Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 211: Chu Dật

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 211: Chu Dật


Chu Dật nói, gương mặt hắn hiện lên vẻ lạnh băng không cảm xúc. Hắn hiện tại buộc phải gồng mình để không lộ ra bản thân b·ị t·hương nặng.

“Phân thân? Lôi điện phân thân?”

“Bốn.”

“Chín.”

“Là trận pháp? Mình không biết gì về nó cả.”

“Bắn!”

Hắn tự nói với mình, chiếc áo choàng được kéo cao lên và Chu Dật vung tay mình lên, [Pháp khí: Lưu Ly Đăng] chậm rãi bay lên cao và phát sáng.

Gã to con kia đã xoay người tạo đà và sút toàn lực vào hạ bộ của Chu Dật, dù cho cú sút này không đủ sát thương khiến hắn bị tổn hại nhưng nó lại khiến cơn đau đặc trưng của nam giới chạy thẳng đến cổ. Tình trạng của Chu Dật hiện tại có thể nói là cực tệ khi phải chiến đấu trong trạng thái như thể sắp lìa đời. Hai kẻ này từ đầu đến hiện tại chỉ toàn nhăm nhăm vào những chỗ yếu hại nhất trong người hắn như thể chúng biết rõ nội thương của Chu Dật cực kỳ tỉ mỉ vậy.

“Phù… Mày thấy sự có ích của mấy cái xác bên đường chưa?”

Hắn đập mạnh hai tay vào nhau tạo ra xung kích, Lưu Ly Đăng bừng cháy và trong nguồn sáng kia hiện lên hai bàn tay khổng lồ lơ lửng giữa không trung.

Hắn là một kẻ hèn nhát, nếu đối thủ cảnh giới yếu hơn nhưng lại không hề e sợ mà t·ruy s·át hắn thì Chu Dật sẽ lập tức bỏ chạy. Không phải vì hắn không đánh lại mà bởi hắn tin rằng kẻ đó có cách để chiến thắng nên mới tự tin như vậy. Mạng sống cũng chỉ có một, cần cẩn trọng thì vẫn nên cẩn trọng.

Một trong hai kẻ đó đã chui xuống đất, mặc dù không biết bằng cách nào chúng có thể làm vậy, Chu Dật vẫn bình thản mỉm cười.

[Pháp khí: Lưu Ly Đăng]

“Hai.”

[Pháp khí: Lưu Ly Đăng]

Chu Dật đếm, hai quả cầu đang bay chậm rãi bỗng tăng tốc cực nhanh, chúng như thể đi xuyên qua không gian và tiếp cận ngày càng gần hai kẻ kia.

Keng! Keng! Keng!

Tên to xác liên tục chạy trên đất và tiếp cận Chu Dật, nhưng chỉ với một cái dậm chân nhẹ, Chu Dật đẩy gã bay thẳng hàng chục mét.

“Hai ngàn vàng.”

“Năm.”

Nhưng…

“Oẹ!!!”

Chu Dật vung tay tạo ra một loạt các vệt sáng màu cam nhạt, chỉ cần có bất kỳ ai dao động ngang qua chúng đều sẽ chịu một v·ụ n·ổ mạnh và buộc phải dừng lại hoặc chịu thương tích cực lớn.

Thanh phi kiếm rung lên dữ dội trước khi bị bóp nát, lôi điện liên tục bắn vào người Chu Dật nhưng hắn lại hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Một nhát chém cực dứt khoát xuyên thủng cổ Chu Dật, hắn bị rạch nát cổ và phần đầu hắn cảm giác được kình phong đang tiếp cận. Là một đòn t·ấn c·ông tầm gần, nhưng cơ thể Chu Dật vẫn còn t·ê l·iệt, hắn thậm chí sẽ c·hết nếu nội thương hiện tại không được chữa trị kịp thời.

