Tam Nguyên Chấn Thế
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 161: Lãng khách màn sương đen
“...”
Một ngọn l·ửa b·ùng l·ên dưới chân Atlas, nó nhanh chóng hóa thành một lốc xoáy lửa khổng lồ và bao lấy ông hoàn toàn. Từ bên trong, sức nóng khủng kh·iếp khiến ngay cả dòng chảy thực tại cũng bắt đầu bị đốt cháy.
Cơ thể Atlas bắt đầu xuất hiện các vết nứt li ti, ông liếc nhìn hai tay mình và dưới lớp da cằn cỗi kia như thể có gì đó sắp trào ra vậy.
“Vậy mà ta cứ tưởng cưng biết về nguồn gốc thật sự của mình nên mới dùng [Huyễn Trận] chứ.”
Dòng suy nghĩ của Angell hiện lên trong tâm trí khi chứng kiến, một sinh thể hùng mạnh với lượng sát khí khủng kh·iếp.
“Đòn tâm lý không hiệu quả với ta đâu, đồ côn trùng.”
Giờ đây, Atlas chỉ có cảm giác hoài niệm mà thôi, chẳng còn tồn tại sự ghét bỏ nào nữa.
“Ngươi ít ra cũng có lớp da đủ dày đấy.”
Vì lẽ đó mà gương mặt Angell xoẹt qua chút biểu cảm ngạc nhiên, nàng hoàn toàn bất ngờ khi Atlas có thể dễ dàng phá huỷ gần như mọi thứ trên đường b·ị đ·ánh bay chỉ với cơ thể của mình.
Nàng nói với chất giọng thánh thót nhưng không hề mang theo cảm xúc.
Bên cạnh đó Atlas cởi bỏ cả lớp áo choàng trùm kín cơ thể để lộ ra thân hình được tôi luyện một thời gian cực kỳ dài. Các cơ bắp không thể hiện qua kích thước, mà chúng cuồn cuộn như một khối thịt bền bỉ ép chặt vào khung xương khiến chúng trông như pháo đài cơ bắp bền bỉ.
Trong đầu Angell dần xuất hiện hiềm nghi, mặc dù trước đó cô đã đưa ra tên thật của mình nhưng điều đó về cơ bản không phải là bí mật, bất cứ ai sinh sống tại Eilrine đều biết về nó nếu chịu tìm hiểu. Nhưng phản ứng của Atlas lại nói lên rằng ông có bất ngờ với điều đó, và thậm chí ông dường như còn quen biết cha của nàng - Pháp Sư Tận Thế: Angeki.
Atlas di chuyển ngón tay trỏ về phía Angell và chép miệng, đầu ngón tay ông run nhẹ và cơn bão lửa bật mạnh thành một v·ụ n·ổ khổng lồ.
“Hả?”
“Im đi.”
Vậy là nàng biết ông sở hữu Đặc Ân, Atlas có chút tán thưởng và mỉm cười.
“Oh.”
Quang cảnh rừng và núi lần nữa xuất hiện trước mắt, nồi canh vẫn còn nghi ngút khói và Angell ngồi lặng im trên khúc gỗ lớn.
Ầm! Ầm! Ầm!
Ánh sáng xung quanh Angell tách ra thành nhiều phần bao vây lấy bầu trời phía trên Atlas. Từng phần ánh sáng đó dần dần hiện thành hình thể Angell.
“Ta đây không phải người dễ tính, mặc dù có thể nói rằng ngươi nấu ăn thật sự rất không tệ.”
Mọi thứ hoá thành một màu đen như mực, Atlas loé sáng đôi mắt và nhìn thẳng lên giữa nơi đã từng là bầu trời.
Atlas cười nói, ông dường như cảm thấy hoài niệm với cách Angell thể hiện sự ngạo mạn của bản thân. Nó thật sự rất quen thuộc với ông, gần nửa cuộc đời Atlas đã phải sống với những kẻ coi bản thân là thần linh phán quyết mọi thứ cũng khiến ông phần nào mất đi sự phản cảm vốn có.
