh đã cho chúng tôi cơ hội.”

“Làm thêm giờ.”

“Thật sự có à?!”

“Alo?”

“Là anh đây.”

“Không có.”

“Tôi nào dám nhận công lao này. Cấp trên đồng ý thì chúng tôi mới có cơ hội hợp tác. Còn phần lớn là nhờ các anh tài giỏi.”

“Ồ~” Giọng cô kéo dài, đầy vẻ trêu chọc:

Dù Quang Niên không thể so sánh với các công ty công nghệ lớn ở Thâm Thành, nhưng kỹ thuật thực tế ảo của họ không hề thua kém. Quan trọng nhất là chi phí hợp tác thấp, đúng kiểu “hàng tốt giá rẻ”.

Trần Quất Bạch nghiêm túc đáp:

Dư Thiệu cũng không giấu nổi bất ngờ:

Anh bật cười:

“Là một nữ quản lý bên đối tác.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Anh chưa từng yêu đương, nhưng cũng nhận ra tín hiệu nguy hiểm trong lời nói này. Anh vội vàng đáp chắc nịch:

“Trần tổng, tôi là người phụ trách trực tiếp dự án hợp tác với Quang Niên, tên tôi là Phù Dao Thanh.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy, giọng nói dịu dàng truyền tới:

Lần này, ngay cả Dư Thiệu cũng phải cảm ơn Tất Húc Nghiêu đã gián tiếp giúp mình tìm được đối tác tốt.

“Ký xong rồi.”

Giọng điệu của cô tự nhiên:

Dư Thiệu không giống với Tất Húc Nghiêu trước đây. Anh là người nghiêm túc, không vì Quang Niên đến từ nơi khác hay có quy mô nhỏ mà tỏ thái độ khinh thường. Đây cũng chính là lý do Trần Quất Bạch quyết định hợp tác ngay từ lần gặp đầu tiên.

“Thế sao anh lại lặng thinh?”

“Ừ, vợ tôi thích ăn mấy món này.”

“Chào cô.”

“Giáo sư Trương dạo này sức khỏe thế nào?”

Chính xác hơn, cô đang học lập trình AR. Mặc dù không kỳ vọng nắm vững mọi kỹ thuật, cô cần hiểu rõ những kiến thức cơ bản và thuật ngữ chuyên ngành để sau này cãi nhau với kỹ thuật cũng không bị lép vế.

“Cảm ơn em.”

“Em biết là anh mà.”

Dư Thiệu đáp lại:

Dùng được vài đũa, Dư Thiệu mỉm cười nói:

Phù Dao Thanh đẩy một đĩa điểm tâm về phía anh:

Phù Dao Thanh tìm được chủ đề liền nói:

Nghe được tiếng cười chân thành từ phía cô, mọi mệt mỏi suốt cả buổi tối của anh tan biến.

“Được.”

Trần Quất Bạch cười nhạt, đáp lời Dư Thiệu:

Phù Dao Thanh không hiểu ý, nhưng vẫn trả lời:

“Trần tổng, đây là món đặc sản nổi tiếng ở Thâm Thành, tên là ‘Chim non đậu đỏ vỏ quýt’. Anh thử xem, ngon lắm.”

Cả bàn lập tức im lặng.

“Bây giờ anh đang làm gì, đi tiếp khách à?”

“Ngày mai còn ăn được không?”

“Trần Quất Bạch, chắc có nhiều cô gái thích anh lắm nhỉ?”

“Thông thường khoảng hai, ba ngày.”

Trần Quất Bạch khẽ gật đầu:

Hai bên vốn là đối thủ cạnh tranh, Trần Quất Bạch chỉ thuận theo lời anh ta, nâng ly đáp:

“Không phải hội quán, là một nhà hàng địa phương.”

“Chắc chắn rồi. Đợi xong kế hoạch ‘Dẫn Đường’, tôi sẽ ghé qua.”

“Trần tổng, vì hợp tác với các anh mà chúng tôi đắc tội với Trí Duệ rồi đấy.”

