Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 33
Trần Quất Bạch ngồi xuống bên cạnh, động tác và biểu cảm có phần lúng túng: “Có cần uống thuốc không? Trong nhà có thuốc không? Nếu không để anh đi mua.”
“Có chứ, giúp thúc đẩy tuần hoàn máu, đẩy nhanh việc thải máu đông.”
Anh lại nhíu mày: “Đau đến thế nào? Nếu nghiêm trọng vẫn nên đến bệnh viện.”
“Uống rồi, nhưng không hiệu quả.”
Nói chuyện với anh một lúc, sự chú ý của cô chuyển dời, cơn đau cũng dường như dịu bớt đi.
Tống Duy quên mất nhà dùng khóa mật mã, nghĩ rằng Tống Cao Dật đi làm về mà quên mang chìa khóa, cô lết thân thể mỏi mệt ra mở cửa.
Chương 33
Tống Duy tránh ánh mắt anh: “Không cần làm gì, em không sao rồi.”
Một lúc sau, cô chậm rãi hiểu ra lý do anh xuất hiện đột ngột như vậy. Gương mặt tái nhợt dần hiện lên chút sắc hồng: “Em thật sự không sao. Anh… còn kịp chuyến về không? Có ảnh hưởng đến công việc không?”
Nếu từng có bạn gái, hoặc ít nhất là quen thân với một người phụ nữ nào đó, anh sẽ không mù mờ thế này về chuyện đau bụng kinh.
Vào trong, cô thật sự không còn sức tiếp đãi anh. Ngồi xuống sofa, cô ôm bụng, hỏi: “Sao anh lại về? Không phải anh đang bận công việc sao?”
“Không cần đến bệnh viện…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Câu nói này chạm đến vùng kiến thức mù mờ của Trần Quất Bạch, nhưng anh vẫn hiểu ý. Vành tai anh thoáng ửng đỏ, không dám nhìn cô nữa.
Trần Quất Bạch không có kinh nghiệm trong chuyện này. Giang Tiểu Ngữ hình như chưa bao giờ gặp rắc rối như thế này, hoặc có nhưng anh không biết. Anh không chắc mình nên làm gì, chỉ hỏi khẽ: “Giờ cần anh làm gì không?”
Tống Duy bắt được biểu cảm ngượng ngùng thoáng qua của anh, mỉm cười: “Em tin rồi, anh đúng là chưa từng có bạn gái.”
Anh định đứng lên, Tống Duy vội nắm lấy tay áo anh: “Đỡ rồi, đừng lãng phí tài nguyên y tế.”
Tống Duy khẽ cười, hai má lúm đồng tiền hiện lên: “Cơn đau mà anh không thể cảm nhận được đâu.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Bây giờ đến bệnh viện.”
Nhưng nói anh giỏi thì cũng không đúng. Dù Tống Duy chưa từng chính thức hẹn hò, cô cũng từng được nhiều người theo đuổi trong những năm qua. Có người kiên trì không từ thủ đoạn suốt hai năm. So với họ, Trần Quất Bạch giống như một tờ giấy trắng, không có những chiêu trò hoa mỹ. Người ta tặng hoa, anh tặng bánh ngọt và đồ chơi cho mèo. Người ta ăn đồ Âu, đồ Nhật, anh lại dẫn cô đi ăn cá chua cay trong hẻm nhỏ.
Càng tiếp xúc, cô lại thấy anh cũng không “thẳng” đến mức như vậy. Dù không có nhiều kinh nghiệm, nhưng ánh mắt anh nhìn cô luôn rất trực diện. Anh cũng chủ động tìm cô, thậm chí còn mượn Tiểu Ngữ và Tuyết Hoa để tiếp cận cô.
Tống Duy đứng ngây ra: “Sao anh lại về đây?”
Quả nhiên, anh dừng tìm kiếm, làm theo chỉ dẫn, lấy được đường đỏ. Sau đó, anh rửa sạch muỗng, múc một thìa cho vào cốc, rồi chế nước nóng, mang đến.
Mặt cô tái nhợt, đứng cũng không vững, vậy mà bảo không sao?
Nhưng nhắc đến vấn đề này vào lúc này rõ ràng khiến không khí trở nên lúng túng. Anh đứng dậy: “Để anh tìm thứ gì đó giúp em giữ ấm nước.”
Đau bụng dưới từng cơn, lúc đau lúc dịu. Trong cơn mơ màng, cô thiếp đi.
“Tất nhiên rồi, em đã chịu đựng hơn chục năm rồi mà.”
Ánh mắt anh thoáng vẻ tò mò: “Cách này có tác dụng à?”