“Dù ở dòng thời gian nào, em vẫn thú vị như vậy.”
“Ta có thể biết em đang ở đó, nếu không chịu tự mình phá giải kỹ năng thì ta buộc phải phá huỷ thứ này thôi. Nhưng một khi chuyện đó xảy ra thì Phản Phệ Mana cũng không dễ chịu lắm đâu.”
“Cô bé cho ta nhiều bất ngờ thật đấy, nhưng bất ngờ này có phần hơi…”
“Hãy để ta thử sức dòng họ Ficol, cô bé trông có vẻ không mạnh bằng nó nhưng chắc cũng không quá tệ.”
“Ta dường như đã quá chủ quan chỉ vì bản thân được ban Đặc Ân nhỉ?”
Nhưng kẻ này thì lại không có bất cứ dòng chảy mana nào, nói một các khác thì…
[Đặc Ân: Ngưng Thần] giúp Atlas sở hữu các quyền năng của thần, mặc dù vậy, ông với cơ thể và tâm trí Nhân loại chỉ có thể sử dụng một phần nhỏ của quyền năng to lớn này.
Atlas nói thầm, ông vẫn đứng yên và thở dài một hơi. Cơn bão lửa tuy rằng không làm tổn hại đến cơ thể ông nhưng bên trong đây lại chẳng còn gì ngoại trừ Atlas.
Sức mạnh như tên, phá huỷ mọi thứ, kể cả hư vô.
Angell thể hiện sự tức giận hiếm thấy, nàng trừng mắt và cơn mưa càng ngày càng lớn, nhưng nước mưa lại tuyệt nhiên không rơi tại vị trí của nàng.
Atlas nói với chất giọng hoài niệm, ông huýt nhẹ cánh tay và cơ thể Angell b·ị b·ắn đi như viên đ·ạ·n xuyên thủng vào lòng đất hàng trăm mét.
Angell dậm chân và cơ thể biến mất tại chỗ, Atlas mỉm cười và quay trở về nồi canh vẫn đang b·ốc k·hói nghi ngút.
Nàng ngay lập tức khẳng định điều này, Angell là một Thượng Long với khả năng Ma thuật đỉnh cấp nên nàng cũng đồng thời rất mẫn cảm với các dòng chảy mana trong mọi sinh vật sống, dựa vào đó mà Angell có thể đánh giá những kẻ nào là Chiến Binh mạnh mẽ hay Pháp Sư có tài năng.
Đôi mắt Angell xuất hiện sự ngạc nhiên hiếm thấy, nhưng cũng rất nhanh cô trở lại bình tĩnh và hai tay giơ lên như thể đầu hàng.
Atlas cười tươi, ông vung tay phải lên cao và không gian nứt vỡ một mảng lớn kéo dài hàng trăm mét.
Sau câu nói đó hai bên đều yên lặng hồi lâu, Atlas nhìn cô bằng ánh mắt đầy giễu cợt. Lúc này Angell nhận ra mình vừa nói ra một điều quê mùa đối với cô, gương mặt của cô nàng đỏ ửng lên vì xấu hổ.
Ánh mắt Angell nheo lại, nàng cảm giác mana xung quanh Atlas có vấn đề gì đó rất kỳ lạ, nàng không thể nghiến hay áp chế cơ thể của ông xuống với khả năng sử dụng mana thuần tuý của mình. Một điều cực kỳ lạ lùng khi bản thân Angell có thể áp đảo ngay cả những Thần thú mạnh mẽ nhất chỉ bằng cách như vậy.
“Em nói như thể bản thân mình mới là người Vương gia chứ không phải ta nhỉ? Cảm giác giống hệt nhau.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ông cười nói, bàn tay giơ lên và xoay nhẹ một vòng sau đó đấm nhẹ về phía trước.
“Mặc dù, lời đồn có phần đúng có phần sai....”