Hắn không còn gì để buôn bán, những vật phẩm trước đó cũng không thể bán một cách công khai được nữa. Chắc chắn sẽ thu hút những kẻ như gã đã theo dõi hắn ngày trước, viên đá này có gì đó rất kì lạ.

Roẹt!

Một con dao xuyên thủng phía sau lưng Chu Dật, hắn lập tức cảm nhận được cơn đau dữ dội và lập tức xoay người tung thẳng cú đấm về sau. Là một con rối bằng gỗ bị đấm vỡ, trên tay nó là con dao sáng rực màu cam và dường như đang b·ốc c·háy.

“Vẫn là bị theo dấu tới tận đây sao?”

Cộp!

“Hai tên khốn!”

Chu Dật vung tay, ánh đèn rực sáng và tấm lưới kia nứt vỡ nhanh chóng, nhưng con dao đang ghim chặt trên lưng Chu Dật lại đột nhiên phát ra lôi điện.

“Chỉ cục đá này thôi mà hai ngàn vàng á? Sư huynh nói thách cũng cao quá nha.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Quả cầu xuyên thủng bụng gã to con và nó tiếp tục đục thêm nhiều lỗ khác trên người gã. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bẹp!

Chu Dật lắc người và bay lên cao, nhưng vòng phép kia ngưng lại và các quả cầu ánh sáng bao vây lấy Chu Dật, chúng kết nối với nhau như những ngôi sao trên bầu trời đêm và tạo ra một tấm lưới khổng lồ chụp lấy hắn.

Hắn mỉm cười và cơ thể truyền đến cơn đau dữ dội, nội thương tái phát khiến Chu Dật có cảm giác như thể sắp ngất. Nhưng hắn cần một nơi an toàn trước tiên để bế quan dưỡng thương, sau đó mới tiếp tục thu gom tiền bạc chữa trị cho mình.

Một đám khói trắng từ khi nào đã vây kín phía dưới mặt đất, Chu Dật nhận ra đây là bí pháp [Trầm Mây] với tính độc tố cao, mặc dù vậy thì hắn có thể kháng được độc cấp thấp nên không cần phải lo, chỉ là hiện tại chúng cản trở cực lớn lượng tầm nhìn của Chu Dật.

Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!

Chu Dật hét lớn, ánh sáng từ Lưu Ly Đăng lập tức tập trung và bắn mạnh về một góc núi phía xa.

Từ dưới lòng đất chợt bắn ra ba đạo kiếm khí cực kỳ sắc bén, Chu Dật nghiêng người tránh né toàn bộ và một loạt tơ nhện xuất hiện trói chặt hắn lại. Nhưng chỉ với một cái lắc nhẹ, toàn bộ tơ bị phá nát và Chu Dật vẫn lao đi như thể không còn gì cản được hắn.

Hai quả cầu cứ chậm rãi bay theo, trên bầu trời hiện lên một loạt vòng phép màu xanh nằm chồng lên nhau, gã to con vung tay và đấm thẳng vào chúng bắn ra một đòn kình phong cực mạnh. Nhưng Chu Dật phẩy tay và đòn đánh tan biến lập tức, hắn không di chuyển vì hiện tại vẫn chưa biết xung quanh đây còn cái bẫy nào hay không. Đôi mắt hắn dõi theo hai quả cầu kia và mỉm cười.

Xoẹt!!!

Cơ thể với đầy nội thương của Chu Dật bị hút mạnh và ghim chặt vào vách núi, hắn trào máu liên tục từ miệng và mũi. Đôi mắt bỗng bị rạch mạnh một đường dài bằng kim và thị giác của hắn hoàn toàn biến mất. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đòn t·ấn c·ông của Chu Dật hướng về một bóng đen, hắn không muốn t·ấn c·ông cả hai và bị giảm đi mức sát thương, mặc dù dù cho có t·ấn c·ông như vậy cũng không ảnh hưởng gì quá nhiều. Nhưng Chu Dật thật sự rất cẩn thận, hắn muốn chắc chắn một kẻ phải c·hết, và tốt nhất là kẻ đang chủ trì trận pháp giam cầm này.

