Tận Cùng Của Vũ Trụ
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 32. Rắc rối trong một tập thể
Vấn đề mà Lê Phong Thiên muốn biết lúc này là những thứ như này bên phía 2-C có được biết đến từ trước hay không?
Sau chuyện lộn xộn xảy ra vào lúc sáng giữa Trần Hạo Nhiên cùng với những người khác, mọi người trông có vẻ trở nên khó chịu lẫn nhau. Sau khi nghỉ ngơi một khoảng thời gian ít ỏi, cả nhóm đã quyết định đi tiếp mà không dừng lại nghỉ trưa.
Nàng đột nhiên dừng lại giữa đường nên những người đi phía sau cũng bị dừng lại phía sau. Mọi người khó hiểu nhìn về phía cô nàng xem cô đang chờ đợi thứ gì?
Mọi người đều đã giật mình ngạc nhiên trước thông tin cực kì đột nhiên được nói ra ấy. Từng ánh mắt bắt đầu hướng về nơi phát ra âm thanh, đó là khu vực của Hoàng Kiên Cường, người cũng đang há hốc mồm ngạc nhiên.
“Tớ không biết mọi người đang nghĩ gì. Nhưng là, nếu còn muốn chiến thắng nhiệm vụ khó khăn này và không rớt xuống cái Rank F đáng nguyền rủa kia thì không thể cứ như vậy được nữa.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Phạm Hinh Nhi vừa nói vừa thao tác vòng tay hiện ra bảng thông báo mà lúc trưa cô nàng nhận được.
Ngay cả những người như Tô Nhã cùng Lý Thanh Thanh cũng đều ngạc nhiên về điều đó, có vẻ bọn họ không nghĩ rằng người như vậy sẽ chủ động đứng ra nói chuyện.
Nhiệm vụ lần này tuyệt nhiên không phải chỉ nằm ở việc tranh đấu đơn thuần mà còn là cuộc chạy đua về thông tin của cả hai phe, điều mà 3-D bọn hắn đang hoàn toàn thất thế. Nếu thực sự muốn chiến thắng được cuộc chiến lần này thì việc sử dụng những thông tin về bẫy rập như này chính là thứ quyết định sau cùng.
“Mọi người chú ý vòng tay xem có thông báo gì không?”
Có lẽ, Lê Phong Thiên hắn cũng đã bắt đầu thay đổi chăng?
Ý kiến đầu tiên chính là dựa theo kế hoạch ban đầu của mọi người khi bàn bạc ở trại, vì muốn xác nhận rõ xem rốt cuộc chiều ngang của hòn đảo là bao nhiêu. Còn ý kiến thứ hai là mới được Trần Hạo Nhiên gợi ý, cậu ta có ý là bây giờ nên mở rộng vào sâu hơn chứ không phải mỗi việc thăm dò một hàng như vây.
- Những người tham gia có thể di chuyển tự do trở lại]
Chiều ngày thứ hai trên hòn đảo hoang, đâu đó ở khu vực phía đông nam.
Trước tiên bỏ qua những vấn đề về cảm xúc của mọi người, nên tập trung vào chiếc bẫy đột nhiên từ trên trời rơi xuống kia đã. Có một số quy tắc trong này vẫn còn nhiều sự khó hiểu ở đó.
Dường như cậu ta nghĩ như vậy chính là để đền bù việc bản thân đã vô tình hay cố ý tự kiếm cho bản thân tận 20 điểm trong khi còn rất nhiều người còn chẳng có lấy một điểm nào.
Và rắc rối hơn nữa khi đoàn người Phạm Hinh Nhi đi vào khu vực E2.
Không hề có lý do cho việc giải trừ bẫy, tức là có quy tắc nào đó còn được ẩn trong này mà bọn họ chưa biết đến. Rõ ràng bây giờ những người Rank D đang như tên mù lọt vào mê cung, vừa lần mò di chuyển thì liền bị đập đầu vào tường.
Đây cũng chính là sự khác biệt giữa việc có thông tin hay không và việc mù tịt mọi thứ mà Rank D bọn hắn đang phải chịu đựng. Một chiếc bẫy mà chẳng ai có thể ngờ tới đã xuất hiện, mà có khi còn may mắn cho bọn hắn là đã không phải bắt gặp những người của 2-C trong tình huống đó.
Rắc rối đang đổ ập xuống những con người bé bỏng này.