Bước ra từ đ·ống đ·ổ n·át với cơ thể chi chít bụi bẩn, Atlas phủi phủi và cười nói như thể chẳng có gì quan trọng.
Atlas lắc đầu cười nhạt, ông hạ tay và chắp hoàn toàn hay tay ra sau lưng sau đó là một biểu cảm như thể đang khiêu khích Angell.
"Bà ta cử ngươi tìm ta?"
Phập!
Ông bỗng có cảm giác bản thân mình đang mơ, một giấc mơ rất phi thực tế.
"Vẫn kiêu ngạo quá nhỉ?"
Angell hừ mũi nhẹ, nàng uống nốt chén canh và thở dài một hơi đầy thoả mãn.
Đống đổ nát phía xa hoá thành một đống bụi mịn, Angell lơ lửng bay nhẹ ra, nàng với cơ thể không dính chút bụi bẩn nhìn thẳng vào Atlas và có chút cau mày đầy khó chịu.
“Trở về đi, nói bọn chúng đừng tìm ta. Khi thời điểm đến, đích thân Atlas này sẽ tìm đến chúng.”
Nhan sắc như tiên và mái tóc sáng óng ánh, Angell như thể một thực thể to lớn nằm ngoài vũ trụ đang cầm gọn cả thế giới bao gồm cả Atlas trong lòng bàn tay mình.
“Nhiều mỹ nhân thế này, thật ganh tị với ai lấy được cưng.”
Hắn là một con người không có mana.
Cảnh tượng Angell nắm trọng toàn bộ thế giới trong tay có chút hùng vĩ, và dù rằng chuyện gì đang diễn ra thì biểu cảm trên gương mặt xinh đẹp kia vẫn không mảy may tức giận.
Angell giật mình lùi về, lưng nàng bị chặn lại bởi một bàn tay đang được đặt phía sau lưng và một cơn nóng chạy dài khiến ánh sáng trên cơ thể bị biến dạng và tiêu thoát đi phần nào.
“Ý của cưng là?”
“Đừng nói như thể ngươi quen biết ông ấy!”
“Thật đẹp, như nàng ấy vậy. Thật toả sáng.”
[Giải Trừ Thiên Pháp]
“Cái gì!”
“Tứ Thượng Long - Eilrine Ficol Angell Giz! Ta thì không hứng thú với những kẻ bất trị như ngươi.”
Giọng nói Atlas gầm vang như thể được phóng đại lan tràn ra toàn bộ thế giới, Angell lơ lửng nhìn thẳng vào ông và dường như suy tư điều gì đó.
Atlas chớp nhẹ mắt và tầm nhìn ông bị che lấp đi hoàn toàn, mọi thứ như thể một cơn bão vừa đập thẳng vào mặt ông vậy. Cơ thể bay thẳng về sau cả nghìn mét, Atlas đập mạnh vào một loạt các bức tường dày và dừng lại sau hơn chục rặng đá lớn tương tự.
Angell trừng mắt, nàng cảm nhận được dòng chảy mana của bản thân đang bị ngắt và mọi thứ xung quanh Atlas dần dần vượt ngoài tầm kiểm soát ban đầu. Không gian vỡ nứt không có dấu hiệu chậm lại và các nguồn áp lực từ sự đổ vỡ thực tại khiến tâm trạng Angell có chút tồi tệ.
“Không! Nàng có khả năng lớn mạnh hơn mình nghĩ đấy chứ.”
Mặc dù Atlas hiện tại chẳng bằng một hạt bụi khi so với kích thước Angell lúc này, ông lại vẫn rất bình thản như cũ và cánh tay cũng nhanh chóng hạ xuống.
[Đặc Ân: Ngưng Thần]
Hào quang bao trọn thấy cơ thể Angell, nàng chậm rãi lơ lửng lên giữa hư không và bộ váy phát sáng như thể pha lê, chiếc vương miện trên đầu cũng bay lên và tỏa sáng rực rỡ như ánh mặt trời buổi bình minh sớm.
