Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 7. Cuối cùng cũng đến

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 7. Cuối cùng cũng đến


Nếu thực sự đi tìm hiểu nguyên do thì sẽ phát hiện là nhóm Robot cũng đã bị giãn ra do phải đi t·ruy s·át những tổ đội khác. Bởi vì không còn những chiếc ba lô làm chỗ dựa nên việc chọn phương hướng di chuyển lại càng cần nghiêm túc hơn. Bây giờ việc cân nhắc giữa an toàn và nhanh chóng lộ ra rất quan trọng.

Lưu Thúy Linh âm thanh nho nhỏ như chim ríu rít bên hiên nhà vang lên lời cảm ơn chân thành. Nếu như nhìn kĩ lúc này nàng, khuôn mặt tròn dễ thương bên trên là đôi má đỏ ửng vì chạy nhảy liên tục, đôi mắt cong cong ý cười hướng hắn nhẹ đáp.

Đây mới chỉ là mở đầu thôi, những chuyện thú vị hơn còn ở phía sau.

Báo cáo: Thành công hoàn thành nhiệm vụ.

Nếu như những gì mà thông báo chuyển giai đoạn nói, thì rõ ràng họ là những người đến cuối cùng rồi, 30 phút trước đã có hơn 300 người đến nơi, đó là chưa kể những người bị loại.

“Không có gì, giúp đỡ lẫn nhau là phải.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trên màn hình cũng phát ra hướng dẫn đường đi, điểm đến ghi rõ là phòng tập số 1. Dù chẳng có lời nào ép buộc phải tới ngay nhưng cả nhóm cũng không hẹn mà cùng tiếp tục di chuyển.

Lê Phong Thiên nhìn qua và cười đáp lại lời cảm ơn của Lưu Thúy Linh. Trước tiên không nói chuyện giúp đỡ, đây cũng là lần đầu tiên trong suốt 14 năm cuộc đời, hắn được nắm tay con gái. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tất nhiên cả chi tiết có 2 người hoàn thành rất sớm cũng khiến hắn tò mò.

Gọi là phòng tập những nó lớn hơn những gì mà Lê Phong Thiên nghĩ đến. So với phòng tập đã coi là hiện đại lúc ở trường đào tạo đặc biệt của hắn thì thậm chí có thể nói là lớn gấp mười lần.

Phía trên mái vòm chính giữa là một bệ chiếu bốn chiếc màn hình to lớn ra bốn hướng, xung quanh vách tường cũng tương tự là những màn hình to lớn cung cấp những người đứng gần hơn xem.

Nếu là đời thường, thông tin cũng đã là một trong những điều quan trọng nhất đối với con người. Thì trong một môi trường như thế này, thông tin còn quý giá hơn tất cả. Có vẻ đây là phúc lợi cũng như trừng phạt đối với người đến sớm và đến muộn.

“Không biết có bao nhiêu người không đến kịp hoặc bị loại nhỉ?”

“Phía trước vào con đường bên phải nữa là đến.”

Trong trạng thái tập trung cao độ như vậy, năm người tiếp tục chạy về phía vị trí tập kết. Cũng may lần này vận khí đã tốt hơn một chút. Ít nhất thì việc bị bao vây đã hạn chế hơn.

Chỉ vài phút, nhốn nháo hơn mấy trăm người đã đâu vào đấy xếp thành hàng đứng nghiêm túc trước mặt người đàn ông kia.

Sau khi nghe xong hết, mọi người lần này mới thật sự là thả ra toàn bộ lo lắng.

[Tích: Hết thời gian

Dần dần từng hàng từng hàng xếp vào hai bên và mở rộng ra, có thể thấy độ dài từng hàng đó là khác nhau. Có 5-6 người, có mười mấy người, có khoa trương đến hơn hai mươi người và tất nhiên cũng có nhiều đội chỉ hai người.

Những người đó thấy cảnh tượng trong phòng, bắt đầu chậm bước đi đến, cũng xếp thành từng hàng vào phía sau đám người.

Chẳng là lúc nãy trong tình huống khẩn cấp, hắn đã kịp quay lại nắm lấy tay của cô nàng kéo mạnh qua giúp nàng tránh được màn mưa đ·ạ·n đó.

Cứ vậy dòng người bắt đầu đi đến phía đó và tự chủ xếp đều lên. Trước tiên là từng nhóm nhỏ, hình như là cùng tổ đội với nhau xếp thành một hàng dọc ngay phía trước bục phát biểu của ông ta.

