Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 145
“Nhiều vậy sao? Mẹ quản hết được không?”
“Làm sao quản hết được? Nếu mẹ phải theo sát từng giáo viên, phải đích thân lo từng việc, thì mẹ còn làm được gì khác nữa?”
Tối đó, mẹ cô – Dương Nghênh Thu – gọi điện thoại hỏi thăm. Sau khi trò chuyện một lúc, Tống Duy cố gắng tỏ ra tự nhiên, hỏi:
Tống Duy hiểu lý lẽ đó, nhưng cô vẫn muốn nhỏ giọng phản biện:
Tống Duy nghĩ thông suốt một phần, không nhịn được bật cười:
Công việc khai phá thị trường thủ đô đầy bận rộn và phức tạp. Trần Quất Bạch và Tống Duy hầu như không có nhiều thời gian riêng tư bên nhau, ngoại trừ vài giờ ngắn ngủi vào buổi sáng.
“Tống Duy, anh và em khác nhau. Cuộc đời anh giống như một bộ phim trắng đen, nó chưa bao giờ dừng lại, và thanh tiến trình cứ thế chạy thẳng về phía trước.”
Trước đây, công việc của cô thường là làm theo kế hoạch đã được cấp trên giao phó, giống như làm bài văn theo đề tài có sẵn. Nhưng bây giờ, cô phải tự mình xây dựng kế hoạch, giống như một bài văn mở, có thể sai lệch nếu không cẩn thận, và kết quả có thể là con số 0.
Một lúc sau, cô cố tình trêu:
Tống Duy gật đầu. Đúng vậy, cô luôn cố gắng cân nhắc lợi ích của công ty.
Buổi tối, cả hai vẫn phải tăng ca. Dù có lúc đã hoàn thành công việc, họ lại ngồi bàn luận thêm, câu chuyện không rời khỏi chủ đề công việc cho đến khi đi ngủ.
“Duy Duy, quản lý một đội ngũ không phải là chuyện một sớm một chiều có thể thành thạo. Mỗi người có phong cách lãnh đạo riêng, con không cần cố gắng học theo ai, cứ từ từ tìm ra cách của mình.”
10 giờ tối, giao thông tại thủ đô vẫn tấp nập. Ánh đèn xe đỏ trắng đan xen như những dòng chảy bất tận trên đường. Trần Quất Bạch giữ chặt tay lái, im lặng không nói gì.
“Cũng đúng, với nhiều người như vậy thì mẹ quản thế nào được.”
Hai người ăn sáng cùng nhau, rồi đi làm. Nếu có cuộc họp, họ cùng tham gia, nếu không, mỗi người lại bận rộn với công việc riêng. Đôi lúc, Trần Quất Bạch đưa cô tham dự các buổi gặp mặt đối tác, với tư cách quản lý sản phẩm.
Tiếp đó, bốn, năm người khác lần lượt gửi biểu cảm chào hỏi.
Ban đầu, họ vẫn lịch sự gọi cô là “Giám đốc Tống”, trong vài ngày đầu làm việc khá tích cực. Thậm chí, trong những khoảnh khắc ngắn như khi ăn cơm hay chờ thang máy, họ vẫn chủ động trò chuyện về công việc. Nhưng đến những ngày sau, họ chỉ chào hỏi xã giao khi gặp cô, không còn đề cập đến công việc nữa.
“Em quan trọng đến vậy sao?”
Đôi má cô khẽ lộ ra lúm đồng tiền nhỏ, nụ cười ngọt ngào nở rộ: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Điều này khiến Tống Duy không khỏi suy nghĩ. Cô tự hỏi liệu thái độ thay đổi của họ có liên quan đến việc họ biết được mối quan hệ giữa cô và Trần Quất Bạch hay không.
Sau khi đến thủ đô, Tống Duy mời Andy – người từng dẫn dắt cô – đi ăn tối. Không có kinh nghiệm, cô chỉ có thể học hỏi từ những người đi trước, sau đó tích lũy kinh nghiệm cho riêng mình.
“Mẹ chỉ muốn nhắc con một điều: Hãy dùng năng lực để chinh phục người khác, mấy cách khác không có tác dụng đâu.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Cảm ơn chị, chị Andy!”
Câu trả lời này khiến Tống Duy bừng tỉnh một nửa. Trước đây, khi còn làm Giám đốc sản phẩm, cô luôn theo sát từng thành viên trong nhóm, kiểm soát chặt chẽ mọi khía cạnh của công việc. Bây giờ, dù số lượng nhân viên tại thủ đô chưa nhiều, cô vẫn áp dụng cách làm đó, thậm chí còn cố gắng gần gũi và nhiệt tình với các nhân viên chuyên trách.
Tống Duy xúc động, nói lời cảm ơn:
Không có Kỷ Dao, Đổng Duệ Thành và Diệu Huyền đảm nhận vai trò dẫn dắt, cố gắng tìm chủ đề để làm sôi động bầu không khí. Nhưng hiệu quả không rõ ràng. Mọi người đều cười nói lịch sự, nhưng vẫn giữ một khoảng cách nhất định, không hề thân thiết.
“Chị Andy, em phải làm sao bây giờ?”
Cô nhận ra sự gắn kết trong đội vẫn còn rời rạc. Và một điều khác khiến cô lo lắng hơn: Hình như họ không phục cô.