Nhắm nhẹ đôi mắt cảm nhận môi trường, không còn dao động mana nữa.

Hai bàn tay bắn thẳng về hai phía với tốc độ cực nhanh, chúng bị cản lại bởi một loạt trận pháp và pháp thuật khống chế nhưng vẫn không hề chậm đi mà chụp vào hai người mặc áo choàng đang nấp phía xa. Mỗi bàn tay chụp được một kẻ, Chu Dật mỉm cười và siết hai tay mình lại.

Oành!!!

Mảng lớn đất đá bị thổi tung, từ màn bụi hiện lên hai kẻ cũng đang giấu người đằng sau lớp áo choàng màu đen dày.

“Hự!”

Hắn gào trong lòng, cảm giác đau nhói bỗng trào ngược khiến cơ thể Chu Dật lảo đảo giữa không trung.

Một cái xác nhỏ rơi xuống trước mặt Chu Dật, đó là gã nhỏ con kia và giờ đây hắn chỉ còn lại một nửa người, chính xác là một phần ba cơ thể mà thôi. Từ da cho đến thịt giờ chỉ là một đống thịt nhão cháy nát. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Gã nói, gương mặt kia khẽ cười và Chu Dật cảm thấy không thoải mái.

Hắn nhắm mắt lại cảm nhận dòng chảy mana từ thanh phia kiếm kia, nó quá yếu so với Lưu Ly Đăng.

Không phải vì sát thương từ gã to con này mà bởi nội thương của hắn bị chấn động, Chu Dật nghiến răng vung tay tát thẳng vào gã, nhưng chỉ với một cú nghiêng ngửa người thì gã đã tránh thoát hoàn toàn, và bỗng có gì đó tác động vào Chu Dật mạnh đến mức hắn gần như phun ra một ngụm máu.

“Tám.”

“Vãi l**!”

Trên tay gã xuất hiện một vết nứt không gian và túi tiền rơi xuống, ánh mắt Chu Dật khẽ cau lại và hắn lật tay thu toàn bộ gian hàng trở về.

Chu Dật cảm nhận xung quanh mình đã có một loạt các trận pháp nhỏ lẻ khác nhau, chúng dường như có tác dụng tạo hiệu ứng bất lợi hoặc khiến hắn bị khống chế nếu chạm phải. Nghĩa là thanh phi lôi kiếm kia chỉ để dọa Chu Dật dính vào hàng đống bẫy phía ngoài kia.

Mặt đất vỡ tung kéo dài hàng trăm mét, nguyên một khu trại bị xóa sổ và Chu Dật xoay người bay đi cực nhanh. Hắn cảm nhận đối phương đã hoàn toàn biến mất và đòn đánh vừa rồi đã trúng đích.

Hắn dùng răng cắn mạnh vào nó, từ phía sau xuất hiện một quả cầu màu xanh đen liên tục xoay tròn và kéo toàn bộ cơ thể Chu Dật vào trong. Đồng thời cây kim hắn đang cắn lại bỗng truyền ra tia điện khiến cơ thể Chu Dật t·ê l·iệt, hắn không thể tránh né được quả cầu kia.

Chẳng có gì tại đó, nhưng từ tia sáng của Lưu Ly Đăng mà Chu Dật có thể nhìn thấy cực nhiều thanh kiếm đang cắm chặt vào đất, chúng nằm xung quanh hắn và gần như có đến cả ngàn thanh kiếm như vậy khắp nơi.

“Bọn chuột nhắt!”

“Không bán nữa.”

