Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 1
Tống Duy liếc nhìn cô bé một lần nữa. Khuôn mặt trẻ trung dễ thương, chắc khoảng mười tám, mười chín tuổi. Nụ cười và giọng nói của cô bé ngọt ngào, giọng điệu khi nói chuyện điện thoại toát lên sự nũng nịu, hẳn là đang nói chuyện với bạn trai.
Cô bé đặt chú mèo lên bàn tiếp tân, vừa lau khô vừa hỏi:
“Ngày mai bọn em sẽ đưa nó đi kiểm tra. Sau đó, thông tin tìm chủ sẽ được đăng trong nhóm cộng đồng. Nếu không có ai nhận thì sẽ chờ người đến nhận nuôi.”
Chương 1
Lúc này, Tống Duy mới bắt đầu điền phiếu thông tin.
Tống Duy nhanh chóng điền thông tin, cố gắng không làm mất thời gian của cô bé.
“Nhặt được trong khu dân cư, khoảng năm hoặc sáu tháng tuổi, trông không giống mèo hoang.”
Tống Duy gõ nhẹ lên mặt bàn:
Chiếc vali lăn trên nền gạch xanh, để lại hai vệt nước dài.
Hàng xóm tò mò hỏi han:
Sau khi kết thúc cuộc gọi, cô bé lại cầm điện thoại lên xem video. Tống Duy nhẹ giọng hỏi:
Tống Duy giải thích:
“Sao thế? Nhà có chuyện gì à?”
Tống Duy quay lại, nhìn chiếc khăn mà cô bé đưa tới. Cô nhận lấy, gật đầu nói lời cảm ơn:
Nụ cười của Tống Duy không tắt trên môi: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tống Duy đứng nguyên tại chỗ, khẽ thở dài.
Tống Duy nhớ rằng gần đây có một trạm cứu trợ động vật. Cô bế chú mèo, quay người rời khỏi khu dân cư.
Tống Duy nhìn quanh nhưng không thấy con mèo nào, nghĩ rằng có lẽ là tiếng mèo của nhà hàng xóm trên lầu.
“Chị đã đưa nó đi kiểm tra ở bệnh viện chưa?”
Tháng mười hai cuối năm, thành phố Nam An vừa trải qua một trận tuyết rơi. Nhiệt độ hạ xuống dưới 0°C, gió lạnh cắt da cắt thịt, tuyết trong khu dân cư vẫn chưa tan hết.
“Đưa em con mèo đi.”
Chẳng đứa trẻ nào thích bị so sánh với “con nhà người ta”, cậu bé bĩu môi rồi chạy đi.
“Em vẫn đang ở trạm cứu trợ… Anh tới đón em à?… Sáu giờ em tan làm.”
Cô bé quay vào trong, lấy một bình sữa nhỏ và ít thức ăn cho mèo. Sau khi cho nó uống một ít nước và ăn một chút, chú mèo cuối cùng cũng không kêu nữa, nằm yên ngủ thiếp đi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Chị lau áo khoác đi ạ.”
Tống Duy cảm thấy tim mình như thắt lại, cô vội vàng kéo nó ra khỏi bụi hoa.
Qua khóe mắt, cô thấy cô bé cẩn thận bọc chú mèo vào một chiếc khăn, đặt vào lồng, rồi nhẹ nhàng đóng cửa lồng lại.
Tống Duy dừng lại, ngẫm nghĩ một lúc rồi đặt vali xuống, lần theo âm thanh tìm kiếm.
“Không có đâu, dì đừng nghe mẹ cháu nói linh tinh.”
Tiếng mèo kêu lúc to lúc nhỏ. Sau một hồi tìm kiếm, cô phát hiện một chú mèo con đang bị mắc kẹt giữa những cành cây trong bụi hoa.
Tống Duy mỉm cười, cúi đầu lau sạch vết ướt trên áo khoác của mình.
Hiện tại đã năm giờ năm mươi lăm, chỉ còn năm phút nữa là đến giờ tan làm.
“Cảm ơn em.”
“Đúng là trẻ con!” Người hàng xóm cười bất đắc dĩ rồi quay lại:
“Cháu có chút việc.”
