Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 23. Bắt cá

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 23. Bắt cá


Sau khi nghe câu trả lời của hắn, ba người cũng chẳng tỏ ra thất vọng là mấy, dù sao đây cũng là điều quá hiển nhiên. Hiện tại mọi người vẫn còn một ít lương khô, nên là nếu không thể có cá hay tôm thì có thể đi hái lượm hoa quả bổ sung tạm cũng được.

Nhưng lần này là sắp xếp quây lại thành một vòng tròn, hắn đang xếp những viên đá chồng lên nhau còn cao hơn mặt suối, như vậy nếu những con cá lạc vào đây sẽ không thể bơi ra ngoài. Sau đó chỉ mở một khe nhỏ ở hướng dòng nước chảy xuống, đây là con đường duy nhất mà đàn cá có thể bơi vào cũng như bơi ra.

Không có gì ngoài ký ức cùng sự tưởng tượng. Trước tiên là phải tìm một loại cành cây hoặc mảnh gỗ nhưng phải đủ độ dẻo dai để uốn cong và không bị gãy vỡ bởi dòng nước cùng sức cá. Sau đó là làm sao để cố định lại bọn chúng thành một chiếc lồng đủ lớn nhưng không thể quá thưa.

Sau khi hoàn thành xong bước đầu tiên, hắn có vẻ cũng chưa thỏa mãn. Sau đó Lê Phong Thiên tiếp tục đi dọc theo dòng suối xuống rất xa, ở đây dòng chảy đã bắt đầu yên tĩnh hơn. Lúc này chỉ thấy hắn tiếp tục đi gom những viên đá cuội to lớn trở về.

“Tớ có thấy qua trên video. Dòng nước chảy cũng nhanh như vậy thì cá tôm có thể sẽ chảy thẳng vào và mắc trong đó.”

Mặc kệ mọi người đang nghĩ gì, hắn nhẹ nhàng đạp xuống dòng nước mát lạnh kia và đi dần về phía giữa suối. Có thể thấy bằng mắt thường rằng con suối này cũng không hề lớn và sâu, vì dù trên bờ cũng có thể thấy lòng suối rõ rệt.

“Hay là chúng ta làm một cái lồng bắt cá đi.”

Chung quanh và ven suối có rất nhiều nên chẳng mấy chốc hắn đã bắt đầu tiếp tục xắn quần lên và tắm suối. Không mất bao lâu cả, trước khi những ba người kia trở lại hắn đã xếp một dãy đá vào lòng suối thành công, ở giữa chừa lại một khoảng trống cho việc đặt chiếc lồng.

Trong cuộc họp sáng nay, đã bắt đầu phân chia công việc cho từng cá nhân khác nhau. Theo ý của Hoàng Kiên Cường thì, tốt nhất vẫn nên tiếp tục đi tìm kiếm thông tin xung quanh và trong khi đó cũng có thể tiếp tục thu thập điểm điểm nhiệm vụ.

Lý Thu Thủy cũng bắt đầu phấn khởi hơn mà góp ý. Có vẻ như khó khăn đã thúc đẩy bộ não của những con người này hoạt động một cách tốt hơn. Tất nhiên đó mới chỉ là ý tưởng trên lý thuyết, làm được mới càng khó. Nhưng mà cứ vậy đi nỗ lực cũng không phải là một ý tồi.

Tất nhiên là như vậy cũng chưa đủ hoàn thành, phải đặt chiếc lồng vào rồi tiếp tục lấp thêm đá cuội lên trên để cố định không cho chiếc lồng bị cuốn bay. Và lúc xếp hàng đá cuội kia, Lê Phong Thiên cũng phải tính đến việc nó có khả năng bị dòng nước cuồn trôi nên đã phải từng li từng tí xếp một cách chắc chắn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vậy là một cuộc tranh cãi nảy lửa diễn ra. Nhìn qua thôi cũng sẽ hiểu, nếu thuộc đội đi tìm hiểu thì không những có thông tin đầu tiên còn có điểm thưởng. Trái lại những người phải dựng trại cùng kiếm thức ăn thì vừa mất sức lại chẳng có lợi ích gì.

Nhưng mà đó chỉ là nhìn bằng mắt thường mà thôi, mặt nước làm phản xạ ánh sáng cùng với màu của cát dưới lòng suối có thể ảnh hưởng đến việc đo độ sâu của ánh mắt. Ít nhất thì hiện tại dù chưa đến giữa dòng suối, nước đã cao quá đầu gối khiến quần của hắn bị ướt luôn rồi.

