Tân Hoàng Từ Hôn? Đa Ta Ngài
Zhu Lili
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 17
Sở Huỳnh nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của chàng, như thể đã quyết tâm, chầm chậm thốt lên: “Được.”
Một lúc sau, Trần Thái hậu với vẻ mặt bối rối bị dẫn vào. Vừa thấy Tần Bạch nằm ở góc đại sảnh, bà ta hét lên rồi lao tới.
“Mai ngươi tự đi lĩnh mười gậy.”
Tần Nghị lạnh lùng nói.
Dưới chân chàng là một nữ nhân đang nằm sấp, đó là Sở Huỳnh.
Người của Tần Nghị đưa chúng ta vào hoàng cung.
Tiểu Tiểu cũng có mặt, đứng bên cạnh mẹ ta, mắt không rời cửa chính.
“Không biết ăn nói, lưỡi ngươi không cần giữ nữa.”
“G·i·ế·t… g·i·ế·t hoàng thượng?”
Giọng Tần Nghị đầy lạnh lẽo.
“Tần Nghị, Bạch nhi của bổn cung là thiên tử, ngươi dám động đến nó, thiên hạ sẽ phỉ nhổ ngươi!”
“Muốn g·i·ế·t thì g·i·ế·t, làm gì lắm lời, con ta sẽ không bao giờ g·i·ế·t ta. Chúng ta tuyệt đối không…”
Các thành xung quanh kinh thành đáng ra đã sớm kiểm soát dịch bệnh cùng lúc với kinh thành tháng trước. Nhưng vì thấy Tần Nghị được lòng dân quá nhiều, Tần Bạch đã lén cho người tái nhiễm độc, gây ra đợt bùng phát mới với ý đồ vu tội cho Tần Nghị.
Chỉ còn lại ta và Tần Nghị đối diện nhau.
Nói xong, chàng vỗ tay một cái, cửa bên cạnh tức thì mở ra, Tần Bạch bị hai tên lính cấm vệ áp giải vào. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Trấn Bắc Vương, Huỳnh Huỳnh đã mến chàng từ lâu, chàng đừng g·i·ế·t Huỳnh Huỳnh, chỉ cần chàng muốn, Huỳnh Huỳnh sẽ làm bất cứ điều gì chàng yêu cầu.”
“Con ta! Con của ta! Con đừng làm mẹ sợ…”
“Vâng, vâng…”
Tần Nghị quát lớn, hai tên lính cấm vệ lập tức ấn đầu Tần Bạch xuống nền.
“Ta chỉ cho các ngươi một cơ hội này thôi. Ta đếm đến ba, nếu còn chưa quyết, cả hai cùng đi xuống âm phủ.”
“Ba…”
Ta không tự chủ được mà gật đầu.
Chàng nhìn vào mắt ta, nghiêm túc dặn dò.
“Hãy đi sau ta, đừng chạy lung tung.”
“Dạ!”
“Giá như ta cưới nàng, có cha nàng và ngoại gia chống lưng, ta đã không đến nông nỗi hôm nay.”
“Ngươi mơ tưởng chúng ta sẽ g·i·ế·t nhau, không bao giờ!”
Miệng hắn bị nhét khăn, đôi mắt đỏ ngầu nhìn về phía Sở Huỳnh, như thể muốn nuốt chửng nàng.
“Một mạng đổi một mạng. Nếu ngươi muốn sống, thì phải g·i·ế·t người cho ta.”
Dứt lời, Tần Nghị ném hai con dao găm xuống trước mặt họ.
“Hoàng… hoàng…”
Trút hết tức giận, Tần Bạch ngồi bệt xuống đất, mặt không còn chút thần sắc nào. Có lẽ hắn hiểu hôm nay mình khó thoát khỏi đây.
Mẹ giữ chặt ta và Tiểu Tiểu đang định bước ra mở cửa, rồi bà tự mình đi ra. Khi cửa mở, là người của Tần Nghị. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sở Huỳnh giọng nức nở, đưa tay định chạm vào áo Tần Nghị, nhưng chàng tránh sang một bên.
Sở Huỳnh níu lấy lời nói như níu cọng rơm cứu mạng.
Tần Bạch bị ép mặt xuống đất, thấy ta và Tần Nghị cùng vào, đôi mắt như muốn lòi ra.
“Là ai cho phép các ngươi dẫn nàng đến đây lúc này!”
Trên đường đến điện, ta đã biết qua tình hình.
“Được, vậy thì ngươi hãy g·i·ế·t Tần Bạch cho ta, ta sẽ tha cho ngươi.”
Ta được đưa vào điện Tuyên Chính, và cảnh tượng bên trong khiến ta ngạc nhiên.