Dư Thiệu bật cười:

Nghĩ đến mấy chuyện rắc rối trong công ty gần đây, cô vốn cảm thấy bực bội, nhưng chỉ sau vài câu nói, tâm trạng đã nhẹ nhõm hơn. Nằm dài trên chăn, cô tiếp tục trò chuyện:

Sau khi dùng bữa gần xong, nữ quản lý ngồi cạnh Trần Quất Bạch chủ động giới thiệu:

Dư Thiệu trêu: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hai người trò chuyện thêm vài câu, một nữ quản lý ngồi cạnh cười tươi chen vào:

Đứng thẳng lưng, dáng người cao lớn nổi bật giữa không gian yên tĩnh, anh ngẩng đầu nhìn trăng rồi rút điện thoại gọi đi.

Giáo sư Trương là người đã giới thiệu Trần Quất Bạch với Dư Thiệu, có chút quan hệ thân thiết với gia đình anh.

Anh giải thích ngay:

“Nói thật đi, có cô nào ngồi chung không?”

Thời tiết hai hôm nay rất đẹp. Thâm Thành vừa sang xuân, nhiệt độ dễ chịu, trăng sáng treo lơ lửng trên ngọn cây, ánh sáng mờ ảo phủ lên cảnh vật.

“Ồ? Trần tổng còn trẻ vậy mà đã lập gia đình rồi sao?”

Cô lặng lẽ liếc sang người đàn ông bên cạnh, lòng ngổn ngang. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Trần tổng, anh mang đặc sản về làm quà cho gia đình?”

Sở Kỳ ngồi bên cạnh chứng kiến, không khỏi ngạc nhiên. Hành động của Phù Dao Thanh rõ ràng vượt quá giới hạn.

“Đúng vậy, Dư tổng.”

Tiếng cười lanh lảnh của cô vang lên, trong trẻo và đầy sức sống, qua sóng điện thoại truyền thẳng đến tim anh.

Tuy nhiên, miếng bánh khoai môn trong đĩa vẫn không bị động tới. Trần Quất Bạch chỉ nhìn đĩa điểm tâm trước mặt, sau đó nhẹ giọng hỏi:

“Quản lý Phù, món này để được bao lâu?”

Cô hỏi tiếp:

Anh chỉ cười nhẹ, không đáp trực tiếp, lấy sự mơ hồ để qua chuyện. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Dù không thích đồ ngọt, Trần Quất Bạch vẫn gắp thử một miếng, cảm nhận lớp vỏ giòn tan, phần nhân mềm mịn với hương vị đậu đỏ và vỏ quýt hòa quyện.

“Đang làm gì vậy?”

Buổi tiệc kéo dài từ 6 giờ đến tận 9 giờ tối. Tuy không có màn ép rượu, nhưng với vị thế là bên nhận thầu, họ vẫn phải nể mặt đối tác. Việc giao tiếp xã hội mệt mỏi là không thể tránh khỏi.

Điểm tâm được làm thành hình chú chim nhỏ xinh xắn.

“… Không có lặng thinh.”

“Thế à, tiếc nhỉ. Trần tổng không còn cơ hội ‘trái ôm phải ấp’ nữa rồi.”

“Thật không ngờ, cậu trẻ như vậy đã kết hôn. Đây có phải gọi là… thanh niên cưới sớm không nhỉ?”

Trong đầu anh hiện lên hình ảnh quen thuộc: cô nằm sấp thoải mái trên giường, lật sách đọc, đôi chân nhỏ lắc qua lắc lại. Bên cạnh cô, Tuyết Hoa cũng nằm yên với dáng vẻ tương tự, cùng đôi chân nhỏ xíu duỗi ra đầy thư thái.

“Ăn, ăn. Tôi cũng đói rồi.”

“Tống Duy, đừng nói linh tinh.”

“Thật không tồi đâu, Trần tổng, chúc mừng anh nhé!”

“Giáo sư vẫn rất khỏe. Dư tổng, rất hoan nghênh anh ghé Nam An chơi, chúng tôi sẽ làm chủ.”

Thấy anh không từ chối, Phù Dao Thanh tiếp tục gắp thêm một miếng bánh khoai môn bỏ vào đĩa anh:

“Thế lần này anh lại đi hội quán nào vậy?”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 57