Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 119
Đáng tiếc, có lẽ cô sẽ không bao giờ có cơ hội trải nghiệm điều đó.
Dương Nghênh Thu ngồi ở hàng ghế đầu cùng lãnh đạo nhà trường, còn Tống Duy tùy ý chọn một chỗ ở hàng ghế sau.
“Thấy chưa, đến đúng giờ rồi nhé.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dương Nghênh Thu liếc nhìn cô vài lần, “Chỉ đi ăn cơm thôi mà mặc đẹp thế làm gì?”
Dương Nghênh Thu liếc cô, cuối cùng cũng khen một câu:
“Vậy cậu đừng lỡ miệng nói ra đấy.” Thực ra cả hai người đều không quá hứng thú với việc đi xem phim.
“Vẫn như cũ thôi, Tổng giám đốc Trần đâu rồi?”
“Đương nhiên rồi, hiệu trưởng Trương cũng sẽ đến. Thôi, tôi không làm phiền nữa, cậu chuẩn bị cho buổi nói chuyện đi.”
Khuôn mặt anh nghiêm túc:
Đúng 6 giờ, buổi tọa đàm bắt đầu.
“…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Thật không ngờ, phó hiệu trưởng Dương có con gái và con rể đều là thủ khoa Nam Trung. Đây chẳng phải là hình mẫu của một gia đình hạnh phúc sao?”
Cô giặt sạch quần áo mới mua và phơi khô, trước ngày mai là có thể mặc.
Buổi tọa đàm của Trần Quất Bạch bắt đầu lúc 6 giờ tối, đối tượng tham dự là học sinh lớp 10 – những người chưa bị áp lực học hành quá nặng nề. Chương trình kéo dài một tiếng rưỡi, và hai người đến sớm 30 phút.
Cuối cùng, Trần Quất Bạch lên tiếng: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ban đầu cô định đùa mẹ rằng có nhớ đồ ăn bố nấu không, nhưng nghĩ lại, lời vừa đến miệng đã kìm lại, tốt nhất là không nên nói.
Hình như trước đây cô và Trần Quất Bạch cũng từng có một khoảng thời gian mập mờ như thế, nhưng tiếc là quá ngắn ngủi.
Xung quanh có đông người, Tống Duy không hất tay ra, để mặc anh nắm.
“Phó hiệu trưởng Dương.”
“Được.”
Thầy Lý cười nói:
Cô không còn chú ý nhiều đến cuộc trò chuyện của mọi người, thỉnh thoảng cúi đầu nhìn tay hai người đan vào nhau, thầm nghĩ sao anh lại biết tận dụng mọi cơ hội thế này. Biết rõ mẹ cô không làm gì được mình, đúng là một người đàn ông tinh ranh.
Tống Duy nhìn khuôn mặt Chúc Thanh Phỉ cười tươi đến tận mang tai, trong lòng có chút ghen tị. Đây là cảm giác yêu đương sao? Chỉ nói chuyện thôi cũng có thể khiến người ta vui vẻ như vậy.
Khi người dẫn chương trình giới thiệu, Trần Quất Bạch bước lên sân khấu. Anh vốn đã đẹp trai, dáng người lại chuẩn, nay mặc thêm bộ vest được cắt may vừa vặn, vừa xuất hiện đã khiến các nam sinh, nữ sinh phía dưới la hét ầm ĩ. Người dẫn chương trình phải mất một lúc lâu mới kiểm soát được bầu không khí.
“Tổng giám đốc Trần đang ở trong nói chuyện với các lãnh đạo nhà trường.”
Dương Nghênh Thu xua tay:
“…” Tống Duy không muốn ở riêng với anh trong một không gian kín, từ chối ngay:
Chỉ mất 15 phút, hai người đã đến Nam Trung đúng giờ. Tống Duy nhướng mày nhìn mẹ: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Tống… bà chủ…”
Dùng bữa xong, cô mang cơm tối về cho Dương Nghênh Thu.
“Không sao, em ở lại xem có chỗ nào cần chỉnh sửa trong bài nói không. Tiểu Hứa đưa cho anh bài thuyết trình và tài liệu hơi phức tạp.” Anh hạ giọng, nhẹ nhàng đề nghị.
Chương 119
Chiếc váy cô chọn được may bằng chất liệu chiffon nhẹ nhàng và thoáng mát. Phần thân trên mang hơi hướng trung hoa với cổ áo được thêu tinh xảo, phần dưới bó sát tôn dáng với eo thon và hông cong.
“???” Tống Duy xoay người lại:
Trần Quất Bạch nhìn biểu cảm của cô, nụ cười trên môi càng sâu.
Cả nhóm người quay đầu lại, ánh mắt của Trần Quất Bạch lập tức dừng trên người phụ nữ đứng sau lưng Dương Nghênh Thu. Thoáng chút ngạc nhiên, khóe môi anh liền hiện lên nụ cười.
Ngồi bên cạnh nghe câu chuyện, khóe môi Tống Duy hơi nhếch lên. Thật đáng sợ khi các bà mẹ trung niên so sánh con cái với nhau.