Nhưng mà khi trong trường hợp này, nơi mà bọn hắn đã bị đặt trong sự tranh đấu kia thì việc nảy sinh những cảm xúc muốn đoạt đến lợi ích là điều hiển nhiên. Thậm chí có khi chính những người đồng đội lại đi ghen tị và tranh đoạt lẫn nhau.
- Nếu vi phạm sẽ bị loại khỏi nhiệm vụ lần này ngay lập tức!]
Phải nói gì giờ đây?
Một cú đánh trời giáng vào bộ não còn chút ngây ngô của nàng. Thực sự khi bảng thông báo đó hiện lên, Phạm Hinh Nhi dường như mất năng lực suy nghĩ trong giây lát.
Chương 32. Rắc rối trong một tập thể
Yêu cầu: Tất cả những người tham gia đều bắt buộc phải dừng lại trong khu vực E2 và không được vượt qua ranh giới của khu vực cho đến khi bẫy được giải trừ.
Ngay vừa rồi cách đây vài giây mà thôi, hắn đã quyết định phải tự mình làm gì đó để giải tỏa thế bế tắc hiện tại mà bọn hắn gặp phải. Không đơn thuần là vì quyết tâm giành chiến thắng trong nhiệm vụ lần này mà còn lại muốn giúp đỡ một chút những người mà hắn vừa quen biết.
Thực lòng mà nói thì Phạm Hinh Nhi cũng không thèm muốn gì vị trí quản lý kia, nàng chỉ đơn giản là không muốn thấy mọi người cứ vậy mà lục đục nội bộ thôi. Cuối cùng, tất cả mọi thứ lại đổ dồn cho cô nàng với thân hình trong như học sinh tiểu học kia.
Lưu Thiến với tông giọng như chứa gai nhọn hướng về Trần Hạo Nhiên mà nói. Lúc đầu cô cũng trong nhóm người không muốn mạo hiểm và chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ được giao rồi trở về mà thôi.
Lúc này Hoàng Kiên Cường bình tĩnh lên tiếng trong khi mọi người vẫn còn đang lạc trôi theo dòng suy nghĩ của bản thân. Trong trường hợp như thế này thì những cái đầu lạnh như cậu ta mới là thứ cần thiết chứ không phải những cảm xúc vô bổ kia.
Ngay lúc mà sự im lặng lại đang nhấm chìm bọn họ lần nữa thì giọng nói trầm ấm của một cậu con trai vang lên. Cách người đó nói rất điềm nhiên nhẹ nhàng như thể chỉ đang trần thuật một chuyện cực kì bình thường và nhỏ bé. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lúc này mọi người sau khi nghe Trần Hạo Nhiên thì có những nét mặt khác nhau. Những người đã vướng phải bẫy thì ngẫm nghĩ lại chuyện lúc đó, những người khác thì nghĩ về tình huống nếu bản thân lỡ gặp phải một cái bẫy tương tự trong tương lai.
Chính lúc này, mọi thứ đã trở nên thật khó khăn cho bọn họ. Ngay lúc Phạm Hinh Nhi nhận được thông báo điểm thưởng thì đi kèm theo đó là một thông báo khác cũng cùng lúc nhảy ra.
“Hôm nay. Bọn tớ đã gặp phải kẻ địch, tức là mấy người thuộc 2-C kia. Đó cũng chính là lý do vì sao bọn tớ về muộn như vậy.”
“Ngay lúc này, toàn bộ chúng ta cần tỉnh táo lại đi!”
Và cũng từ chính những sự cố đó mà bầu không khí trong nhóm đang trở nên cực kì rắc rối. Những mâu thuẫn đang nảy sinh tầng tầng lớp lớp theo nhiều cách khác nhau mà mọi người chẳng thể phòng bị được.
Mọi chuyện thật là rắc rối.
Bỏ qua, cậu ta phất tay đi về phía sau và nhường lại việc điểu khiển cùng quản lý nhóm cho Phạm Hinh Nhi, người mà nãy giờ đã luôn phải đứng giữa hai con người cãi nhau điên cuồng đó.
[Phát hiện: Có từ mười người trở lên đang trong khu vực E2.
Đó là hơn một giờ sau khi bọn họ quyết định sẽ đi vòng lên hàng số 2 rồi quay về trại, xuất phát từ F1 lên F2 rồi đi thẳng về phía tây. Lúc đó chính là đến lượt Phạm Hinh Nhi đi đầu tiên để hướng về điểm nhiệm vụ cho việc chiếm lĩnh khu vực E2 như sắp xếp.