Những ai đang nghĩ việc tìm kiếm thức ăn là dễ hơn so với dựng lều thì đều đã sai lầm nghiêm trọng cả rồi. Dựng lều nếu không ngu lắm thì chỉ cần góp sức là được, còn muốn tìm được thức ăn để duy trì một đoàn hai mươi người là điều quá khó khăn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ngay lúc đó Lê Phong Thiên còn nghĩ rằng sẽ có ngay một trận đấm nhau đầy máu lửa nữa cơ. Ai cũng không chịu nhường cho ai, cãi nhau kịch liệt đến đỏ hết mang tai. Cuối cùng thì Hoàng Kiên Cường và Trần Hạo Nhiên phải đứng ra và dàn xếp ổn thỏa, tất nhiên là cũng có một số người hỗ trợ nói giúp nữa mới ổn lại.

Biết vậy đã chẳng ngu ngốc nhận lấy công việc khó nhằn này.

Chương 23. Bắt cá

Mặc kệ, Lê Phong Thiên bắt đầu bẻ nhỏ từng mảnh lương khô cứng nhắc kia và thả vào trong khu vực vòng vây bằng đá của hắn. Một gói lương khô cũng chẳng khiến mọi thứ thay đổi gì mấy, cứ liều một phen vậy.

Lần đầu tiên hắn làm việc này nên cảm thấy cũng khá thú vị, không nói đến kết quả có tốt hay không nhưng cố gắng như vậy cũng khiến bản thân vui vẻ.

Và thế là 10 người kết đoàn di chuyển, có 8 nữ 2 nam trong đó, Trần Hạo Nhiên là người dẫn đoàn, dù sao vẫn nên có một người có thể hướng dẫn chứ không thể để loạn cả lên được. Trước khi đi Hoàng Kiên Cường còn dặn dò vài câu, đại loại là nhớ cẩn thận cùng việc kiếm điểm nhiệm vụ cần phải công bằng tuyệt đối.

Hừm... Bắt đầu nhìn kĩ hơn, hắn có thể thấy môi trường ở đây khá là tốt nên sinh vật trong dòng suối cũng rất đa dạng. Nhưng mà vì có thác nước ở xa kia khiến cho dòng chảy cũng rất mạnh, nên việc nghĩ muốn đứng giữa suối bắt cá là không có khả năng.

Lý Thanh Thanh đột nhiên sáng mắt lên và nhanh nhẹn nói, mọi người cũng đồng loạt nhìn về phía cô nàng. Lúc này, cô chạy tới bên mặt suối và chỉ vào một nơi cách đó không xa. Nơi đó là chỗ mà bọn họ tối qua tìm đến những viên đá cuội to lớn.

Lo xa quá đi thôi, ai nói chứ những người kia vẫn là những người đủ để gọi là thông minh, bọn họ sẽ tự suy nghĩ được những gì cần phải làm. Cơ mà điều đó đôi lúc cũng sẽ khiến một số mâu thuẫn xảy ra nhỉ?

Phải, hắn tính cống hiến lương thực ít ỏi còn lại của bản thân để làm mồi dụ những con cá kia tiến vào. Nếu lần này không có thành quả nào thì hắn sẽ phải chịu đói trong một khoảng thời gian dài sắp tới mất thôi.

Cả bốn người trầm lại lặng ngắm nhìn dòng suối một lúc. Sau khoảng thời gian thì Lê Phong Thiên bắt đầu cởi giày của mình cùng tất, sau đó xắn quần lên rồi bắt đầu xuống nước.

Nói đúng thật đấy, dù sao cũng mới chỉ có 4 người có điểm trên tổng số 20 này và thậm chí bản thân Lê Phong Thiên còn thấy 10 điểm kia chẳng bõ là bao nếu dựa theo cách có đến dễ dàng như thế.

Liệt kê ra hai điểm đó thì cũng đủ sắp xếp phần nhiều trong sự phân chia hôm nay rồi. Cuối cùng là trao đổi vị trí, tức là ngày hôm nay người này đi, người kia ở lại thì ngày mai sẽ đảo ngược. Cứ như vậy thì điểm số và công sức bỏ ra đều sẽ công bằng. Hoàng Kiên Cường chốt lại buổi họp sáng nay như vậy đấy.

“Lê Phong Thiên, cậu có biết câu cá không?”

Tất nhiên là hắn sẽ không ngây thơ đến mức mong chờ con cá ngu ngốc nào đó bơi lạc vào đây được. Chỉ thấy Lê Phong Thiên lên bờ, mở ra chiếc ba lô của bản thân và cầm thanh lương khô trở lại.

Hắn cũng chưa điên, ít nhất là nên tránh ba cô nàng kia cái đã. Tức là vẫn có ý tưởng cái này đừng nói cho người khác biết nhé.

Có thật là sẽ công bằng?

“Ở đó gập gập ghềnh như vậy, với tớ thấy có rất nhiều cá bơi qua. Nếu chúng ta làm một cái lồng đặt vào giữa đó rồi dùng mấy hòn đá cuội kia cố định lại thì có khả năng sẽ khiến mấy con cá mắc vào nha.”

Nhưng mà đội vào rừng cũng đã nhận kèm nhiệm vụ chính là ngắt lấy những quả dại rau nấm có thể ăn được ven đường di chuyển rồi nên là bọn họ lúc này vẫn ưu tiên tìm cách có thể bắt được cá hơn.