"Nếu như ngươi tức giận vì những kẻ thuộc Đại Yêu Tộc thì ta sẽ coi như việc t·ấn c·ông này chưa tồn tại, ta đến đây vì bản thân thích thế, chả theo lệnh ai cả."
Và trong số đó có một thứ sức mạnh vượt trội hơn tất cả - Thần Lực.
[Đặc Ân: Phá Hư]
Angell nghiêng đầu cười nhẹ.
Angell đang lơ lửng với vầng hào quang cũng hoàn toàn biến mất, mọi thứ rất nhanh tan thành khói bụi và Atlas lần nữa đứng lặng yên giữa hư không trống rỗng.
Oành!!!
Atlas thể hiện sức mạnh dường như vượt tầm suy đoán của nàng, thậm chí với khả năng gây tổn hại đến màn sương cùng không gian phong kín cũng vượt ngoài các Thượng Long. Ít nhất là họ không thể làm với vẻ dửng dưng nhẹ nhàng như ông được.
“Đây là lời mời gọi không kèm theo b·ạo l·ực cuối cùng, ngươi dù cho sở hữu Đặc Ân thì ta vẫn sẽ không tha cho hành vi chống đối.”
Vừa châm chọc Atlas lại vừa hứng thú với biểu cảm của Angell lúc này, một đứa bé bị chọc ghẹo đến mức suýt rơi lệ.
Một đội hình gồm hàng chục Angell bao quanh Atlas, gương mặt ông vẫn giữ nguyên sự bình tĩnh và phần nào đó là vẻ thưởng thức.
Chương 161: Lãng khách màn sương đen
Có lẽ hành động của Atlas vừa phá đi Ma thuật phòng vệ thụ động của Angell, nhưng cũng không quan trọng.
“Ngươi đúng thật là một kẻ rất khó chơi, ta công nhận điều đó.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vượt trên cả Công Lực, và là thứ sức mạnh nằm ngoài quy luật tự nhiên của thế giới. Bất cứ kẻ nào tồn tại đều sẽ bị xóa sổ bởi nó nếu gặp phải, thứ sức mạnh duy nhất giúp cho những kẻ tầm thường đủ sức g·iết c·hết Thần Linh.
Ong!!!
Angell nói với chất giọng ngạc nhiên.
Atlas cắm thanh kiếm được bọc lớp vải ánh kim bên cạnh xuống đất, và bẻ khớp cổ tay như đang khởi động gân cốt.
“Angeki chắc hẳn rất tự hào khi có một ái nữ tài giỏi như cô bé nhỉ?”
“Tiếc là phải.”
Mái tóc óng ánh vàng kim và từng sợi tóc như thể nhảy múa, chúng trông như được dệt từ các sợi ánh sáng tinh khiết nhất vậy. Đôi mắt trong trẻo cùng làn da trắng không tì vết lộ rõ hoàn toàn, từng chi tiết cơ thể Angell đều khiến Atlas có chút cảm giác không thực.
“Ra tay rất quyết đoán, không chút lưu thủ. Angeki đã có thể yên tâm rằng con gái của hắn đủ khả năng tự lo cho mình rồi.”
“Không hẳn, ta không nghĩ thế.”
Bầu trời chậm rãi b·ốc c·háy như tàn tro và một màu sắc xanh của thiên nhiên được lộ rõ ra, Atlas liếc mắt xung quanh và mọi thứ dần dần bắt đầu hóa thành tàn tro tan biến vào hư vô.
“Coi như là một món quà gặp mặt, ta sẽ…”
Cơn mưa vẫn cực lớn và dường như đang có dấu hiệu mạnh hơn nữa, Atlas ngước mắt lên nhìn và bầu trời hoàn toàn trở thành một màu đen nghịt.
“Hắn ta thực sự không phải chiến binh!”