Dương Nghênh Thu dường như đã đoán ra ý định của con gái, liền nghiêm túc nói:
Những buổi gặp gỡ, ăn uống là không thể thiếu. Lần đầu tiên cô mời nhóm đi ăn, mọi người khá xa lạ, không có nhiều chủ đề để nói chuyện. Tống Duy ngồi đó, thầm hối hận vì đã không mang theo Kỷ Dao– “chiếc máy nói” của đội trước – để khuấy động không khí.
Chỉ đến khi dừng lại chờ đèn đỏ tại một ngã tư, anh gạt cần số, kéo phanh tay, quay sang nhìn Tống Duy, từ tốn nói:
Tống Duy tự nhủ: Có lẽ cần thêm thời gian. Khi mọi người quen biết nhau hơn, tình hình sẽ cải thiện.
Chị Andy bật cười:
“Mẹ, làm lãnh đạo bao nhiêu năm có vất vả không?”
Nhưng thực tế, cô chỉ cần làm việc trực tiếp với hai Giám đốc sản phẩm là đủ.
“Nhưng nửa năm nay, em cảm thấy mọi người vẫn rất hợp với em mà.”
Tống Duy cảm nhận rõ rệt áp lực từ vị trí mới.
Đúng vậy. Trước khi cô đến, nhóm A đã làm việc cùng nhau 2-3 năm. Người như chị Lý Thừa, vừa giống một người chị cả đáng tin cậy, vừa không hề có tâm lý ích kỷ, đã bàn giao lại nhóm với sự chu đáo. Điều này giúp cô dễ dàng tiếp quản và nhanh chóng hòa nhập.
Andy nhấp một ngụm cà phê, mỉm cười:
Mười phút sau, Đổng Duệ Thành có lẽ mới thấy tin nhắn, liền trả lời:
Trong nhóm mới, hai Giám đốc sản phẩm đều lớn tuổi hơn Tống Duy, kinh nghiệm làm việc và số lượng dự án từng đảm nhận cũng rất ấn tượng. Các nhân viên chuyên trách thì ít kinh nghiệm hơn, nhưng tuổi tác chỉ kém cô một, hai năm.
“Sao lại không vất vả? Làm công việc gì mà chẳng vất vả chứ?”
Chương 145
“Em cứ làm trước đi. Khi gặp khó khăn thực tế, hãy quay lại tìm chị.”
Tống Duy rơi vào trầm tư.
Hiện tại, tình hình đã khác xưa. Ngoài Đổng Duệ Thành và Diệu Huyền – những người cô đã làm việc cùng, nhóm của Tống Duy còn có một đồng nghiệp từ nhóm B trước đây, cùng hai quản lý sản phẩm và bốn nhân viên chuyên trách mới được tuyển dụng. Họ không quen biết nhau, kinh nghiệm và độ tuổi chênh lệch, tạo thành một nhóm “hỗn hợp”. Nếu không quản lý tốt, sức mạnh của nhóm sẽ không được phát huy đồng nhất.
“Không, em là nữ chính.”
“Chị Andy …”
“Nếu muốn làm tốt ở vị trí này, lợi ích của công ty luôn phải đặt lên hàng đầu. Điều này chị nghĩ em không gặp vấn đề.”
“Ồ… Mẹ quản bao nhiêu giáo viên nhỉ?”
“Nhưng rồi một ngày, em bước vào giữa bộ phim ấy, như một nhân vật mới. Em mang theo sắc màu, làm cho thế giới trắng đen đó trở nên sống động hơn.”
Tống Duy cảm thấy áp lực đè nặng. Cô buồn bã thở dài, than vãn với Andy: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Đó là do em may mắn. Người đồng nghiệp trước của em chắc chắn có tính cách tốt, đã sàng lọc giúp em rồi. Vì vậy, đội nhóm mà em tiếp quản đã có sự gắn kết và không có mâu thuẫn lớn.”
“Ừ, em là nhân vật quan trọng nhất trong cuộc đời anh.”
Nếu là trước đây, Tống Duy sẽ không để ý đến chuyện nhỏ nhặt như vậy. Nhưng giờ đây, cô cảm thấy mình nhạy cảm hơn bao giờ hết.
“Hơn 300 người.”
Năm phút, vẫn không có hồi âm.
Chị Andy tiếp tục: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Một tuần sau, tình hình có vẻ khởi sắc hơn. Vào chiều thứ Sáu, sau khi tan làm, Tống Duy nhắn vào nhóm chat:
Sau cuộc trò chuyện đó, Tống Duy quyết định dành thêm thời gian vào việc quản lý đội nhóm. Cô nghĩ rằng việc xây dựng mối quan hệ gần gũi giữa các thành viên là điều cần thiết. Dù công việc như thế nào, quan hệ cá nhân phải tốt.
“Còn một điều rất quan trọng: Tính cách của em cần thay đổi một chút. Nếu không, cấp dưới sẽ không phục em.”
Chị Andy chia sẻ rất nhiều điều. Điều đầu tiên là:
“Ồ~ vậy em chỉ là một nhân vật phụ xuất hiện bất chợt thôi sao?”
Hai phút trôi qua, không ai trả lời.
Tống Duy sững sờ.
[Chúc cuối tuần vui vẻ, chị Duy!] (đọc tại Nhiều Truyện.com)
[Tuần này mọi người đã làm việc vất vả, chúc cuối tuần vui vẻ!]
Dương Nghênh Thu bật cười:
“Đây là bài toán dành cho em.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.