Lê Phong Thiên cũng chỉ cười gật đầu mà không nói gì nữa. Khi hắn quay đi đã không thể chú ý tới ánh mắt trở nên thất lạc của cô nàng.

Đến tận đây, tiếng nói mới lần nữa phát ra.

Được rồi, những chuyện này hãy cứ tiếp tục xem dần vậy.

Thở phào nhẹ nhõm, mọi người nhìn nhau cười một tiếng. Đến tận bây giờ mới có thể thả lỏng. Ít nhất trước mắt coi như nhiệm vụ đầu tiên đã hoàn thành rồi, mặc dù nó chứa đầy rắc rối và mệt mỏi.

Thông báo hết!]

Đến khi đủ rộng thì những đội khác bắt đầu xếp sau những nhóm khác phía trước. Rồi cứ vậy đến khi nhóm của Lê Phong Thiên vào hàng. Hơi chếch về phía bên trái, bên cạnh là nhóm của hai thiếu nữ.

“Bàn tay vừa nhỏ nhắn, vừa mềm mại như vậy thì xương ở đâu ra nhỉ?” Hắn lại đột nhiên nghĩ đến những chuyện không hợp thói thường rồi. Nhẹ ma sát lòng bàn tay, nơi mà vẫn còn chút hơi ấm của người khác, hắn tinh tế nhớ lại cảm nhận lúc đó.

Nhiệm vụ đánh giá, chính thức kết thúc. Tất cả mọi hành động ngừng lại ngay tức khắc.

Sau đó, cánh cửa phong tập phía xa mở ra.

Nhưng dù vậy cũng không ai thả lỏng cả mà vẫn duy trì tốc độ chạy thật nhanh đến. Dù cố ý bỏ qua nhưng không ai không rõ, có thời gian hạn chế.

Rốt cuộc đã đến!

Những người tổ chức lên sự kiện lần này thật biết chơi!

Ngay ngã tư, năm người nhanh nhẹn rẽ phải. Và phía trước mắt của họ là một cánh cổng to lớn lộ ra đầy uy nghiêm, phía trên chỉ viết mỗi [Trại huấn luyện] ba chữ.

Nhìn bên ngoài trong như một sân vận động mái vòm thì đúng hơn. Bước vào trong thì còn choáng ngợp hơn nữa. Thực sự là rất rộng lớn, nhìn qua quát chung quanh, hắn có thể tưởng tượng được nó có thể chứa tận mấy ngàn người cùng lúc mà không hề thấy chật chội.

[Những người còn lại sẽ sớm được đưa đến cả thôi. Hiện giờ bắt đầu tập hợp lại phía này đi. Người cách người, hàng cách hàng. Bước!]

Yêu cầu: Tất cả mọi người tham gia tiến về phòng tập số 1 tổng kết.

[Tất cả mọi người. Yên lặng!]

Một mệnh lệnh kì lạ mà người đàn ông đó nói ra lại hiển nhiên đến khó hiểu?

Nghe được câu nói đầy mừng rỡ của Vũ Văn Đạt, cả nhóm cũng không tự chủ được mà nở nụ cười thở phào. Bầu không khí căng thẳng cũng đã vơi đi chút nhiều.

Khi năm người chạy vượt qua cánh cổng to lớn kia và đi vào khuôn viên. Tiếng thông báo từ chiếc vòng tay cũng phát lên.

Thậm chí, ngay khi bước vào Lê Phong Thiên rõ ràng có thể cảm nhận được những ánh mắt hướng về bọn họ nhìn lại. Có thể là đánh giá rồi nhớ lại xem đã thấy nhóm của hắn làm những gì qua màn hình kia. Sau đó còn thấy có mấy người thì thầm to nhỏ.

“Chào mừng đến đây, [Những người được chọn]…”

Cả nhóm lúc này vừa trải qua tình cảnh hung hiểm, với cả việc những chiếc ba lô đã không còn nữa khiến cho độ an toàn đã hoàn toàn chạm đáy. Ngay lúc này đừng nói là bị tập kích, chỉ riêng việc đối mắt những con Robot ven đường cũng trở nên nguy hiểm đến cực độ.

“Có vẻ lúc nãy toàn bộ những người chưa đến nơi đều đã bị xem kĩ hết rồi.”

Cổng mở rộng, không hề có người gác nào xung quanh.

.

Hoàng Yến Nhi ngoái đầu nhìn về phía cánh cổng to lớn xa xa kia mà cảm thán. Những người còn lại chắc đều sẽ có cùng câu hỏi, vì nếu xét cho cùng, mọi người vẫn nhìn đây là một cuộc thi, cuộc ganh đua.

