Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 209: Báu vật?

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 209: Báu vật?


Anh cảm nhận được thần thức đã không còn sử dụng được nữa, có vẻ như thực sự thì Hirio đã hoàn toàn trở thành một chủng tộc mới không còn dính líu gì đến con người cũ là Hàn Tư Không nữa.

“Đã từng, một gia tộc đã từng đặt niềm tin vào tao… vào người đã bỏ rơi họ vào lúc họ cần nhất.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

[Không có bất kỳ cơ sở nào cho sự hợp tác này cả, mình chưa từng bán đi vật phẩm hay nguyên liệu nào quá quý giá đến mức khiến họ để ý như vậy cả.]

Hanakii gõ nhẹ đầu bút trên bàn, cậu khẽ nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hanakii nói, đáp lại cậu là cái gật đầu từ Hirio và anh nhanh chóng đứng dậy rời đi cực nhanh.

Mọi thứ cũng không có quá nhiều biến động trong năm ngày tiếp theo, Hanakii chỉ cần bấy nhiêu thời gian để điều tra hơn 700 thí sinh của kỳ tuyển sinh lần này. Cậu nắm gần như tương đối về thông tin của họ và đều có sẵn kế hoạch hợp tác hay đối phó một cách cụ thể, nhưng hiện tại thì đôi mắt Hanakii có chút bực bội nhìn Hirio đang nằm thở dốc với một cơ thể đầy máu me trước mặt mình.

“Nếu có gì rắc rối thì lập tức tránh lui, mày mà c·hết bên ngoài thì không biết bà chị hai kia sẽ làm nên chuyện điên khùng nào nữa.”

“Tôi sắp c·hết đến nơi rồi.”

“Đừng để bà hai già đó biết chuyện chú mày đang làm.”

“Chuyện là…”

[Cơ sở duy nhất có thể dựa vào để suy luận là việc họ nhắm đến nguồn tiền khổng lồ của Lauriel mà mình đang giữ.]

Yêu giới - Eilrine hay bất cứ cái tên nào mà các tộc nhân thường hay gọi cho thế giới này đều được, đây chắc chắn là một nơi cực kỳ phồn thịnh và đông đúc bật nhất. Nhưng song hành cùng vô vàn cơ hội thăng tiến thực lực hay thế lực của bản thân là những hiểm nguy không hề ít hơn chút nào. Mỗi vùng đều có cái tốt và xấu đi liền kề với nhau, như thành phố Eternal này chẳng hạn. Hoặc như phía cực Bắc nơi có ngũ đại thế lực mạnh mẽ bật nhất ngự trị. Hoặc Thánh Điện, hoặc vùng biển hải vô tận kia.

“Nói đi, ngươi lại đi ghẹo chọc con gái nhà ai rồi?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“À không… đây là chứng nhận khách hàng cao cấp của Thiên Luân Hội, không liên quan gì tới Nguyên Dao cả.”

“Vậy, món đồ là gì? Đối phương tu vi cụ thể là gì? Tỷ lệ thành công là bao nhiêu? Có bao nhiêu phiền toái sẽ dẫn đến sau chuyện này?”

“Thần thức b·ị t·hương rồi?”

Anh đã không dùng nó từ tận lúc chữa trị xong cho Tịnh Y và Diệu Tiên, và tương lai Hirio cũng sẽ không dùng đến.

Cậu nhìn nó và chợt nhắm mắt, trong sự tối đen khi mất đi tầm nhìn, Hanakii vẫn có thể cảm nhận được vị trí và hình dạng chính xác của thứ đang lơ lửng trước mặt mình. Cậu giơ tay cầm lấy nó và mỉm cười nhẹ.

“Một chút thủ đoạn nhỏ để hạ đi chiến ý của đối thủ thôi mà.”

“Chị hai dùng cảnh giới Level 3 [Tứ tinh] chiến thắng đối thủ Level 3 [Thập tinh] đấy thôi, tao chỉ chỉnh sửa lại đôi chút để cho việc b·ị đ·ánh bại vượt cấp trở nên dễ chấp nhận hơn với chú mày.”

Hanakii cúi nhẹ đầu thể hiện lòng biết ơn và lớp màng chắn vẫn giữ nguyên như cũ, trừ khi cậu rời đi thì nó sẽ không tiêu biến đi đâu cả.

“Địa điểm và ngày giờ là… không phải ngày quá thuận lợi với mình cho lắm.”