Tần Nghị cúi đầu nhìn nàng, bỗng bật cười.
Tần Nghị chầm chậm lên tiếng.
Thấy Tần Bạch mở mắt, bà ta mới thở phào.
“Ta bảo ngươi làm gì, ngươi sẽ làm sao?”
Nhìn thấy ta, mặt Tần Bạch đầy vẻ cuồng loạn. Hắn lao đến chỗ ta.
Hắn gầm lên giận dữ.
Trần Thái hậu quay lại nhìn Tần Nghị, giọng đầy căm hờn.
“Giữ hắn lại!”
Tần Nghị nhìn hắn khinh bỉ, rồi quay sang hỏi thuộc hạ: “Trần Hiền đâu?”
Thấy ánh mắt đó, Sở Huỳnh toàn thân run rẩy.
Hắn lập tức lao về phía Sở Huỳnh.
Mẹ ta được dẫn đi gặp cha, Tiểu Tiểu yêu cầu được đưa đến gặp anh trai, còn ta thì được người của Tần Nghị dẫn đến điện Tuyên Chính. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mẹ ta lập tức thở phào nhẹ nhõm, ta cũng có cảm giác như vừa trải qua một cơn hoạn nạn.
Trần Thái hậu chỉ tay vào Tần Nghị, giận dữ quát.
Ngay sau đó, Tần Nghị tung một cước vào ngực hắn, đẩy lưng hắn đập mạnh vào cột, miệng hắn trào máu.
Tần Nghị phất tay, hai tên lính buông Tần Bạch ra.
Tần Nghị đứng thẳng tắp giữa đại điện.
“Khanh Nhi! Khanh Nhi! Nàng đến rồi! Nàng đến cứu ta phải không? Ta biết mà! Nàng là người tốt với ta nhất, đều là lỗi của ta, đáng ra không nên nghe lời Sở Huỳnh.”
Lời bà ta còn chưa dứt, Tần Bạch đã đâm một nhát vào lưng bà ta.
Tần Nghị bước nhanh đến bên ta, giận dữ hỏi.
Chẳng mấy chốc, Sở Huỳnh đã không còn thở nữa.
Thuộc hạ đưa ta vào lập tức quỳ xuống, “Xin Vương gia thứ tội, thuộc hạ nghĩ rằng ngài muốn gặp Vân tiểu thư ngay, nên đã nóng lòng quá, không ước lượng đúng thời gian.”
Chương 17
Sở Huỳnh sợ hãi cất lời, nhưng chưa kịp nói hết, Tần Bạch đã nắm đầu nàng đập xuống đất, gào lên: “Tiện nhân! Ta đã đối tốt với ngươi như vậy, ngươi lại phản bội ta? Đồ tiện nhân!”
Tên thuộc hạ đứng dậy lùi ra.
Còn cha ta, vốn ban đầu là miễn cưỡng nhưng chắc hẳn ông đã có sự chuẩn bị, nếu không cũng không thể tấn công hoàng cung nhanh đến vậy.
“Ngươi! Các ngươi! Vân Khanh, ngươi thật không biết liêm sỉ!”
“Thái hậu đang bị giữ ở phía sau, có cần đưa bà ta vào không?”
“Nhưng nếu Huỳnh Huỳnh giúp Vương gia làm việc lớn này, khi vương gia đăng cơ, có thể giữ cho Huỳnh Huỳnh một chỗ trong hậu cung không?”
Ta bước đến đứng cạnh hai người. Vừa đứng chưa bao lâu, ngoài cửa chính bỗng vang lên tiếng gõ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Ta là người rộng lượng. Các ngươi đã g·i·ế·t cha ta, mạng đền mạng là đủ, ta sẽ không g·i·ế·t cả hai. Các ngươi hãy chọn, ai sẽ là người bước ra khỏi cửa này.”
Hành vi vì lợi ích bản thân, bỏ mặc sinh mạng dân chúng này đã chọc giận anh trai và Tần Nghị. Hai người nhất trí rằng thời cơ đã chín muồi và quyết định khởi binh tạo phản.
Tần Nghị dẫn ta tiến vào điện.
“Đưa vào!”
“Bà yên tâm, người bị phỉ nhổ chỉ có hắn thôi!”
Ngay lúc đó, ánh mắt hắn vô tình lướt qua ta đứng ở cửa, lập tức sáng lên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sở Huỳnh hoảng sợ lùi lại, muốn trốn ra sau Tần Nghị, nhưng chàng đã sớm lui ra, đứng bên cạnh long ỷ.
Tần Bạch ôm ngực, cuộn người trên đất, há miệng nhưng không dám nói gì thêm.
“Đúng là người bên cạnh Tần Bạch, chẳng khác gì hắn cả!”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.