Chương 7. Cuối cùng cũng đến

Năm người vừa vượt qua đám t·ruy s·át sau lưng liền nhanh chân chạy hết tốc lực về phía trước. Mọi người cố ý bỏ qua dòng thời gian đã chuyển màu đỏ trên bản đồ mà chỉ tập trung hết mức vào mục đích là chạy mà thôi.

Không biết độ khó của nhiệm vụ lần này đối với mỗi người là như thế nào. Nhưng nếu xét chung một cách bình thường. Thì nó sẽ chỉ ở mức hơi khó thôi, nếu tập trung hoàn toàn ai cũng có thể hoàn thành được.

[Tích: ID Lê Phong Thiên đã đến nơi trong thời gian hợp lệ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Là những người còn sót lại chưa kịp đến đúng giờ thì phải. Trong họ có vẻ rất chật vật, nhếch nhác, thậm chí có người vừa đi vừa cà nhắc.

Tận hưởng làn gió mát mẻ mùa thu nhẹ nhàng thổi qua, thoải mái như vậy nhưng cũng chưa có ai lên tiếng nói chuyện. Có vẻ mọi người đang tự ngẫm lại những gì vừa trải qua trong mấy giờ đồng hồ trước đó.

Nhưng cũng may là những người ở đây cũng không hề ngu ngốc chút nào. Trong bầu không khí căng thẳng và cấp tốc, dần dần đội ngũ cũng đến gần nơi cần đến hơn.

Âm thanh từ loa phát ra như có từ tính, mấy trăm người giây trước còn đang nhỏ giọng trao đổi thì im bặt ngay tức khắc. Hướng về bên trái, nơi âm thanh phát ra. Một sân khấu dựng tạm nơi đó, trên bục là một đàn ông trung niên đứng tuổi nghiêm nghị nhìn về đám nhóc bọn họ.

Người cách người, hàng cách hàng là cái gì? Nhưng mặc kệ những thứ đó, đám đông chỉ im lặng một hồi rồi bắt đầu có người di chuyển.

Vũ Văn Đạt cũng ngạc nhiên trước độ đồ sộ nơi này, nhưng nghĩ đến tình cảnh vừa rồi bản thân bị người khác quan sát khiến cậu ta cũng khá khó chịu. Đặt ai vào cũng sẽ thấy vậy thôi.

Chỉ mới đi được một đoạn. Chiếc vòng tay lại vang lên lần nữa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ít nhất hắn không hề cảm thấy không ổn với nó, thậm chí, còn thích?

Thời gian là thứ duy nhất trên thế giới mà qua đi sẽ chẳng bao giờ kiếm lại được.

“Vẫn là cảm ơn rất nhiều.”

Cả năm chiếc vòng tay cùng lúc phát thông báo cho từng cá nhân.

Yêu cầu: Đến phòng tập số 1 tập trung.]

.

“Hơn hai mươi, chính xác là hai mươi ba người” Lê Phong Thiên liếc nhìn thoáng qua.

Thậm chí vài phút đã qua đi vẫn không hề có tiếng nói nào phát ra, cả người đàn ông lẫn đám nhóc thiếu niên thiếu nữ phía dưới.

Nhưng có vẻ có rất nhiều yếu tố ảnh hưởng đến. Những thứ khó hiểu mà Lê Phong Thiên vẫn đang nghĩ như trạm tiếp tế, vị trí tập kết, nhóm robot và cả chuyện gặp được tổ đội hai thiếu nữ kia nữa.

Bầu không khí im lặng trở lại, và hình như ông ta cũng không có ý định mở miệng nói gì thêm.

100m…50…10m… Thật may mắn là chẳng hề có gì xảy ra nữa cả. Nếu bây giờ mà cả hai bên đường nhảy ra một dàn Robot, hoặc là điểm tập kết này chỉ là giả, phải thay đổi lần nữa thì hẳn sẽ tuyệt vọng lắm. Lê Phong Thiên thầm nghĩ vẩn vơ.

.

Ngay lúc thông báo phát lên hết thời gian, đột nhiên trái tim liền nhảy một phát. Dù đã xác nhận đến nơi rồi nhưng trong lòng vẫn còn căng thẳng nãy giờ.

Vũ Văn Đạt không kìm được sự vui vẻ thốt lên.

Những người chưa đến Trại huấn luyện sẽ có xe đến đón về, xin hãy ở yên tại chỗ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 7. Cuối cùng cũng đến