Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 37

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 37


Tuyết Hoa đã bị tiếng động loảng xoảng đánh thức từ sớm, giờ ngoan ngoãn nằm bên cạnh cô. Tống Duy v**t v* cằm nó, nhỏ giọng thì thầm:

Chương 37

Tống Duy cắn môi, đột nhiên cảm thấy hồi hộp:

“Mẹ con biết chuyện này chưa?”

Đầu dây bên kia im lặng thật lâu, Tống Duy nghĩ rằng mẹ đang giận, lo lắng gọi:

Tống Cao Dật không trả lời cô, mà quay sang Trần Quất Bạch:

“Mẹ, anh ấy rất tốt. Thực ra giờ con cũng có chút mong chờ. Con nghĩ chúng con sẽ hạnh phúc.”

Khi thấy Tống Cao Dật, Trần Quất Bạch hơi bất ngờ, ánh mắt lướt qua cô rồi lại nhìn “nhạc phụ tương lai”, trông có phần lúng túng.

Hai người đàn ông đi xa vài bước. Tống Duy không nghe được họ nói gì, chỉ đứng yên lặng nhìn người đàn ông sắp cùng cô bước vào hôn nhân.

“Sao lúc khởi hành anh không hỏi? Mà phải đợi đến tận cửa mới hỏi em có hối hận không?”

Cô hỏi:

Có lẽ anh chưa ngủ, nhưng chắc chắn vừa tắm xong, mùi sữa tắm thơm mát tỏa ra khi cô đứng gần. Tóc anh được vuốt cẩn thận, nhìn như vừa dùng không ít keo vuốt tóc.

Ra ngoài, hai quyển sổ đỏ tươi nằm trong tay cô.

“Con nghĩ kỹ rồi.”

Dù sao, bức ảnh cũng rất ổn. Hai gương mặt đẹp như vậy, thực sự rất ấn tượng.

“Thôi, hỏi em làm gì. Mèo con háo sắc, thấy người ta đẹp trai là nhảy ngay vào lòng còn giẫm loạn nữa.”

Tự nói chuyện một lúc, cô bỗng nghe thấy tiếng động ở cửa chính. Tống Duy lập tức căng thẳng, nghĩ rằng đó là Trần Quất Bạch quay lại đón cô. Cô ngồi thẳng dậy, tim đập mạnh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vẫn còn sớm.

Một lúc sau, ông trầm giọng nói:

“Con biết mà.”

Tống Duy đứng cạnh anh, nói với Tống Cao Dật:

Tống Duy luộc ít bánh bao đông lạnh để lấp đầy bụng, sau đó ngồi trên ghế sofa đợi.

6 giờ sáng.

Tống Duy gõ nhẹ vào đầu nó:

“Tuyết Hoa, em nghĩ Trần Quất Bạch giờ đang làm gì?”

Người đăng ký kết hôn không nhiều, chỉ mất 20 phút để hoàn thành thủ tục.

Ngày làm việc đầu tiên sau Tết, trước cửa cục dân chính có rất nhiều người xếp hàng. Không rõ là để kết hôn hay ly hôn, nhưng không khí khá náo nhiệt.

“Tuyết Hoa…”

Tống Duy liếc nhìn Tống Cao Dật đang đứng cạnh, ông vỗ nhẹ vai cô, không nói gì nhưng miệng mấp máy: “Nói đi, không sao đâu.”

Cả hai đều bất ngờ. Tống Duy mở lời:

“Duy Duy, đừng quá bồng bột, con không cần phải làm thế.”

“Hừ, em còn dám không đồng ý?”

Cô lấy hết dũng khí, nói:

Mọi thứ như không thật.

“Duy Duy?”

Trần Quất Bạch tắt máy, nhưng chưa xuống xe:

Tống Duy lắc đầu:

Dương Nghênh Thu lại thở dài:

Bồng bột thì có một chút, nhưng hôn nhân không phải chuyện có thể suy nghĩ lâu, càng nghĩ lâu càng không làm được.

Tống Duy vẫy tay chào Tống Cao Dật rồi lên xe.

“Em nói xem, chị không chọn sai người đúng không?”

“Cảm ơn bố.”

“Nếu con nghĩ kỹ rồi thì cứ kết hôn. Nếu không phù hợp, thì dừng lại kịp thời.”

“Anh ấy chắc còn chưa dậy nhỉ?”

Tống Duy không trả lời, mở cửa xe:

“Bố, con có chuyện muốn nói với bố.”

Chỉ tiếc là cả hai không ai cười. Khi chụp, Trần Quất Bạch đứng rất gần cô khiến cô thấy căng thẳng. Anh cũng vậy, vẻ mặt trông hơi cứng nhắc.

