Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 29

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 29


Tống Duy cứng họng. Cô đã chuẩn bị mọi câu trả lời, mọi giả thuyết, nhưng không ngờ đối phương chẳng có chút ý định gì. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Anh im lặng vài giây, rồi trả lời thành thật:

“Hôm nay, anh đã qua được ải mẹ em chưa?”

Không khí như ngừng trôi. Cả hai đều nghe rõ hơi thở của đối phương qua sóng điện thoại, một nặng một nhẹ, như quấn lấy nhau.

Thích ư? Cô chưa từng thích ai, nên không rõ cảm giác đó ra sao. Nhưng từ tận đáy lòng, cô công nhận và ngưỡng mộ năng lực cũng như chí hướng của anh. Nếu bắt buộc phải nói, cô nghĩ rằng hình ảnh anh đứng trên sân khấu phát biểu tại buổi tổng kết cuối năm, ánh sáng tỏa ra từ anh còn lấn át cả vẻ ngoài và chiều cao của anh. Nhưng liệu đó có phải là thích không?

“Em đang làm gì thế?”

Cô nắm chặt điện thoại, tim đập loạn nhịp:

Trần Quất Bạch không lên lầu, vẫn đứng dưới khu nhà gọi điện thoại. Thời tiết mấy hôm nay rất dễ chịu. Gần nửa đêm nhưng vẫn có trẻ con nô đùa chạy qua, tiếng cười vang lên không dứt. Anh đứng tựa vào mép đường, nói: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Vì sự nghiệp của anh?”

Cả khu dân cư được trang hoàng rực rỡ, đâu đâu cũng ngập tràn không khí lễ hội. Nhà Tống Duy cũng bài trí đơn giản, mang lại chút hương vị Tết. Nhưng gia đình họ không thích xem chương trình đón giao thừa, cũng chẳng có thói quen đó. Sau bữa cơm tất niên, mọi người thu dọn rồi ai về phòng nấy.

“Khi đó, vì sao anh đồng ý đi xem mắt?”

Bảo sao…

“Nhưng nếu đó là việc sớm muộn gì cũng phải hoàn thành, thì anh không ngại làm điều đó vào lúc này.”

Nghe tiếng pháo hoa, Tống Duy không phân biệt được là từ phía anh hay phía khu nhà cô. Theo bản năng, cô ngoái đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thì cùng lúc, một giọng nói trong trẻo vọng qua điện thoại:

Cô cắn môi, dịu dàng hỏi:

“Sau đó thì sao?”

Tống Duy nghĩ suốt mười phút, cuối cùng quyết định gọi cho anh.

“Tết năm nào anh cũng ở nhà cô chú à?”

“Anh cảm thấy còn sớm.”

Chương 29

“Vậy cứ vậy nhé. Em cúp máy đây.”

Tống Duy ngập ngừng:

“Chưa.” Tống Duy kiếm cớ: “Anh về đến nhà rồi sao?”

“Vậy à.”

“Lúc nào cũng được.”

Đầu dây bên kia lại rơi vào yên lặng. Tống Duy cứ nghĩ anh sẽ từ chối, nhất là sau buổi tối gặp mẹ cô. Thái độ của Dương Nghênh Thu quá mạnh mẽ, đây có lẽ là cơ hội để anh dừng lại. Khi cô đang lo lắng, thì câu trả lời vang lên:

Dù sao, cô cũng nên cho anh một lời giải thích.

“Em hỏi đi.”

Tống Duy ấp úng, giọng nhỏ như muỗi kêu:

“Sao thế?”

“Cũng là một phần.”

Còn về ý nghĩ của anh thì cô không rõ. Nhưng dù là thích hay cũng chỉ như cô, bị gia đình ép buộc đi xem mắt, qua vài lần gặp mặt, anh chưa từng tỏ ra chán ghét. Thậm chí, hôm nay anh còn đặc biệt đến nhà cô, thái độ rõ ràng hơn rất nhiều. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Khi còn nhỏ, Tống Cao Dật và Dương Nghênh Thu vẫn dắt cô xuống dưới đi dạo sau bữa cơm. Sau đó, chỉ còn bố cô dẫn cô đi, rồi cuối cùng cả hai đều bận rộn với công việc, còn cô thì vùi đầu vào học hành. Những buổi dạo bộ sau bữa tối trở thành một điều xa xỉ.

Giọng anh nhẹ nhàng nhưng kiên định, không cần nói rõ cũng đã đủ để cô hiểu ý.

“Hôm nay cảm ơn anh đã đến. Chắc anh mệt lắm.”

Giọng anh vang lên, rõ ràng:

Cuộc trò chuyện có chút ngượng ngùng. Cô mím môi, hạ giọng hỏi:

Trần Quất Bạch: [Chúc ngủ ngon.]