Sau khi nghe Trần Hạo Nhiên trần thuật toàn bộ câu chuyện cùng với những xác nhận của Phạm Hinh Nhi thì bây giờ hắn cũng đã hiểu phần nào toàn bộ câu chuyện đã xảy ra trong hai ngày nay rồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trần Hạo Nhiên thực sự đang cảm thấy bất lực cũng như tức giận với cô nàng Lưu Thiến kia. Không biết có ăn thuốc s·ú·n·g hay không mà suốt từ lúc đó đến bây giờ cô ta sơ hở là lại cắn cậu một miếng với tội danh ích kỉ kia.
Trần Hạo Nhiên cũng nói thêm một điều đó là về việc kiếm điểm nhiệm vụ cho mọi người. Nếu theo kế hoạch thì sẽ phí công trong việc đi hết rồi quay lại đường cũ, trong khi nếu vòng lên khu vực phía trên thì vừa có thể kiếm điểm vừa có thể mở rộng bản đồ kiểm soát.
Thông báo: Bẫy được kích hoạt.
Nhìn thấy nét mặt của cô, những người còn lại cũng biết có gì đó không tốt xảy ra nên đã nhanh chóng thao tác lấy vòng tay của bản thân. Bấy giờ, mọi người mới hiểu được vẻ mặt của Phạm Hinh Nhi rốt cuộc có ý nghĩa gì, vì bây giờ bọn họ cũng tương tự như vậy.
“Vậy là hôm nay các cậu được thoát khỏi bẫy? Bằng cách nào vậy?”
Đây mới chỉ là ngày thứ ba trên hòn đảo hoang này mà thôi, nhưng có vẻ bọn hắn đang phải hứng chịu rất nhiều thứ đến từ quy tắc của nhiệm vụ. Đầu tiên là việc điểm nhiệm vụ được phát một cách im lặng, sau đó là việc lựa chọn người chiếm lĩnh bằng cách bỏ phiếu trong im lặng, cuối cùng là một chiếc bẫy chực chờ trong im lặng nốt.
“Được rồi, lần này nghe cậu. Nhưng mong là sẽ không xảy ra chuyện gì tương tự như việc ích kỉ cuỗm điểm người khác nữa!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Câu hỏi rất chính xác, bởi vì theo những gì thông báo thì chỉ khi “bẫy được giải trừ” thì bọn họ mới có thể rời khỏi khu vực E2. Tức có nghĩ là nếu bọn họ rời khỏi được đó thì bẫy đã được giải trừ rồi. Vậy nó giải trừ bằng cách nào?
Nghe Trần Hạo Nhiên nói như vậy mọi người cũng bắt đầu có phần bị thuyết phục. Cho đến lúc này thì những người với Rank D ở đây đang trong tình cảnh hoàn toàn éo le, khi mà nếu không cố gắng hết mức có thể thì tương lai chờ đợi bọn họ chính là việc rớt xuống Rank F.
Chờ đợi thứ gì cơ chứ… Một lúc sau nhờ cánh tay của Lưu Thiến đang lay lấy đôi vai nhỏ nhắn đáng thương ấy, Phạm Hinh Nhi mới lấy lại được tinh thần. Quay đầu nhìn về phía những người đang chờ đợi nàng giải thích kia, lúc này giọng nói với đầy sự mệt mỏi mới vang lên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Phải. Người vừa lên tiếng là Lê Phong Thiên. Chỉ thấy lúc này hắn vỗ vai cậu bạn Hoàng Kiên Cường rồi đứng dậy trước những đôi mắt đầy vẻ kì lạ của tất cả mọi người.
. . .
Thật sự là phúc vô song toàn, họa vô đơn chí. Ngay trong tình trạng mà tình hình nội bộ còn đang lục đục như vậy còn vướng phải một chiếc bẫy rập quá đỗi đột nhiên như vậy nữa. Không khó hiểu khi mà bây giờ mọi người lại trở nên như vậy.
Lần này thì lại bắt đầu nổ ra hai luồng ý kiến t·ranh c·hấp lẫn nhau. Một là tiếp tục di chuyển thẳng tiếp đến khi đi đến cực đông hoặc đủ xa thì quay lại, hai là đi vòng lên phía trên rồi quay ngược về hướng phía trại.
[Thông báo: Bẫy đã được giải trừ
“Lần này tớ sẽ luôn ở phía sau cùng không làm gì cả đươc chưa? Nhỏ nhen quá đấy, với cả đừng có nói người khác ích kỉ một cách vô lý như vậy.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.