“Mẹ…”

Ảnh cưới được chụp ngay tại cục dân chính, nhưng ngoài dự đoán, trông khá ổn. Anh cao hơn cô nửa cái đầu, cô đứng ngay phía trước vai anh, trông rất hài hòa.

8 giờ, Tống Cao Dật tiễn cô xuống lầu.

Ngồi lại trên xe, Tống Duy mở sổ đăng ký kết hôn ra xem.

Anh không cười, mím chặt môi:

Cao ráo, có ngoại hình, có tiền, có năng lực, tính cách cũng không tệ. Đáp ứng tất cả những tiêu chuẩn cho người chồng lý tưởng.

Tống Duy cúi nhìn những giấy tờ đã chuẩn bị sẵn, khẽ mỉm cười:

“Bố chúc phúc cho con, Duy Duy. Hôn nhân không dễ dàng, hãy sống thật tốt với Tiểu Trần. Nếu không hạnh phúc, đừng ép bản thân, bố mẹ mãi mãi là chỗ dựa cho con.”

Tống Duy trả lời: “Được.”

“Chút nữa con sẽ đi đăng ký kết hôn với Trần Quất Bạch.”

Giọng ông nghiêm nghị, chẳng kém gì buổi chất vấn hôm trước của mẹ cô.

Không ngoài dự đoán, Tống Cao Dật rất kinh ngạc, im lặng hồi lâu không nói gì. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhưng không phải Trần Quất Bạch, mà là Tống Cao Dật – bố cô vừa tan làm về.

“Giờ em vẫn còn thời gian để hối hận.”

“Chuyện gì?”

Tống Duy gọi điện thoại cho mẹ. Điện thoại của Dương Nghênh Thu luôn bật 24/7, chỉ reo hai tiếng đã được bắt máy.

Đúng vậy, tối qua Trần Quất Bạch cũng đã nói thế. Tống Duy đáp:

“Bố, sao bố về giờ này?”

“Vâng.”

Từ Bích Hồ Uyển đến cục dân chính mất 13 phút, cả hai không nói gì trên đường đi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tống Cao Dật bước lại gần:

“Mỗi lần tăng ca là về giờ này.” Tống Cao Dật đặt cặp tài liệu xuống bàn. “Con chưa ngủ hay mới dậy?”

“Con chưa nói với mẹ.”

Trong khu nhà phủ đầy tuyết trắng, trời còn se lạnh.

Chỉ là đi đăng ký thôi mà, không phải xuất giá, sao lại thấy nghẹn ngào thế này?

“Gọi cho mẹ con một cuộc đi. Con mà chờ đăng ký xong mới nói, chắc chắn bà ấy sẽ không vui đâu.”

Vài phút sau, Trần Quất Bạch quay lại, mở cửa ghế phụ cho cô:

“Con chưa ngủ mà cũng dậy rồi.” Tống Duy suy nghĩ một lúc, rồi nói:

Cô quay lại nhìn anh.

Cô hít sâu để bình tĩnh lại. Có lẽ Trần Quất Bạch nhận ra, nên anh hạ cửa kính xuống một khe nhỏ để gió lạnh thổi vào, giúp cô tỉnh táo hơn.

Dương Nghênh Thu thở dài:

Trần Quất Bạch lấy sổ hộ khẩu và chứng minh nhân dân từ hộp đựng đồ.

“Tống Duy.”

“Đi thôi.”

Khi đến nơi, xe dừng ở bãi đỗ.

“Bố, chúng con đi đây.”

Tống Cao Dật ôm lấy cô: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Duy Duy, đây không phải chuyện nhỏ.”

Hốc mắt Tống Duy cay cay, cổ họng cũng nghẹn lại: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Anh thì sao?”

Tối qua, Trần Quất Bạch bảo cô suy nghĩ, nhưng nếu cô thật sự dành hai tiếng để cân nhắc, chắc chắn sẽ hối hận. Nhưng anh đã đồng ý, điều này khiến kết quả trở nên chắc chắn.

“Con suy nghĩ kỹ chưa?”

Vừa cài dây an toàn, cô nhìn qua gương chiếu hậu thấy Tống Cao Dật vẫn đứng đó, nước mắt bỗng chực trào.

Bộ vest thẳng thớm, cà vạt sọc chỉnh tề, không giống phong cách thường ngày nhưng lại rất phù hợp. Anh thực sự rất đẹp trai.

Đúng 7 giờ 30 phút, Trần Quất Bạch nhắn tin cho cô, nói rằng cục dân chính làm việc lúc 8 giờ 30 và anh sẽ tới đón cô lúc 8 giờ.

“Đi thôi.”

“Mẹ, con muốn kết hôn với Trần Quất Bạch.”

“Vâng.”

“Vậy em có hối hận không?”

“Qua đây, tôi có vài lời muốn nói với cậu.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 37