Tận Cùng Của Vũ Trụ
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 35. Đối đầu trực tiếp
Khác với việc di chuyển nhanh chóng từ sáng sớm đến giờ, bọn hắn lúc này dù vẫn quyết tâm tiến về phía khu vực D4 nhưng lại thận trọng hơn hẳn.
Thông báo mà Lê Phong Thiên vừa nhận được lúc nãy chứng tỏ ngay trong khu vực nhỏ bé này đã xuất hiện người thuộc cả hai phe. Thận trọng là điều dễ hiểu nhưng bọn hắn cũng không thể chịu lùi bước, nên cả đội tám người cứ vậy di chuyển dần.
Hôm nay bầu trời quá âm u và cơn gió vẫn đang lùa qua những hàng cây cao lớn kia tạo ra từng hồi tiếng vù vù xào xạc như đang tô điểm cho bầu không khí căng thẳng này vậy.
Tiếp tục mở đường, bởi vì chung quanh không có quá nhiều cây cối chắn đường nên tốc độ của bọn hắn dù chỉ là đi bộ nhưng vẫn rất nhanh.
Nên là, chỉ vài phút sau, thứ mà đám người Lê Phong Thiên vẫn đang dè chừng có vẻ đã xuất hiện từ phía xa.
Tiếng bước chân dồn dập, từng hồi cây cối bị nghiêng ngả, một nhóm người nho nhỏ đang chạy thật nhanh về phía bọn hắn. Cách thật xa thôi cũng đủ cảm nhận được nhóm người đó đang gấp gáp đến nhường nào, cứ như bọn họ đang trong một cuộc thi chạy điền kinh vậy.
Và tất nhiên với cái tốc độ đó cùng với đám người Lê Phong Thiên cũng chẳng hề có ý gì là thay đổi lộ tuyến và trốn đi nơi khác nên là chỉ trong chốc lát cả hai bên đều đã đụng độ nhau.
Đây là lần đầu tiên sau bốn ngày, bọn hắn mới thực sự gặp được người nào khác ngoài những người đồng đội của mình.
Ngay từ lúc tiếng động của những bước chân dồn dập kia vang lên, Trần Hạo Nhiên đã ra hiệu mọi người cẩn thận và tiếp tục di chuyển. Đến khi nhóm gồm năm người đó thực sự xuất hiện trước mắt bọn hắn thì mọi người mới đứng sững lại.
Mồ hôi chảy dài từ trán xuống đôi má, không biết là do việc di chuyển quá nhiều hay không nữa. Dù sao hôm nay cũng đâu có nắng nóng?
“A! Không thể nào. Bọn họ vậy mà không chạy trốn!”
Một cậu con trai bên phía 2-C đột nhiên hét lên ngỡ ngàng. Lúc này một bên là tám người Lê Phong Thiên im lặng xem xét những người đang là kẻ địch của mình, bên còn lại là năm người đang thở nhanh vì vừa chạy thật gấp gáp đuổi theo bọn hắn.
Không hiểu sau hắn cảm thấy không khí như bị đông cứng lại. Cứ như vậy mười ba đôi mắt nhìn chằm chằm vào nhau mà không ai nói ra thêm một lời nào nữa.
Ực… Tiếng nuốt nước bọt vang lên.
“Đi. Chúng ta tiếp tục di chuyển.”
Tô Nhã sau khi bị bấm nhẹ vào tay thì đã mở đầu lên tiếng về phía Trần Hạo Nhiên đang đứng ngốc ra nơi đó. Nghe giọng của Tô Nhã vang lên, cậu ta thoáng giật mình một chút sau đó mới quay lại xác nhận lần nữa với cô nàng.
Mọi người cũng nhìn về phía cô, thậm chí cả năm người bên phía 2-C kia nữa. Lúc này Tô Nhã cũng đang gấp c·h·ế·t đi được, nhưng dù vậy khi đối mặt với những ánh mắt kì lạ ấy cô nàng vẫn cắn răng gật đầu ra hiệu cho đồng đội.
Vậy là chỉ gặp mặt thoáng qua trong giây lát, nhóm người 3-D bọn hắn điềm nhiên như không có gì mà tiếp tục di chuyển nhanh chóng về phía trước. Nếu bây giờ ai đó áp lại gần chắc chắn đều sẽ nghe thấy tiếng tim đập vang dội trong lòng ngực của mỗi người.
Dưới ánh mắt ngạc nhiên cùng cảnh giác của những người thuộc 2-C, đám người Lê Phong Thiên nhanh chóng biến mất sau những hàng cây to lớn kia.