Cánh tay Hanakii vươn ra và gõ mạnh vào đầu gối Hirio, anh giật mình xoay người ngược lên trên và xua tay.

Dù sao thì việc thi đua cuối cùng này chủ yếu là để các trưởng lão và giảng viên quan sát thí sinh, sau đó họ sẽ tư vấn và đưa cho mỗi người về với chức nghiệp phù hợp nhất. Còn nếu bản thân muốn theo một chức nghiệp nào đó mà mình thích thì cần phải có kết quả tốt, có thể gọi là thi đậu ngành nghề.

“Mày… à không, anh nên hỏi h·ung t·hủ kia kìa. Tôi là n·ạn n·hân cơ mà?”

Người đàn ông to xác tên Hirio kia khẽ trải lòng mình, anh chỉ nói với vẻ mặt rất dửng dưng và dường như không thật sự coi trọng chuyện đó.

“Mình sẽ thử tìm hiểu vậy.”

Hanakii nhắm mắt ngó lơ những câu than thở từ Hirio, cậu gập mạnh quyển sổ và lắc đầu.

Anh nói, bình rượu được đặt lên bàn và Hanakii chỉ lắc đầu.

Cậu nói, chữa nhanh một lượt và Hirio vẫn còn thở dốc tương đối.

Thân cây trong khuôn viên Học viện rất cao, Hanakii ngồi vắt vẻo bên trên và tận hưởng từng cơn gió mát lạnh thổi qua người. Cậu phải trốn lên những nơi như vậy để tránh bị các nam sinh và nữ sinh khác làm phiền, bởi lẽ giờ đây Hanakii đã rất nổi tiếng.

Cau mày nhẹ và tự nói với chính mình, Hirio nhận thấy địa điểm khá xa Học viện Metaria và thời gian thì lại là buổi tối trước ngày thi tổ đội - phần thi được coi là quan trọng nhất trong việc phát triển tương lai của mình.

Chương 209: Báu vật?

Ngón tay Hirio giật nhẹ, anh nhìn vào chiếc nhẫn màu đỏ rực trên ngón trỏ của mình và đôi mắt bỗng đảo quanh một lượt.

“Đó là đam mê của mày à?”

“Cô tình nhân kia lại kiếm mày à?”

“Tao không đi đâu, sắp tới chắc là tập trung tiến cấp Level 4 luôn cho vòng thi sau.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hanakii cầm trên tay quyển sổ dày, đó là những ghi chép của chính cậu về những loại dược liệu dùng cho việc luyện đan và rất nhiều thông tin các thí sinh có thực lực cao và vừa. Vì cơ chế sắp xếp thành viên là dựa theo kết quả của ba vòng thi đầu nên có lẽ cậu sẽ không thể chung đội với người đứng ngay phía dưới mình là Hirio được, vì lẽ đó nên Hanakii cần tìm hiểu những người thuộc nhóm gần cuối.

“Mày cũng rỗi việc nhỉ? Suốt ngày chạy khắp nơi làm đủ thứ chuyện.”

Trước mặt cậu, Hirio cau có với chiếc mâm đồ ăn thứ hai của mình. Anh để ý thấy quyển sổ này hoàn toàn khác quyển lúc sáng mà cậu viết, chẳng lẽ tên này viết sạch một quyển dày cộm chỉ trong một buổi? Mà hắn viết cái gì vậy nhỉ?

“Đa tạ Giang trưởng lão, ngài đúng là không hổ danh Luyện đan sư trong hàng ngũ đứng đầu Yêu giới.”

Hanakii lấy ra một chiếc bình ngọc, cậu vung vẩy trên tay và hỏi.

“Mày định rủ tao đi c·ướp báu vật à? Kể cả cho dù có là món đồ đủ giá trị để làm thế thì nhìn vào thảm cảnh của chú mày e là đối phương không hề yếu.”

Mặc dù giờ cũng khá muộn để ăn trưa nhưng khu vực nhà ăn của ngoại viện vẫn rất đông đúc, đa số là những tân sinh năm nhất cùng năm thứ hai đang dùng bữa. Học viện được chia ra làm ngoại viện và nội viện, với ngoại viện dành cho những sinh viên năm đầu cho đến năm thứ tư, còn nội viện thì chỉ những sinh viên nào đạt được cảnh giới Level 5 [Nhất tinh] và thông qua khảo hạch thì mới có tư cách tiến vào. Và bởi sự khác biệt về tuổi thọ nên mỗi một khóa học kéo dài 100 năm, Hirio khi nghe phổ cập kiến thức đó cũng rất bất ngờ. Nhưng vẫn không sao, dù gì thì với Yêu giới mà nói, tuổi thọ trung bình của họ tiệm cận ngàn năm với người không tu luyện gì, chỉ cần Level 1 mà thôi.

