Tân Hoàng Từ Hôn? Đa Ta Ngài
Zhu Lili
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 11
Ta tò mò, muốn xem vết thương ra sao, liền ghé đầu vào.
Khi định rời đi, ta nghe tiếng nhóm người mặc đồ đen, bịt mặt, tay cầm đao tìm kiếm ngoài cửa hang.
Đang ăn, cha ta đột nhiên hỏi.
Đến khi trời sáng, hắn tỉnh lại, hỏi tên ta.
Ta biết cha vì muốn tốt cho ta, nhưng lần này đúng là ta có hơi sơ suất. Dù không đau lắm, nhưng lòng ta thì buồn.
Cha gọi Tiểu Tiểu đến xem vết thương cho hắn.
“Không sao, phiền cô dẫn ta gặp lệnh tôn.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ánh mắt vẫn lạnh nhạt như thường, không chút gợn sóng, thậm chí còn lãnh đạm hơn anh trai ta.
Nhưng khi thấy cha chuẩn bị cả bàn thức ăn ta thích, lại dịu dàng dỗ dành, ta chẳng còn lòng dạ nào giận nữa.
Trước giờ ta chưa từng gặp Tần Nghị, sao có thể cứu hắn được?
“Nếu cần gì cứ nói với ta, ta sẽ sai người đi làm.”
Đến giờ cơm tối, ta vẫn còn giận.
Tiểu Tiểu quay lại nhìn ta, nói.
Lúc ấy, mặt hắn cũng đầy máu.
Không ngờ bọn họ tìm suốt đêm, ta và người bị thương bị mắc kẹt cả đêm trong đó. Hắn lên cơn sốt cao, ta sợ hắn c·h·ế·t bên cạnh mình, lo lắng suốt đêm không ngủ được.
Ta quyết định rồi, chiếc dây thắt lưng ta vừa làm cho cha hôm qua, sẽ không cho ông nữa!
“Cũng không nhất thiết phải xem cậu ấy như heo đâu.”
“Người này đúng là giỏi chịu đựng. Vết thương ở bụng sâu thế này, lại còn nhiễm độc, vậy mà vừa rồi vẫn còn sức đánh nhau với mấy tên đại hán. Nếu là người khác, sớm đã ngất đi vì độc phát tác. Thật là ý chí kiên cường.”
“Ngươi ổn không đấy?”
Lên đến núi, ta thấy một người đầy máu nằm dưới một gốc cây, trời đang mưa lớn. Dù rất sợ, nhưng nghĩ rằng giúp người sẽ tích đức cho cha, ta kéo hắn vào một cái hang.
Hắn nói tên mình, bảo rằng nếu sau này có chuyện gì thì tìm hắn giúp đỡ.
Nhớ lại những miếng thịt lợn đỏ trắng lẫn lộn ở quầy thịt, ta lập tức từ bỏ ý định xem vết thương.
Sau khi ta giúp hắn báo hiệu cho thuộc hạ, liền vội vàng chạy về doanh trại, vừa đi vừa sợ thót tim, nghĩ mình đã thoát c·h·ế·t.
“Khanh nhi, trước đây con từng cứu Tần Nghị sao?”
Ta bối rối đáp, không hiểu sao cha ta lại hỏi như vậy.
Cha ta nghẹn lời, rồi quay qua Tiểu Tiểu: “Cô chữa được độc này không?”
Ta đặt đũa xuống, suy nghĩ một lúc rồi chợt nhớ ra.
Tần Nghị?
“Có khi nào là con quên không? Có lẽ khi còn nhỏ, con đã cứu hắn, Tần Nghị nói ân nhân cứu mạng hắn chính là con. Lúc đó chỉ nhớ gương mặt, không biết thân phận, hôm nay thấy con giúp, lại xưng là con gái ta, thì mới nhận ra.”
Trong lúc ta vẫn còn bàng hoàng, hắn đã được cha đưa về phòng khách.
