Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 15

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 15


“Không ngại nói cho ngươi biết, tiệm cầm đồ nơi ngươi bán các cửa hàng của mình chính là của ta. Giờ thì toàn bộ cửa hàng của ngươi đều thuộc về ta cả rồi, thế nào? Vui chứ?”

Mẹ ta nói xong liền đẩy Bạch Tâm Nhu ra, dùng khăn lau tay một cách ghê tởm.

“Ồ, suýt quên, ngươi còn có một cô con gái là Hoàng hậu nữa mà, nhưng con gái ngươi đã giúp gì cho ngươi chưa? Nó còn phải mang nửa gia sản vào cung để duy trì địa vị của mình. Ngươi thử xem, bảo nó nói vài lời ngọt ngào bên tai bệ hạ, xem hắn có dám động đến gia đình ta không?”

Còn người dân trong hoàng cung thì do Thái y viện chăm lo, những người trong kinh thành nhiễm bệnh đều được mẹ ta đưa đến khu cách ly bên ngoài thành.

Ba ngày sau, một tai họa khác bùng lên.

“Nhưng may mắn là Tiểu Tiểu đã thử nghiệm và tìm ra phương thuốc chữa trị. Ở thị trấn phía Nam, ta cũng đã học được nhiều kinh nghiệm ứng phó với dịch bệnh này. Đừng lo, chúng ta có thể kiểm soát được.”

“Ngươi...” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chỉ trong chốc lát, rất nhiều người tích trữ lương thực đã bị mắc kẹt, không thể bán ra. Họ đã mua vào với giá cao, giờ thì không còn cách nào bán lại.

Cuối cùng, bà ta tức đến mức phun ra một ngụm máu, ngất xỉu tại chỗ.

Chữa bệnh cứu người là việc không thể chậm trễ.

Còn Bạch Tâm Nhu thì thật sự cứng đầu. Thà giữ lại hàng hóa không chịu bán lỗ, chỉ chờ giá lương thực sẽ lại tăng.

Cung điện liên tục có người nhiễm bệnh, các quan đại thần ai cũng hoảng sợ.

Mẹ ta nói với vẻ khinh bỉ.

Sau đó, ba người bọn họ mặc trang phục bảo hộ, cưỡi ngựa suốt đêm đến thành phố xa nhất, bắt đầu tiến hành kiểm soát dịch bệnh.

Nhưng chưa kịp gửi đi thì anh trai đã trở về.

Viện trưởng Thái y viện lập tức phán rằng đây không phải là cảm mạo, mà là bệnh dịch.

Ban đầu là những lính canh cổng hoàng cung, họ có triệu chứng ớn lạnh, sốt cao, đau nhức đầu và thân thể. Thái y chuẩn đoán là cảm mạo.

Giờ đây, thiên tai đã qua, giá lương thực còn thấp hơn cả trước kia, Bạch Tâm Nhu có thể nói là đã lỗ nặng, mất trắng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Thời gian xảy ra trùng hợp đến mức này, dịch bệnh lại bùng phát đồng thời ở kinh thành và các thành phố lân cận, có lẽ là có người cố ý hạ độc từ xa.” Anh ta phỏng đoán.

“Ta chẳng qua chỉ là thấy dân nghèo khổ cực quá nên mới giúp họ một tay. Trong thành này có bao nhiêu người tích trữ lương thực bị liên lụy, nhưng không ai đến trước mặt ta than thở. Cớ gì ngươi lại đến đây kể lể?”

Kinh thành cũng đưa một bản cho Viện trưởng Thái y viện.

“Lạc Vân Cẩm, ngươi tính kế với ta!”

Chẳng bao lâu, họ qua đời.

“Ngươi... ngươi... ngươi!” Bạch Tâm Nhu run rẩy chỉ tay vào mẹ ta, chẳng nói được lời nào trọn vẹn.

Lời vừa dứt, Bạch Tâm Nhu giận đến nỗi mặt mày tím tái.

“Chẳng phải ngươi đã nói rằng trời có mắt, kẻ ác sẽ gặp quả báo sao? Đây chẳng phải là quả báo của ngươi à?”

Tần Nghị nghe theo chỉ dẫn của anh, bảo anh viết ra phương pháp phòng chống dịch, sao chép thành nhiều bản để gửi đến các quan chức ở các thành phố quanh kinh thành.

Cuối cùng, Tần Bá lại phái Tần Nghị đi.

Cha ta nghe tin, liền gửi thư gấp cho anh trai.