“Sao có thể, chính tay em để vào mà.”
“Được rồi, cứ chậm thôi, mẹ vẫn muốn sống thêm vài năm nữa.”
“Không thấy, em có nhớ nhầm không?”
“Vợ ơi.”
“Em cũng đi đây, anh chuẩn bị đi.”
“Không đến mức ấy đâu mẹ, con lái xe vẫn ổn mà.”
“Thầy Lý, tối nay cùng ăn cơm nhé.”
Nói xong, cô quay người định đi, nhưng anh không để cô đi dễ dàng, nắm lấy tay cô một lần nữa, giọng nói dịu dàng pha chút nũng nịu:
Cô nhận ra rằng, từ sau khi ly hôn, mẹ mình – hiệu trưởng Dương – sống thoải mái hơn nhiều, nhưng lại không còn ai nấu cơm cho. Bữa sáng, bữa trưa, bữa tối bắt đầu trở nên tùy tiện, lúc thì gọi đồ ăn ngoài, lúc thì nấu mì, chỉ có khoảng hai ba lần trong tuần là chịu vào bếp.
Càng đến gần, tim Tống Duy càng đập nhanh hơn.
Tống Duy nhanh chóng hiểu ra ý đồ của anh. Anh đang vòng vo để cô phải về nhà.
Trong phòng có ba người, hai người còn lại là giáo viên hoặc lãnh đạo mà cô không quen. Trần Quất Bạch đứng quay lưng về phía cô, ở giữa căn phòng.
Người đầu tiên họ gặp là Tiểu Hứa. Cô ấy vừa nhìn thấy cô đã lắp bắp:
Chiều Chủ nhật, Tống Duy dành chút thời gian trang điểm và thay quần áo mới.
“Được.”
“Không phải em đã để dưới ngăn tủ rồi sao?”
Mặt Tống Duy đỏ bừng:
“Được rồi, chỉ giỏi mồm mép.”
“Hạnh phúc gì chứ, con gái thầy giờ là Phó Viện trưởng Viện Kiểm sát Nam An, thế mới gọi là đỉnh cao của cuộc sống.”
“Phó Viện trưởng thì có gì, một năm kiếm được cũng chẳng bằng con rể cô một tháng.”
“Không, rất bình thường.”
“Khá lắm.”
“Vậy tối nay em về tìm xem.”
“Anh không tìm thấy thức ăn cho Tuyết Hoa.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sau khi tốt nghiệp đại học, Tống Duy thỉnh thoảng cùng Tống Cao Dật đến Nam Trung đón mẹ tan làm, nên nơi này không quá xa lạ. Cô đỗ xe trước hội trường nhỏ, hai người cùng xuống xe.
Dương Nghênh Thu đã đi trước, Tống Duy nhanh chóng theo sát.
“Ăn cơm với hiệu trưởng Trương, tất nhiên phải chỉnh tề một chút, con không thể làm mẹ mất mặt được.”
Tống Duy dịu dàng cười:
Tống Duy lái xe mới đến địa điểm. Cũng như lần đầu tiên ngồi xe cô, Dương Nghênh Thu nắm chặt dây an toàn, khiến Tống Duy không khỏi phồng má:
Chủ đề hôm nay là phổ biến kiến thức về thực tế ảo. Khán giả là học sinh 16-17 tuổi, nên nội dung trình bày đơn giản, tập trung vào việc khơi dậy sự hứng thú của các em.
“Nhớ chứ, cô ấy từng là thủ khoa khối tự nhiên của Nam Trung chúng ta mà.” Sau đó ông cảm thán:
Hai người bước vào, Dương Nghênh Thu giới thiệu:
Cô trừng mắt nhìn anh, hất tay ra rồi đi thẳng ra ngoài.
“Trả lời chỗ mà cậu muốn hẹn hò với anh ấy ấy.”
Anh nhẹ nhàng chạm tay vào mu bàn tay cô. Tống Duy ngước mắt nhìn anh, hai ánh mắt giao nhau nhưng không nói gì. Anh liền mạnh dạn hơn, nắm lấy tay cô.
“Đừng gọi em như thế.”
Cô nghĩ, nếu có thể quay ngược thời gian, có lẽ cô sẽ không chọn kết hôn ngay với anh mà sẽ thử yêu đương trước. Không biết yêu anh sẽ như thế nào nhỉ? Hẳn là rất thú vị.
“Thầy Lý, đây là con gái tôi, Tống Duy.”
“Hì hì.”
“Vâng, thầy Lý.”
“Để em gọi Tiểu Hứa.”
Hai lãnh đạo rời đi, Tống Duy rút tay ra, ánh mắt tránh đi, giọng nói có chút không tự nhiên:
Chúc Thanh Phỉ đỏ mặt, “Đi xem phim được không? Đúng lúc mấy ngày trước mình vừa chia sẻ một bộ phim trên vòng bạn bè, thế này không tính là cố ý chứ?”
Dương Nghênh Thu dẫn cô đến hậu trường hội trường, nói rằng nhóm người của công ty Quang Niên đã đến.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.