Tia sáng từ Lưu Ly Đăng bẻ mạnh hướng đi và xuyên qua cả đất đá cùng cây cối, bóng đen kia bị đẩy bay đi một đoạn dài và màn chắn xuất hiện trước mặt hắn, nhưng lập tức chúng bị thổi tan đi như tờ giấy. Một bóng đen xuất hiện chặn lại và cả hai đều b·ị b·ắn xuyên thủng vào bên trong vách núi cách đó hàng chục mét.

“Được được… mua mua.”

“Tại sao mình lại không cảm nhận được nó tiếp cận…”

Và Chu Dật giơ tay mình lên, hắn dậm chân bay thẳng lên nắm chặt thanh phi kiếm vào tay và bóp mạnh.

Hai bàn tay khổng lồ cũng siết chặt lại, hai kẻ kia không hề phát ra tiếng động gì và bị bóp nát thành hàng trăm hạt ánh sáng màu lam nhạt.

Oành!!!

Xoẹt!!!

[Pháp khí: Lưu Ly Đăng] khép lại, và hai quả cầu cực nhỏ chậm rãi từ bên trong chiếc đèn bay ra, nó bay cực kỳ chậm như một chiếc lá rơi vào đầu mùa thu. Nhưng hai kẻ kia dường như nhận thấy gì đó, chúng lùi cực nhanh và một tên bay lên trời với lốc xoáy dưới chân, một kẻ khác di chuyển tạo ra lôi điện phía sau.

Chương 211: Chu Dật

Áo choàng được tháo bỏ và cả hai gã to con cùng nhỏ con lộ diện, là Hirio và Hanakii với biểu cảm mỉm cười ngạo nghễ.

Nhưng hắn hiện tại có cảm giác rất quan ngại, bởi kẻ trước đó đã hỏi mua viên đá kia đang âm thầm theo dõi hắn.

Cất gọn nó vào Không gian lưu trữ, Chu Dật rời khỏi khu chợ và tiến về một phía đường mòn dài ngoằng cực kỳ khó đi. Hiện tại hắn cũng không muốn phí mana để bay nên việc cuốc bộ sẽ là phương án tối ưu nhất, mặc dù tốn tương đối nhiều thời gian nhưng cũng không ảnh hưởng đến thương thế của hắn thì vẫn là rất tốt.

Chu Dật cảm nhận được một cơn đau từ giữa bụng, hắn nhìn lại và thấy một tên to con với chiếc áo choàng đang bám chặt lấy chân mình. Gã ta có bắp tay thậm chí gần to bằng với đùi Chu Dật, và nó tung liên tiếp hai cú đấm thật mạnh vào bụng khiến hắn cảm giác được cơn đau dữ dội.

“Bảy.”

Uy lực mà hắn cảm nhận được từ thứ này không hề cao, nhưng để đề phòng thì Chu Dật vẫn kích hoạt niệm chú và tạo ra một màn chắn bằng ánh sáng, [Pháp khí: Lưu Ly Đăng] cũng bay ra chặn trước mặt hắn.

Một lưỡi dao cực bé xuyên thủng mặt đất nhắm đến đầu hắn, Chu Dật chụp lấy và bẻ gãy nó, nhưng từ giữa lưỡi dao kia bắn ra một mũi kim sáng bạc nhỏ như sợi tóc.

Một chiếc đèn khổng lồ hiện ra, Chu Dật xoay người hướng về phía sau lưng và niệm chú. Ngọn đèn phát sáng và rọi ra một tia màu tím sậm về phía mà Chu Dật tin rằng kẻ theo dõi mình đang ẩn nấp.

Oành!

Mặt đất nổ tung, tia lôi điện bắn tứ phía và gã nhỏ con chạy ngày càng chậm lại.

“Dám theo dõi mình, hắn không cảm nhận được cảnh giới mình để lộ là Level 6 [Nhất tinh] sao?”