Những người nhận ra tình hình sớm thì đã vội bán ra, nên không lỗ nặng lắm.

Các thành phố quanh kinh thành liên tiếp dâng tấu lên, yêu cầu Tần Bá phái người ổn định lòng dân.

Mẹ ta đổ một lượng lớn lương thực ra thị trường, bán với giá bình dân.

Hôm ấy, mẹ ta đến cửa hàng mới thu mua để kiểm tra, thì tình cờ gặp Bạch Tâm Nhu. Cô ta liền chặn lại.

“Thành công thì làm vua, thất bại thì làm giặc. Thành này có biết bao nhiêu cửa hàng đã bị ngươi ép đến đóng cửa, vậy mà giờ ngươi lại đi kêu khổ, không thấy là giả tạo sao?”

“Ngươi... ngươi cứ chờ đó! Ta nhất định sẽ khiến gia đình các ngươi phải xuống địa ngục, không c·h·ế·t tử tế được!” Bạch Tâm Nhu giận dữ hét lên.

Vị thái y đã chữa trị cho họ và những người tiếp xúc với họ cũng bắt đầu xuất hiện triệu chứng tương tự.

Bạch Tâm Nhu giận đến mức tay chỉ vào mẹ ta run rẩy.

Chương 15

Cha kể lại tình hình dịch bệnh ở kinh thành, anh ta ngay lập tức xác nhận rằng đây là loại dịch mà anh đã gặp ở thị trấn phía Nam.

“Xuống địa ngục? Không c·h·ế·t tử tế à?” Mẹ ta cười lạnh lùng, bước lên túm lấy cổ áo của Bạch Tâm Nhu: “Ngươi dựa vào đâu? Dựa vào phu quân ngươi – cả đời làm quan nhỏ hèn, đến chức Thượng thư Lễ Bộ còn chẳng gánh nổi sao? Hay là nhờ vào sản nghiệp của nhà mẹ đẻ ngươi đã phá tan tành? Hay là dựa vào hai đứa con trai bất tài vô dụng của ngươi?”

“Người bệnh nên được đưa đến khu cách ly bên ngoài thành, ngăn nguồn lây lan. Uống thuốc theo đơn này ba lần mỗi ngày, nhanh thì nửa tháng, chậm thì một tháng sẽ khỏi.”

“Số bạc ngươi cúng vào Bộ Hộ đâu phải do ta ép. Cửa hàng của ngươi cũng không phải do ta bắt ngươi bán, mà lương thực kia càng không phải ta bảo ngươi tích trữ.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Anh lập danh sách những thứ cần thiết cho việc phòng ngừa và điều trị, giao cho mẹ ta chuẩn bị.

Nhưng trời cao không cho bà ta cơ hội đó.

Bà còn lấy thêm nhiều lương thực để cứu trợ nạn dân bên ngoài thành. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Toàn bộ triều đình lâm vào cảnh rối ren.

Nhưng khi trở lại kinh thành, hắn lại bị Tần Bá giam lỏng trong cung.

Kinh thành và các thành phố lân cận đột nhiên xuất hiện dịch bệnh.

Điều này rất vừa ý cha ta. Cha liền bảo anh trai mang theo Tiểu Tiểu đi giúp Tần Nghị.

“Những vật dụng phòng ngừa này, mẹ nên chuẩn bị sẵn. Chúng có thể đảm bảo đến chín phần là không bị lây nhiễm. Ngoài việc cung cấp miễn phí cho người chăm sóc bệnh nhân, mẹ có thể gom thành bộ để bán cho những kẻ sợ c·h·ế·t trong kinh thành.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trước đây, hắn đã có uy tín trong quân đội, giờ đây lại còn chiếm được lòng dân.

“Ngươi giờ còn bực bội gì trước mặt ta? Ngày xưa ta mới mở tiệm, đã suýt bị ngươi ép đến phá sản. May mà ta vẫn sống sót, còn ngươi thì tầm nhìn hạn hẹp, đánh giá sai tình hình, tự mình hại mình. Đâu liên quan gì đến ta?”

“Ồ? Đúng là ta tính kế với ngươi đó, thì sao?” Mẹ ta thản nhiên đáp.

Tần Nghị cứu trợ nạn dân trở về, danh tiếng lẫy lừng.

Bên này, mẹ ta bắt đầu tích trữ vật tư theo chỉ dẫn của anh trai. Bên kia, hoàng cung lại hỗn loạn.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 15