Theo kinh nghiệm dày dặn, cô biết rằng qua đêm nay mọi thứ sẽ ổn hơn. Nếu cô ngủ thêm một lát, chắc sẽ chịu đựng được.
Trần Quất Bạch bước nhanh vào, đỡ lấy thân thể loạng choạng của cô: “Anh đưa em đến bệnh viện.”
Đây là lần thứ hai anh đến nhà cô. Hôm nay nhà lại không có ai, anh không còn xem mình là khách nữa, bắt đầu tìm kiếm đồ đạc trong nhà. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Đau kiểu này cũng đoán trước được sao?”
Trọng tâm bị thay đổi, Tống Duy hoảng hốt vòng tay ôm lấy cổ anh, thốt lên: “Trần Quất Bạch!”
Bước chân anh nhanh nhẹn, chỉ trong chốc lát đã đến thang máy. Tống Duy vội nói: “Thật sự không cần, chỉ là đến kỳ thôi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tống Duy cười, đưa tay ra: “Đưa cốc nước cho em.”
“Gì cơ?” Anh không nghe rõ.
Từ Thâm Thành đến Nam An mất bốn, năm tiếng đi tàu cao tốc, nếu bay cũng tốn thời gian tương tự. Hơn nữa, dự án mở đầu năm chắc chắn không phải là chuyện nhỏ.
Anh nhíu mày, giọng trầm: “Không, mọi thứ đã sắp xếp ổn thỏa.”
Trần Quất Bạch đưa cốc nước qua. Tống Duy hai tay nâng cốc, đặt lên bụng dưới. Nhiệt độ của nước nóng xuyên qua chiếc cốc sứ, truyền đến da thịt.
Tống Duy ngẩng lên nhìn anh, lông mi khẽ động: “Ừm, cảm ơn anh.”
Trần Quất Bạch nói: “Người ta bảo cần uống nhiều nước ấm. Để anh đi đun nước cho em.”
Tống Duy vịn vào cánh tay anh để đứng vững, khẽ đáp: “Không cần đến bệnh viện, em không sao.”
Tống Duy nhận ra, có lẽ vừa rồi anh không phải đang trả lời tin nhắn mà là tra cứu gì đó trên mạng. Cô khẽ mỉm cười, nhắc nhở: “Đường đỏ ở tủ trên đầu anh.”
Cô và anh không quá thân, khi mới quen, cô cảm thấy anh hơi “thẳng nam”, không biết nói chuyện, cũng không khéo léo như những người khác, không biết dùng lời lẽ hoa mỹ để làm cô vui. Sau đó, khi cô vào làm tại Quang Niên, nghe từ đồng nghiệp rất nhiều về những thành tích ấn tượng của anh, trong mắt cô anh trở thành một người đàn ông có tài năng và năng lực.
Anh bế bổng cô lên, chuẩn bị đi ra ngoài.
Cuối cùng, Trần Quất Bạch hiểu ra. Anh thả cô xuống nhưng vẫn giữ cô đứng vững: “Khó chịu lắm à?”
Cô còn chưa kịp ngăn anh, người đàn ông đã sải bước dài vào bếp.
Tầm hơn 9 giờ tối, tiếng chuông cửa vang lên không ngừng, dồn dập và dai dẳng.
Tống Duy quay người đi vào nhà: “Giờ đỡ hơn rồi.”
Anh không nói gì thêm, sắc mặt lại thoáng trở nên nặng nề. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhà bếp kiểu mở, Tống Duy nhìn rõ mọi hành động của anh: lấy nước, bật bếp, đứng thẳng chờ nước sôi. Sau đó, anh lấy điện thoại ra xem, đọc một lúc rồi cất điện thoại, lại bắt đầu tìm kiếm thứ gì đó trong đống gia vị.
“Vậy thì đi bệnh viện.”
Lông mày anh nhíu chặt.
Tống Duy lập tức đỏ mặt, nhận ra tư thế này thật sự ngượng ngùng, ánh mắt không biết nên nhìn đi đâu: “Anh đặt em xuống trước đã.”
“Hơi nóng, để nguội chút rồi hãy uống.”
Giọng nói của Tống Duy càng lúc càng nhỏ, nhỏ đến mức gần như không nghe thấy gì.
Cô không rõ cuộc gọi kết thúc lúc nào, cũng chẳng buồn để ý, thân thể lại co quắp thành một khối.
Tống Duy ngồi nhìn anh, khóe môi không ngừng cong lên.
Trần Quất Bạch đứng bên cạnh, sau đó ngồi xổm xuống để ngang tầm mắt với cô. Tống Duy nhìn thẳng vào ánh mắt sâu thẳm của anh.
“Ồ…”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.