Hanakii lắc đầu, cậu im lặng hồi lâu và chợt thở dài.

Dạo gần đây anh liên lạc với Thiên Luân Hội khá nhiều lần, vừa để mua và cũng vừa để bán đi một số vật phẩm mình săn được. Dù sao thì trong rất nhiều khoảng thời gian rảnh của mình, Hirio đã đến bãi săn cấp 4 dành cho học viên để săn tìm các loại ma thú và nguyên liệu quý hiếm. Vận may của anh cũng rất tốt khi hầu như không bao giờ trở về với mức thu hoạch ít ỏi cả. Đó cũng là lý do mà Hirio rất tự tin khi giao dịch, bởi lẽ giờ đây bản thân anh đã có một nguồn tiền của chính mình làm ra mà không cần đến sự giúp đỡ của Lauriel nữa.

“Tao sẽ không có chút nghi ngờ gì nếu tao mở bệnh viện và mày trở thành cổ đông lớn nhất đâu.”

“Trông anh có vẻ tận hưởng nhỉ?”

Và Yumeko, hoặc Hirio hay gọi nàng là Nguyên Dao thì lại rất khác. Cả hai cơ bản là không có tình cảm với nhau, mọi thứ diễn ra đều là trùng hợp cùng sự mất kiểm soát của bản thân mình trước d·ụ·c vọng. Nhưng hai người cũng đã vượt qua mức quan hệ nam nữ thông thường nên dần dần thì cũng cần phải chính diện đối mặt mà thôi.

“Vấn đề thật sự không nằm ở chỗ tôi nhỉ?”

“Cũng không dễ chấp nhận cho kham.”

“Cho đến khi trọng tài hò hét rằng anh là người đầu tiên lịch sử có thể chiến thắng vượt cấp, tôi… tao mới vỡ lẽ.”

Hanakii cười nói, lúc đó cậu đã nói rằng Hanna đã vượt một Level và năm cấp tinh để chiến thắng đối thủ, nhưng đó chỉ là nói dối để Hirio xảy ra dao động trong tâm lý mà thôi. Dù rằng Hanakii cũng không nghĩ rằng cách này sẽ thành công, nhưng cũng đâu mất mát gì khi thử đâu, nên cậu cứ thể mà lừa thôi.

“Mày đừng dùng cái giọng điệu đó mỗi lần muốn xin thuốc đi, áp chế huyết mạch không phải một sớm một chiều là được.”

Vậy mà chưa từng có những chuyện như vậy xảy ra, cậu không thể tránh thoát cái bóng ma quá khứ ám ảnh chính mình bấy lâu. Và mọi sự chuẩn bị đến mức lố bịch của Hanakii như thể là bằng chứng cho việc ám ảnh kiểm soát mọi thứ của cậu.

“Đúng là cái đồ cáo già… coi như tao thừa nhận vậy, nàng vẫn chưa biết chuyện về Lauriel. Và tao cũng cho rằng mình cần chịu trách nhiệm.”

Mỗi đội sẽ có năm thành viên, việc phân chia dựa theo điểm số trung bình của năm người. Nghĩa là nếu Hanakii có điểm cực cao thì đồng đội cậu sẽ có điểm số cực thấp để cân bằng lại. Đó là một cơ chế cực kỳ khó chịu trong cách tính điểm, nhưng do bản thân đã đậu học viện nên Hanakii cũng không quá để ý đến chuyện này.

Hanakii rút ra quyển sổ và bắt đầu ghi chép, cậu gõ đầu bút lên trang giấy và Hirio đơ mặt.

Hirio phun máu và nói, anh lộm cộm bò dậy và đôi mắt bỗng chớp nhẹ.

“Thì sát trùng cả bên ngoài lẫn bên trong, quá tiện.”

“Khụ! Chuyện này là xui… Đúng rồi! Xui!”

Hirio lấy ra chiếc thẻ đen trên tay và lắc đầu.