Bầu trời âm u, tuyết dường như lại sắp rơi. Tống Duy kéo vali đến trước tòa nhà của mình. Khi đang chuẩn bị xách vali lên bậc thang, cô chợt nghe thấy tiếng kêu yếu ớt:
“Chị điền thông tin trước nhé.”
Tống Duy buộc phải trả lời:
Sau đó, cô bé lấy một chiếc khăn sạch từ sau quầy, bước ra ngoài:
“Xin chào.”
Chú mèo trông khá sạch sẽ, không giống mèo hoang. Có lẽ nó đã chạy khỏi nhà và bị mắc kẹt ở đây.
Thấy cô bé làm việc thành thạo, Tống Duy yên tâm trao chú mèo cho cô bé. Trong lúc chuyển giao, chú mèo phát ra hai tiếng kêu như không hài lòng.
“Haha, chuyện đó sớm muộn thôi.” Người hàng xóm quay sang nhắc nhở đứa trẻ đang nắm tay mình:
Nhưng vừa bước vào sảnh thang máy, tiếng kêu càng rõ ràng, kéo dài và run rẩy, nghe như có điều không ổn.
“Ôi, mẹ cháu mà biết chắc sẽ vui lắm.” Người hàng xóm niềm nở, dựng tư thế sẵn sàng trò chuyện:
Chú mèo được bọc trong áo khoác lông của Tống Duy suốt đường đi nên giờ không còn run nữa. Tuy nhiên, nó vẫn cuộn tròn, miệng phát ra những tiếng r*n r* khe khẽ.
Trạm cứu trợ là một cửa hàng nhỏ hẹp, cũ kỹ. Không khí bên trong cũng lạnh lẽo, vắng vẻ. Sau quầy tiếp tân, một cô bé đang cúi đầu nhìn điện thoại, không nhận ra cô đã bước vào.
“Tiểu Duy, cháu đi đi, dì không làm phiền nữa.”
“Trong khu mình, cháu là người có tiền đồ nhất đấy. Hồi nhỏ học giỏi, thi đỗ Đại học A, giờ lại làm ở công ty lớn mà người ta bảo không phải ai cũng vào được. Trước đây mẹ cháu còn bảo cháu đã lên chức quản lý rồi?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô bé trở lại quầy tiếp tân, tiếp tục lướt xem các video ngắn. Không lâu sau, cô bé bật cười vì điều gì đó trên màn hình.
Chẳng bao lâu, cô nghe loáng thoáng giọng cô bé nói chuyện điện thoại:
“Meo~”
Gặp một người hàng xóm quen biết trên đường, họ cất tiếng chào:
“Không có chuyện gì, chỉ là về nhà chơi thôi.”
Đó là một chú mèo búp bê nhỏ. Khi ôm vào lòng, cô nhận ra nó nhẹ bẫng, hai mắt nhắm nghiền, cơ thể không ngừng run rẩy.
Cô bé ngẩng lên nhìn, hiểu ngay tình huống, liền đặt điện thoại xuống. Chỉ vào một tờ phiếu trên bàn, ra hiệu:
“Sau đó các em sẽ xử lý thế nào?”
“Đây là chị Tiểu Duy ở tầng trên, năm đó thi đại học gần 700 điểm, giờ lương tháng mấy chục triệu. Con phải học tập chị Tiểu Duy nhé.”
Hôm nay là ngày làm việc, lẽ ra Tống Duy phải đang đi làm, chứ không phải kéo theo một chiếc vali xuất hiện trong khu nhà cũ. Cô giữ vẻ mặt tự nhiên, đáp:
Nội dung tờ phiếu khá chi tiết, gồm thông tin cá nhân, địa chỉ nhặt được mèo, trạng thái sức khỏe của chú mèo và một số thông tin liên lạc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Vâng, tạm biệt dì Ngô.”
Chú mèo con toàn thân ướt sũng, không rõ đã bị mắc kẹt bao lâu, trông như sắp không chịu nổi.
“Chưa, vẫn chưa kịp.”
Có gì là thành đạt chứ? Cô cũng bị sa thải thôi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.