Phía trên đỉnh đầu Chu Dật hiện lên một c·ơn l·ốc x·oáy, giữa tâm lốc xoáy là một thanh phi kiếm được bao quanh bởi lôi điện chậm rãi hướng đỉnh đầu hắn hạ xuống. Nhưng tốc độ của nó quá chậm, chậm đến mức Chu Dật có thể lựa chọn tránh đi thay vì đỡ lấy nó.

Hắn có xu hướng tin vào khả năng đầu tiên hơn, là một kẻ trùng tu nhưng vẫn giữ được phần nào đó khả năng của thần thức, dù rằng khả năng này yếu đến thảm thương. Chỉ có thể dùng để quét và theo đấu chứ không còn sức công kích hay những khả năng cơ bản của thần thức mà một dũng giả trên Level 7 sẽ có.

Chu Dật dậm chân tạo ra một loạt vết nứt dưới lòng đất, ánh sáng từ Lưu Ly Đăng bắn thẳng xung quanh và tạo ra một vệt dài quét ngang toàn bộ khu vực đường mòn. Hai kẻ kia đã hoàn toàn biến mất không thấy đâu.

“Ba.”

“Mười…”

“Không mua thì cút.”

Chu Dật tự hỏi, hắn dùng sức mạnh linh hồn để cảm nhận xung quanh mình, nhưng chẳng có ai xung quanh cả.

Chu Dật tặc lưỡi, hắn không cảm nhận được tử khí đồng nghĩa cả hai tên kia đều không c·hết. Nhưng cũng đủ để rời đi trước khi có thêm đồng bọn của chúng đến. Chu Dật tin rằng hai kẻ này chỉ đóng vai trò câu giờ và giữ chân hắn mà thôi.

Kong!!!

“Sáu.”

Hắn đảo mắt xung quanh, không có dấu hiệu gì đặc biệt xảy ra cả. Hai kẻ kia không hề để lộ tu vi nhưng Chu Dật có thể cảm nhận bọn chúng có Level không cao hơn hắn, nếu cao hơn thì chẳng cần phải thoắt ẩn thoắt hiện như vậy.

Trở về khu vực phía gần cực Bắc xa xôi, nơi đây là giáp ranh giữa Học Viện Metaria và vùng cực Bắc Eilrine. Có lẽ là khu vực có mật độ dân cư thấp nhất, Chu Dật khoác lên mình một bộ áo màu trắng đục và di chuyển liên tục giữa các khu chợ tự do.

“Hiểu rồi, là hai kẻ Level 4.”

Từ dưới đất chui ra hai bóng đen, Chu Dật nhắm thẳng vào chúng và Lưu Ly Đăng bắn toàn lực khiến toàn bộ vùng mặt đất bị xới mạnh lên.

Hắn nôn ra máu và cơ thể bị đẩy lùi, từ phía dưới lại bay lên vô số lôi cầu và chúng lập tức p·hát n·ổ ngay khi tiếp cận đủ gần Chu Dật. Hắn cảm giác cơ thể bị t·ê l·iệt và mana đang tụt không phanh, với suy tính cực nhanh thì Chu Dật tiếp đất và dậm mạnh chân để chạy đi.

Hai kẻ này đ·ã c·hết, tử khí đã phát ra và Chu Dật lắc đầu.

Chu Dật nhận ra cảm giác bị quét ngang này, là cảm quang của thần thức, nhưng cảm giác này rất yếu ớt, điều này đồng nghĩa với việc kẻ dùng thần thức kia là một kẻ trùng tu, hoặc là một kẻ có cảnh giới thấp nhưng bằng cơ duyên nào đó mà đã mở được thần thức dù chưa từng thông qua thí luyện linh hồn.

Kẻ này sở hữu Không gian lưu trữ cấp cao, tu vi thể hiện ra chỉ là Level 4 [Nhất tinh] nhưng lại sở hữu kỹ năng cao cấp thế này thì chắc chắn không hề tầm thường, dù có thành công bán cho hắn món hàng kia thì vẫn rất nguy hiểm nếu món đồ đó có bí mật gì to lớn. Vì thế nên Chu Dật liền quyết định thu tay và rời đi.