Hirio bụm miệng nói, Hanakii đưa cho anh một bình nước và Hirio nốc nhanh không chút suy nghĩ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Anh gãi gãi đầu và nói, Hirio là một kẻ rất trăng hoa. Mặc dù không thể nhớ bản thân có bản tính này từ đầu hay chỉ sau khi chuyển đổi chủng tộc thì mới xuất hiện, nhưng có vẻ như chính Hirio cũng không cảm thấy chuyện này có vấn đề gì cả. Anh thấy ổn với việc yêu thương Lauriel vô điều kiện, muốn bên cạnh nàng, muốn chăm sóc nàng và thổ lộ tình yêu của mình thật nhiều lần.

Cậu quăng bình ngọc sang và Hirio bắt lấy, anh thu vào chiếc nhẫn của mình và thở dài một hơi.

Hanakii mặt không đổi sắc nói, ánh mắt cậu đã chuyển sang cuốn sổ tay và đang viết gì đó liên tục trên giấy.

“Đây là [Bách Luyện Hồn Đan] có đặc tính tinh luyện hồn phách và tăng cường sức mạnh của thần thức. Nhưng do ngươi chưa có thần thức nên tác dụng này sẽ lãng phí hoàn toàn.”

Giang Lưu Như đã dựng lên một lớp thế giới tại đây, nàng muốn giữ bảo mật cao nhất cho lần trao đổi này.


Hanakii cúi nhẹ đầu, trước mặt cậu chỉ có một bức tường trắng rỗng tuếch, nơi đây cũng chỉ là căn phòng tạm nghỉ của Học viện mà thôi. Nhưng toàn bộ căn phòng đều đang được bao quanh bởi một lớp kết giới rất mỏng, nó vẫn sẽ cho phép những người xung quanh ra vào nhưng tuyệt nhiên sẽ không thể nhận ra Hanakii đang ở đây.

Hirio tặc lưỡi nói, anh thật sự càng ngày càng cảm thấy sợ hãi Hanakii. Cậu ta làm bất cứ việc gì cũng đều tính toán cực kỳ kỹ càng để tối ưu toàn bộ khả năng có thể, sự chuẩn bị cực kỳ đầy đủ càng khiến việc chiến đấu về cơ bản là hoàn toàn trong tầm kiểm soát của cậu.

“Đêm qua tôi có hơi quá trớn, anh có thể nào tăng cường sự áp chế không? Nếu có vấn đề xảy ra thì sẽ c·hết người đó.”

“Vì tôi… tao không có bối cảnh, không chống lưng, không thiên phú hay thông minh tuyệt đỉnh như mày. Để có thể mạnh lên thì dù có là cách thức hèn kém đến mấy cũng phải thử.”

Hanakii bước đi nhanh và để lại một câu, Hirio có chút khó hiểu nhìn cậu và sau khi xác nhận Hanakii đã rời đi hoàn toàn, anh nhấn vào chiếc nhẫn. Một tờ giấy được đưa ra từ chiếc nhẫn, đó là chiếc thiệp mời dự tiệc từ Thiên Luân Hội.

Hirio âm thầm đọc thiệp mời trong lòng, nó có nội dung rất cơ bản và không hiện hữu thông tin gì đặc biệt cả. Chỉ là một buổi tiệc rượu thông thường với sự góp mặt của rất nhiều khách hàng cấp cao cùng hội ngộ, bọn họ thường thông qua các bữa tiệc này để môi giới làm ăn và hợp tác với nhau, hoặc quảng cáo sản phẩm cùng tìm kiếm nguồn hàng.

“Tôi… à, tao vẫn cay vì đã bị lừa khi đó.”

Cạch!

“Bên cạnh đó, nếu có thể thì chúng tôi muốn thương thảo về một dự án làm ăn lâu dài với tiên sinh. Để thể hiện sự chân thành, người sẽ bàn luận trực tiếp với ngài là đại tiểu thư Huang Chu Lou của gia tộc đứng đầu Thiên Luân Hội. Mong rằng chúng tôi có thể đón nhận sự hiện diện của ngài trong tương lai.”

Hanakii vừa dùng bữa cơm rang vừa nói, tay trái vẫn đang viết liên tục trên sổ ghi chép.

“Hừ.”

Hirio xua xua tay và lắc đầu nói, nhưng bỗng anh nhận ra gì đó và nhìn thấy biểu cảm đang trêu ngươi từ Hanakii và thở dài.

Hanakii cười nhạt, cậu nhớ lại những lời đã nói trước khi giao chiến trong trận chung kết.

“Thân gửi tiên sinh…”

Hanakii đã xác định chức nghiệp bản thân từ trước, Thuật sư hỗ trợ sẽ là vai trò cậu chọn trong quá trình học này.