Đặt điện thoại xuống, đã gần 11 giờ. Cô đi tắm, lúc trở ra mới thấy một cuộc gọi nhỡ từ Trần Quất Bạch, vào lúc 11 giờ 50. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hôm sau là đêm giao thừa.

“Vừa tắm xong.”

“Còn anh, anh đang làm gì?”

“Alô?”

“Trần Quất Bạch, em có thể hỏi anh một câu không?”

“Vừa tắm xong, lúc nãy nói chuyện với bạn bè và đồng nghiệp.” Tống Duy ngồi xuống mép giường, bật loa ngoài rồi ném điện thoại lên chăn. Cô vỗ nhẹ Tuyết Hoa đang cuộn mình, trong lòng nghĩ đến tối qua… Giờ đây, liệu mối quan hệ của họ có bước sang một giai đoạn mới?

Đầu dây bên kia bỗng yên lặng, khiến Tống Duy nghĩ đến khả năng trả lời, mặt cô bất giác đỏ lên. Vội vàng đổi chủ đề, cô hỏi:

“Bố anh tới ăn cơm tối, rồi về. Anh ở lại đây.”

Dì út và Dương Nghênh Thu đều hỏi cô có thích anh không. Cô không biết trả lời thế nào, nhưng chắc chắn là không ghét anh. Họ hòa hợp khi ở bên nhau, dù không nói nhiều, nhưng cảm giác thoải mái khi im lặng cũng không dễ dàng gì. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“…”

“Khi nào anh rảnh? Em mời anh ăn cơm.”

“Ừ, đông người lắm. Nhưng các cửa hàng đều đóng cửa, chỉ có vài quầy bán lồng đèn và đồ chơi nhỏ.”

Đầu dây bên kia gần như bắt máy ngay lập tức:

Tống Duy lại hỏi:

“Còn anh? Anh nghĩ thế nào?”

Mặt Tống Duy dần nóng lên. Cô đi ra cửa sổ, mở một khe nhỏ để gió lạnh thổi vào, hạ bớt cảm giác ngượng ngùng. Cô lúng túng nói:

“Gia đình anh có hối thúc anh kết hôn không?”

“Có.”

Tống Duy trò chuyện với Chúc Thanh Phỉ một lúc, gửi lời chúc mừng năm mới đến những đồng nghiệp cũ, rồi phát bao lì xì trong nhóm làm việc hiện tại. Cô cứ bận rộn như thế suốt đêm giao thừa.

Tống Duy nhìn dòng “chúc ngủ ngon” ấy, ký ức về những chuyện xảy ra hôm nay lần lượt hiện lên trong đầu.

“Trần Quất Bạch, vậy chúng ta…”

Tống Duy không biết phải nói gì thêm.

Tống Duy kìm nén cảm giác ghen tị, cố tỏ vẻ bình thản:

“Chúc mừng năm mới, Tống Duy.”

“Vẫn chưa ngủ à?”

Cô sấy tóc khoảng ba, bốn phút cho gần khô, rồi gọi lại.

“Vừa đi dạo về cùng cô, chú và Giang Tiểu Ngữ.”

“Anh không đồng ý. Lần đầu tiên gặp mặt, anh đến muộn là vì cô anh bất ngờ báo trước giờ hẹn, nói rằng em đã đợi sẵn rồi.”

“Chờ đã, Tống Duy.” Anh gọi cô lại.

“…”

“Anh kể em nghe chuyện này làm gì.”

“Qua rồi.”

Cô đang định kết thúc cuộc trò chuyện thì nghe anh nói nhẹ nhàng:

Không biết nhà ai trong khu liều lĩnh bắn pháo hoa. Những chùm pháo hoa rực rỡ nở tung trên bầu trời đêm, rồi lụi tàn.

Trên màn hình điện thoại lại hiện lên một tin nhắn:

Người con gái bên cửa sổ khẽ nhếch môi, đáp lại với một nụ cười:

Anh ngừng lại vài giây, rồi hỏi khẽ:

Cô không hiểu sao lại cảm thấy hồi hộp. Phải dừng lại để hít thở sâu, cô mới tiếp tục được:

“Không mệt đâu.”

“Chỉ có dịp lễ tết hoặc khi rảnh rỗi anh mới về đây ở. Gần công ty anh có hai căn hộ, cách khoảng mười phút đi xe, bình thường anh ở đó. Nhà đã đầy đủ nội thất.”

Lời mời của cô rõ ràng là thể hiện mong muốn tiếp tục liên lạc.

“Vẫn chưa ngủ à?”

Ánh mắt anh ánh lên ý cười, không nói gì thêm. Những cảm xúc lạ lẫm chầm chậm lan truyền qua sóng điện thoại.

“Tốt quá. Bên ngoài chắc vui lắm nhỉ?”

“Chưa, hôm nay là giao thừa mà, sao ngủ sớm được.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 29