Ngay sau đó là một loạt các luồng khí hệ Phong bắn thẳng đến chỗ hắn, Chu Dật vung tay xua đi toàn bộ và tăng thêm tốc độ bay của mình. Nếu chỉ là các đòn t·ấn c·ông từ những kẻ Level 4 thì hắn không cần quan tâm đến bởi vì chúng không đủ sức gây sát thương lên hắn, nhưng Chu Dật vẫn sẽ cảnh giác bởi những bí pháp có khả năng gây đột biến về mức sát thương, với tình trạng hiện tại thì hắn có lẽ sẽ không đỡ nổi.

Chu Dật nghe một loạt tiếng kim loại và âm giọng của ai đó, hắn lập tức chỉ tay về hướng đó và [Pháp khí: Lưu Ly Đăng] xuyên thủng màn sương.

Đầu Chu Dật bị đấm nát thành vũng máu tươi, cơ thể hắn buông lỏng hoàn toàn trên vách đá.

Bờ núi bên cạnh bị huỷ, Chu Dật chắp tay trước ngực và một màn chắn năng lượng bao trọn lấy hắn.

Cơ thể gã to con bị quả cầu kia xuyên qua hàng trăm lần mà không thể chống cự, hắn với cơ thể đã gần như trở thành một chiếc tổ ong gớm ghiếc. Chu Dật cười nhạt và lắc đầu, một cánh tay của gã chợt rơi xuống gần hắn.

Thu hồi [Pháp khí: Lưu Ly Đăng] vào cơ thể mình, Chu Dật khập khiễng bước đi và bỗng dưới mặt đất có rung động nhẹ.

Chu Dật có cảm quan rất tốt, hắn thường xuyên tìm hiểu về những nơi mình sẽ ghé qua trong thời gian ngắn. Hắn lựa chọn những nơi mà đại đa số người tại đó có tu vi yếu hơn mình một cấp hoặc hai cấp, vì lẽ đó mà Chu Dật chỉ giao dịch tại khu vực thấp nhất của Thiên Luân Hội.

“Truy!”

“Thần thức? Hắn ẩn giấu tu vi ư?”

Bùm!

Èo! Èo! Èo!

Hắn giơ tay lên và cánh tay kia bay về trước mặt Chu Dật, hắn mỉm cười nhìn qua lớp thịt bong nát cùng cháy xém và hài lòng. Tuyệt kỹ của [Pháp khí: Lưu Ly Đăng] vẫn cực kỳ bá đạo, hắn thật sự rất thích món pháp khí này.

Kong!

Xoẹt!

“Một.”

Hắn lập tức di chuyển, ở cảnh giới Level 5 [Cửu tinh] hiện tại thì tốc độ của Chu Dật là cực nhanh và không có bất kỳ ai tại đây lúc này có thể đuổi theo hắn.

“Muốn c·ướp ta? Không dễ vậy đâu!”

Chu Dật than khổ, hắn thu tay và Lưu Ly Đăng bỗng rung lắc dữ dội, nó tỏa ra các dòng ánh sáng quét qua tất cả các vùng địa hình nơi đây và hai cái bóng hiện lên giữa màn sương mờ đục.

“Hay! Quả đúng là quái vật thiên tài mà, nể!”

“Không ổn, nội thương trở nặng rồi… Phải rút lui, dây dưa thì tự tổn thương của mình sẽ tự g·iết c·hết mình.”

“Hai tên ngu dốt, dù ta có b·ị t·hương nặng đến đâu thì chỉ với hai tên Level 4 như chúng mày vẫn kém tỷ năm nữa để g·iết ta.”

Cơ thể gã to xác bị quả cầu dí đến xác xao, gã lao vào Chu Dật và bị hắn đẩy bay thẳng về phía bầu trời.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 211: Chu Dật