Có lẽ tình huống này hoàn toàn nằm ngoài sự tưởng tượng của những người đó, nên là lúc này cả năm người đều đứng chôn chân tại chỗ mà chẳng biết phải làm sao.
“Nhanh! Nhanh chóng liên hệ với Đại bàng.”
. . .
Cùng lúc đó, khu vực G4, đội Đại bàng của 2-C.
Nhóm gồm năm người do Lương Thế Vinh dẫn đầu đang di chuyển một cách thoải mái xuống phía nam của hòn đảo.
Có thể thấy chẳng ai trong số bọn họ cảm thấy cần phải lo lắng khi đang chuẩn bị đi vây bắt đối thủ cả. Thậm chí còn có người đang vừa ngân nga vừa sải bước với tâm thái cực kì vui vẻ và mong chờ tương lai sắp tới, đó là Lương Thế Vinh.
Đối với 2-C bây giờ chắc chỉ còn là vấn đề thời gian trước khi nhiệm vụ này kết thúc, đơn giản là vì bọn họ không thể nghĩ ra được khả năng bọn họ sẽ thua như thế nào. Theo kế hoạch thì chỉ cần hết hôm nay bọn họ sẽ có được vũ khí và bắt đầu tiến thêm một bước trong việc tiêu diệt kẻ địch.
Ngay lúc mọi người đang nhẹ nhàng tiến lên thì bộ đàm trong ba lô bất chợt phát ra từng hồi tiếng nói gấp rút.
“Chim sẻ số 3 gọi Đại bàng. Chim sẻ số 3 gọi Đại bàng.”
Nghe được tiếng động, cả năm người cùng lúc dừng lại và hướng mắt về Lương Thế Vinh. Cậu ta cũng cùng mở nhanh chiếc ba lô của mình và lấy ra bộ đàm.
Trước khi xuất phát sáng nay, mọi người đều đã được thông báo về kế hoạch hôm nay cả rồi. Nên là thứ duy nhất khiến cho đội khác phải liên lạc về thì hoàn toàn đã rõ ràng.
“Đại bàng nghe rõ. Tìm được đám chuột nhắt rồi à!”
Cuộc liên hệ bất ngờ như thế này khiến cho Phan Yến có phần khó hiểu. Hôm qua chính cô đã đề ra kế hoạch ngày hôm nay, và nếu theo những gì cô nghĩ thì ít nhất đến chiều mới có thể bắt gặp đám chuột mới đúng.
Bây giờ chỉ mới qua 10h sáng mà thôi, sao có thể nhanh chóng gặp được đám người 3-D nhanh như vậy? Chẳng nhẽ phán đoán hôm qua là sai lầm, kẻ địch có thể ở gần hơn bọn họ tưởng tượng.
“Báo cáo Đại bàng. Đội chim sẻ số 3 đã chạm trán chuột nhắt ở khu vực C4.”
“Team địch tổng cộng có tám người gồm 5 nữ 3 nam, đang nhanh chóng di chuyển thẳng qua D4 và sẽ sớm đến trạm thu mua.”
“Còn nữa, những kẻ đó dường như không thấy sợ hãi, chúng tớ đã chạm trán thẳng mặt mà bọn họ vẫn bình tĩnh đi tiếp.”
“Bởi vì chỉ có năm người so với tám người bọn họ nên chúng tớ không dám ngăn cản. Yêu cầu tiếp viện ngay lập tức!”
Bầu trời hôm nay u ám thật.
Mà có lẽ bây giờ nét mặt của những người ở đây cũng đang dần dần chuyển sang giống với đám mây đang bao phủ phía trên kia vậy. Ngay khi nhận được điện đàm bọn họ vui mừng bao nhiêu thì sau khi nghe hết toàn bộ lại càng u ám bấy nhiêu.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Những lời của đội chim sẻ báo về như đang vẽ thành một dấu chấm hỏi to tướng trong đầu của Phan Yến. Có vẻ mọi thứ dường như đang vượt ra khỏi kế hoạch của cô nàng, cho dù là cô đã tính thêm những trường hợp khác nữa rồi.
Tại sao đột nhiên đám chuột nhắt 3-D lại cả gan liều mình tuyên chiến trở lại với 2-C bọn hắn như vậy. Bọn hắn lấy đâu ra tự tin ấy, khốn nạn!
Chuyện này đột ngột xảy ra khiến cho toàn bộ kế hoạch vừa mới đưa ra hôm qua đã hoàn toàn phá sản. Cắn mạnh vào môi, cô ép buộc bản thân phải tỉnh táo trở lại, bây giờ không thể tự loạn trận cước được, vỡ kế hoạch thì xây dựng lại.