Trước mặt Hanakii lơ lửng một chiếc hộp sứ màu trắng sữa tuyệt đẹp, nó mở bật ra và bên trong có một viên đan dược hư hư ảo ảo như thể sắp tan biến.

Hanakii không muốn nhúng chân mình ra thế giới bên ngoài, bước ra khỏi vùng an toàn của bản thân nếu cậu không chắc chắn mình sẽ sống tốt. Không chỉ sống sót, mà còn phải sống tốt.

Chiếc nhẫn này có bốn công dụng chính: Vật chứng minh thân phận khách khanh cao quý, Công cụ giúp liên lạc trực tiếp đến bộ phận chăm sóc cấp cao của hội, Không gian trung gian cho việc vận chuyển hàng hóa, cuối cùng là khả năng thanh toán miễn trừ thuế cùng tính năng dự trữ tiền bạc bên trong nó.

Hirio xoa cằm suy tư, anh có chút nghi ngờ về lời mời gọi này.

Hirio tự hỏi trong đầu, anh xua tay và cầm chiếc đùi nướng vẫn đang b·ốc k·hói nghi ngút và cắn mạnh. Xung quanh là một loạt ánh mắt đang nhìn chằm chằm cả hai người họ.

Vài ngày trôi qua sau trận chung kết đó, các thí sinh sẽ có khoảng 10 ngày để nghỉ ngơi và chuẩn bị để tiến đến phần được cho là sẽ quyết định hướng phát triển tương lai của mỗi người.

Đồng thời cảm giác với Tịnh Y cũng không khác gì, nếu bắt anh phải chọn lựa giữa Lauriel và Tịnh Y thì Hirio sẽ không từ bỏ ai cả. Hoặc là anh không xứng với ai, hoặc là anh khiến bản thân mình xứng đáng với tất cả.

Cậu nói, tay lại bắt đầu viết chữ và gương mặt có phần nghiêm túc.

“Chuyện của mày thì không ai quản, nhưng nên có chừng mực vẫn là cần thiết. Nơi đây không yên bình như vẻ bề ngoài của nó đâu.”

Hirio hỏi, anh còn chưa nói bất cứ thứ gì liên quan đến chuyện rủ rê Hanakii hay ý định c·ướp bảo vật. Mặc dù chuyện này có lẽ không quá khó đoán, suy cho cùng thì Hanakii đã sống lâu hơn anh nhiều lắm.

Cậu nói với giọng dửng dưng, Hirio ngả người và treo ngược bản thân trên cành cây như dơi. Anh khoanh tay và nhắm mắt như thể thiền định.


“Tiếp theo ngươi cần đến văn phòng của ta, phía nam Học viện là khu vực của Luyện đan sư. Đến đó với chiếc hộp này.”

“Cái này là s·át h·ại thì có, chuyện này thực sự không nghiêm trọng đến vậy.”

Thi đấu tổ đội!

Hirio nói.

“Không cần xưng hô câu nệ như vậy, trông mày khó coi quá.”

“Không phải phụ nữ! Là một tên săn báu vật.”

“Hả? S-Sao mày biết?”

“Phụt!!! Vãi l*n rượu!”

Yêu cầu để có vật phẩm này là khá cao, hoặc ít nhất là không nhiều người có ưu đãi này.

Hirio ngơ ngác nhìn sang Hanakii, cậu chỉ thản nhiên mỉm cười và nói.

Nhìn vào nó, cậu có thể cảm thấy linh hồn mình chấn động, mặc dù chưa từng thông qua bất kỳ lần Thí luyện linh hồn nào thì Hanakii vẫn có thể cảm nhận được sự dao động của cái gọi là “linh hồn” đó.

Từ bên trong thân cây bỗng vỡ mạnh ra một cú đấm của ai đó, bàn tay xuyên thủng cái cây từ bên trong và Hirio chậm rãi chui ra. Anh lắc người nhảy lên ngồi bên cạnh Hanakii và thở dài.

Vì thế nên cậu cũng phần nào có cảm giác ngưỡng mộ Hirio, anh dám đặt chân đến Eilrine mà không hề chuẩn bị gì cả. Dám tự mình xông pha mạo hiểm để có được tài nguyên, không ngại thể hiện các mặt tốt để đổi lấy lợi ích. Rất nhiều điểm từ Hirio mà Hanakii không những từng nghĩ đến mà cậu còn thậm chí đã có kế hoạch thực hiện.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 209: Báu vật?