Mọi người bắt đầu tưởng tượng theo những gì mà cô nàng nói. Dường như... Cũng có lý. Nếu như có thể làm được như những gì cô nói thì với việc đàn cá đông đúc kia thì rất có thể một phần nào trong đó sẽ rớt vào chiếc lồng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thế giới này, là để làm những điều bản thân thấy thú vị mà.

Sau khi thống nhất là sẽ thử cách đó xem sao, bốn người bọn họ bắt đầu công cuộc chế tạo những dụng cụ thơ sơ nguyên thủy tiếp theo, lần này là một chiếc lồng bẫy cá. Những con người mới mười mấy tuổi và mấy ngày trước đó vẫn chỉ đang ngồi trên chiếc ghế học đường kia thì biết gì mấy thứ này cơ chứ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Một khu rừng nhiệt đới với đủ loại thực vật hỗn tạp như thế này nếu đổi một cách nghĩ khác thì cũng là một nguồn cung cấp nguyên liệu chế tác vô tận. Cả ba cô nàng cao hứng bắt đầu vào cánh rừng ngay bên cạnh để tìm kiếm, còn hắn thì ở lại bắt đầu thu thấp những viên đá để xếp thành một khu vực có thể chặn được đàn cá bơi.

Lần này là hoàn toàn dựa vào bàn tay khéo léo của các cô nàng rồi. Lê Phong Thiên gợi ý có thể vào rừng tìm kiếm những loại cây có cành dẻo dai, sau đó dùng những sợi dây leo đầy chắc chắn hơn cả dây thừng mà hôm qua bọn họ kiếm về để buộc lại.

Hắn dừng lại trả lời câu hỏi của Lý Thanh Thanh, người mà lúc sáng từ chối vào đội đi kiếm điểm với lý do: “Ngày mai cũng đến lượt thôi mà, bây giờ ở lại dựng trại mới quan trọng hơn.” Thật là một tinh thần chính nghĩa đầy cao cả. 100 điểm!

“Tớ thấy có thể thực hiện được. Chúng ta sau đó cũng có thể lùa đàn cá vào hướng bên kia. Như vậy sẽ khiến đàn cá dễ lọt vào hơn.”

Đã thế trong điều kiện chẳng có lấy một công cụ nào cả như thế này thì là một thử thách cực kì khủng kh·iếp. Ít nhất thì đối với Lê Phong Thiên điều này không phải kế lâu dài, có lẽ tốt nhất vẫn nên cân nhắc đi tìm cái “Trạm tiếp tế” kia thì hơn.

Thật ra mới ngày thứ hai nên Lê Phong Thiên vẫn còn đang mặc kệ sự đời. Câu chuyện cứ nên tiếp tục diễn biến theo những gì mà mọi người nghĩ nên xảy ra đi đã, việc ảnh hưởng hiện tại sẽ chỉ khiến mọi thứ trở nên rắc rối hơn cả thôi.

Ngay lúc này đây hắn đang đi dọc theo dòng suối chảy dài để nghĩ cách tìm thức ăn cho mọi người. Muốn bắt cá mà chẳng có công cụ nào cả là một nhiệm vụ bất khả thi, Lê Phong Thiên cũng không phải là gấu nâu, ở đây cũng không có đàn cá hồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đầu tiên là việc đi thăm dò cũng như kiếm điểm nhờ việc chiếm lĩnh sẽ ưu tiên những người chưa có điểm. Sau đó là con trai đa số cần phải ở lại để làm trại vì cần sức mạnh lớn.

Quay trở lại bờ, hắn rũ xuống ống quần đã ướt nhẹp kia, mong là với ánh nắng như thế này nó sẽ sớm khô. Bây giờ quay lại với việc tìm kiếm thức ăn, phải làm gì bây giờ nhỉ?

Hắn và dàn harem... Khụ khụ, không phải, là Lê Phong Thiên cùng ba cô nàng khác vẫn đang điều tra con suối này. 10 người ở lại thì gồm 6 nam cùng 4 nữ, nên là đã phân ra năm người con trai cùng một bạn nữ ở lại cố gắng tìm cách dựng lều, còn hắn và 3 cô gái còn lại đi tìm kiếm thức ăn cho cả nhóm.

Trời gần về trưa, tắm phát cho mát?

“Coi như biết một chút đi. Trên sách có tớ có đọc thoáng qua, nhưng mà đó là phải có dụng cụ mới được.”

Hai bạn nữ còn lại trong công cuộc tìm kiếm thức ăn lần này là Tô Nhã người đã có điểm cùng với cô nàng nhút nhát Lý Thu Thủy. Dù chưa có điểm nhưng có vẻ Lý Thu Thủy cũng không mặn mà mấy với việc đi chiếm lĩnh khu vực khác kia, hay là cô nàng sợ người lạ nhỉ?

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 23. Bắt cá