Cô không tin với những lợi thế hiện tại, 2-C bọn hắn có thể thua được.
Nhất định không thể!
Cô lạnh lùng đi đến bên cạnh Lương Thế Vinh đang ngạc nhiên đến mức há hốc mồm không nói ra lời kia và giật lấy bộ đàm.
“Bám theo ngay lập tức, nhất định không được để mất giấu.”
“Trước tiên không cần phải khai chiến. Bọn này sẽ chi viện đến ngay tức khắc.”
Lạnh tanh đưa ra chỉ thị, Phan Yến ngắt kết nối và chuyển sang liên hệ với nhóm chim sẻ số 2 ngay tức khắc. Kết nối đến, không chờ bên kia đáp lại, cô liền tiếp tục lạnh lùng và ra lệnh.
“Phát hiện đám chuột. Nhanh chóng quay lại hướng trạm thu mua và chặn ở khu vực D4 nếu có thể.”
Tất nhiên là vẫn không thèm chờ bên kia đáp lại, lần này cô cũng nhanh chóng ngắt kết nối. Có vẻ bây giờ Phan Yến chẳng muốn trò chuyện chút nào, cô nàng tập trung sử dụng toàn bộ trí óc của mình để suy đoán hành động khó hiểu của đám chuột 3-D kia.
Nhưng là cho dù muốn nghĩ cũng sẽ chẳng thể rõ ràng được, cô cũng chú ý đến điều này. Việc cần làm bây giờ chính là thay đổi kế hoạch và đáp trả lại.
“Đi thôi. Chúng ta cũng qua kia.”
“Để xem bọn chuột nhắt hèn nhát kia diễn trò hề gì nào.”
Lên tiếng gọi lại những người còn đang trôi trong sự ngạc nhiên kia, Phan Yến cứ vậy quay ngược lại hướng trạm thu mua. Lần này cho dù nằm ngoài kế hoạch nhưng chỉ cần đè nát đối thủ thì cuối cùng chiến thắng cũng sẽ thuộc về 2-C bọn hắn mà thôi.
. .
Từng làn gió mát lạnh thổi qua những gương mặt vẫn còn đang kéo căng kia, bởi vì mồ hôi nên càng khiến ý lạnh còn thấm vào xuyên qua lớp da.
Sau khi chặm mặt đối thủ, bọn hắn cũng không hề dừng lại mà cứ vậy lướt qua những người đó và bây giờ đã ở khu vực D4. Cho dù là sẽ không thể nhận được điểm nhiệm vụ từ việc chiếm lĩnh đầu tiên nhưng bọn hắn vẫn không dừng lại mà cứ vậy đi sâu vào theo hướng mà đám người 2-C tiến đến.
Đây cũng là một phần trong kế hoạch đã được đề ra vào tối hôm qua của Tô Nhã.
Tối hôm qua, ngay khi nghe được kế hoạch đầy liều lĩnh này, tất cả mọi người đều giật mình hết cả lên. Nói thực là vào thời điểm đó, kế hoạch đầy rẫy mạo hiểm này đối với mọi người là điều khó mà chấp nhận nổi.
Cũng may là những người còn lại một phần là được Hoàng Kiên Cường thuyết phục, phần còn lại thì cũng đã quyết tâm chiến đấu nên sau khi thảo luận kĩ càng hơn, tất cả đều chấp nhận thực hiện kế hoạch lần này.
“Mọi thứ có vẻ đều đang như kế hoạch thật kìa. Đám người 2-C thậm chí còn không dám tấn công chúng ta luôn.”
Lý Thanh Thanh với ánh mắt đầy nghi hoặc mà nhìn về phía sau, nơi có năm người thuộc phe đối thủ. Có thể nói là lúc nãy cô đã sẵn sàng cho việc hai bên nhào vào đánh nhau hoặc là đối thủ đột nhiên móc ra một cây s·ú·n·g lục và bắn luôn rồi cơ.
Những người khác cũng cùng chung một cảm xúc với cô, bây giờ bọn hắn chẳng phân biệt được mồ hôi trên trán là do mệt hay do lo sợ nữa. Những mà đến nước này thì phải đâm lao theo lao thôi, ít nhất toàn bộ vẫn theo những gì đã đề ra.
Lê Phong Thiên lúc này cũng thở phào nhẹ nhõm phần nào. Nhưng mà hắn cũng biết rõ, bất ngờ như vậy sẽ chỉ có tác dụng ở lần đầu tiên, sau này mọi thứ hoàn toàn phải dựa vào sự phát huy của tất cả bọn hắn.
Cuộc chiến này, chỉ mới bắt đầu mà thôi.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.