Ôi! Giờ thì ta nhớ ra rồi, hóa ra là hắn, lúc đó hắn tự giới thiệu tên Tần Nghị. Nhưng ta chẳng để ý, nên không nhớ.
Nhớ đến lai lịch không rõ của hắn, để an toàn, ta không dẫn hắn trực tiếp đến gặp cha. Trước hết, ta để Tiểu Tiểu mang ngọc bội cho cha xem, rồi cùng hắn ngồi đợi ở chính sảnh.
“Hắn nói chuyện xảy ra ở biên cương. Ta đoán là lúc con mười tuổi. Khi ấy ta bị trọng thương, tưởng như không qua khỏi, mẹ con dẫn anh trai và con đến thăm. Tình hình lúc đó rất rối ren, không ai để ý đến con. Có phải lúc đó con đã tự mình chạy đi và cứu người không?”
Ta biết họ không có ý tốt, liền dùng cỏ che cửa hang lại.
Lo sợ mẹ sẽ không cho đi, nên ta chẳng nói với ai.
Nhưng chưa kịp nhìn qua màn giường, đã bị cha ta vỗ một cái đẩy ra.
“Tiểu thư không phải lo. Tiểu Tiểu từ năm năm tuổi đã học xem bệnh, thân thể nào mà chẳng gặp qua, trong mắt ta, ai cũng chỉ là đống thịt, người hay heo cũng chẳng khác gì.”
“Con gái nhà người ta cũng thế, chuyện này sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của Tiểu Tiểu. Cha bắt nó xem cho đàn ông, còn gì danh dự nữa?”
Bị đẩy ra bất ngờ, ta cảm thấy ấm ức.
“Nam nữ thụ thụ bất thân, chuyện này đâu phải thứ một cô gái có thể xem?” Cha ta nhíu mày nói.
Sợ hắn là người xấu, ta nói một cái tên khác, không tiết lộ tên thật.
Người này chính là Trấn Bắc Vương Tần Nghị sao?
“Chưa từng. Nếu có, thì chỉ là hôm nay tiện tay giúp thôi, chứ trước giờ chắc chắn là không.”
Lúc này ta mới yên tâm.
Ta hít sâu một hơi nhìn cánh cửa đóng kín trước mặt.
Chương 11
Không ngờ cha ta lại đến rất nhanh.
Ta lắc đầu, vẫn không nhớ gì. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nghĩ đến cuốn thoại bản chưa kịp mua, ta nhìn người trước mặt – trông như sắp không qua khỏi – rồi quyết định đưa hắn về nhà trước. Trên đường về, hắn cứ cúi thấp đầu, cố ý tránh những chỗ đông người, có vẻ không muốn ai thấy mặt.
Cha lướt đến trước mặt hắn, nhưng khi thấy sắc mặt hắn liền kêu lên: “Cậu bị thương à?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nói rồi, ông đẩy ta ra ngoài, đóng cửa lại.
Tiểu Tiểu gật đầu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thấy trong tay hắn có ngọc bội của cha ta, hẳn là cố nhân của cha, nên ta quan tâm hỏi.
“Tiểu Tiểu còn nhỏ hơn con, cũng là nữ nhi, tại sao nó được xem mà con thì không?”
Mười tuổi? Biên cương?
Sau khi khám xong, Tiểu Tiểu nói, giọng còn pha chút kính nể.
Lúc đó quân y đều bảo cha ta không thể qua khỏi. Ta không tin, nhớ ra từng đọc trong sách về một loại thảo dược có thể cứu người từ cõi c·h·ế·t, liền một mình đi lên núi tìm.
“Tần Nghị, cuối cùng cậu cũng đến.”
Thân pháp còn nhanh hơn lúc bị mẹ đuổi đi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng... heo?
Cha ta nhíu mày nãy giờ mới thả lỏng ra được.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.