“Ngươi là chủng tộc gì? Dựa theo hiểu biết của ta thì ngươi có các đặc điểm giống với Nhân loại nhất, nhưng Nhân loại chẳng thể nào mạnh đến mức này được.”
Atlas chậm rãi cởi bỏ lớp áo choàng vẫn đang che kín phần trên khuôn mặt mình, ông hoàn toàn lộ diện trước Angell và đôi mắt nàng có xoẹt qua một tia ngạc nhiên.
Ông châm chọc nói.
Đôi mắt Atlas mang theo sự bi thương nhìn chăm chú vào Angell, ông đứng thẳng người như thanh kiếm và cảm tưởng như không gian đang sụp đổ xung quanh chẳng hề liên quan gì đến mình.
“Ta sẽ hiểu sự im lặng của ngươi là lời từ chối.”
“Vẫn lì lợm không giải trừ [Huyễn Trận] à?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Tôi đã nói rằng mình không đại diện cho bọn họ!”
Không gian rung động mạnh mẽ, Atlas có cảm giác như thể mọi thứ xung quanh trừ ông ra đều đang bị kéo dãn ra hàng triệu lần và cũng nhanh chóng bình thường trở lại.
"Ngưng đọng thời gian? Ngươi là…" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
[Thiên Thượng Pháp Kỹ: Phận Diệt Tận Trận]
“Việc b·ắt c·óc thiếu nữ là sai quá sai, xấu hình tượng thật sự…”
Angell lẩm bẩm gì đó trong miệng và đôi mắt mang theo chút mơ màng nhìn thẳng vào Atlas.
“Ngươi là quỷ sương mù chuyên b·ắt c·óc các thiếu nữ vùng vành đai đúng không?”
“Vương Gia?”
Atlas cười lớn, ông giơ tay hướng về phía bầu trời và bỗng chốc trên hư không dần dần hiện ra một gương mặt khổng lồ.
“Vì cô là một người con gái rất xinh đẹp, hãy xưng danh, ta không ăn h·iếp kẻ vô danh.”
“Nhưng mà”
Bàn tay to lớn thô ráp của Atlas chụp thẳng vào má Angell, trên cánh tay ông xuất hiện một loạt đường vân với các ký tự ma thuật dày đặc.
[Thiên Thượng Pháp Kỹ: Hoại Thinh] dường như vẫn chưa được giải trừ, nghĩa là Angell chỉ cần một lần kích hoạt Ma thuật này mà thôi, hoặc nó sẽ không bị gián đoạn dù cho Atlas có thêm tuyệt kỹ [Công Phá Ma Thuật] vào đòn đánh vừa rồi.
“Tường sương vành đai… Lang thang với lưỡi kiếm gỉ sét…”
Atlas nói, ông chớp nhẹ mắt và bầu trời ngay lập tức tách ra làm hai, màu đen của mây trời bị chia hai nửa và cơn mưa vẫn rơi từ phía trên cao hơn cả rặng mây.
Nơi đây được các lớp sương mù bao quanh từ rất lâu về trước, vì thế mà mật độ mana cũng như các kết cấu công trình đều đã được tôi luyện qua rất nhiều tầng ma thuật, vì lẽ đó mà việc phá huỷ chúng hoàn toàn không dễ dàng dù cho với các Tiên Tử Level 10 đã chinh chiến qua rất nhiều mặt trận.
“Biết đâu đấy.”
“Ở đây ta mới là kẻ quyết định.”
Ầm! Ầm!
Angell đáp nhẹ nhàng xuống đất, vầng hào quang tỏa ra những luồng mana như hạt phấn hoa lan tỏa trong sương vậy.
Nàng mỉm cười nhẹ và đôi mắt dường như có cảm xúc vui vẻ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Atlas ưỡn ngực đầy tự hào nói.
“Ông đã biết tôi là ai ngay từ đầu?”
“Hanakii? À không, ma thuật cải trang?”
“Ma Thuật hủy diệt cấu trúc vật thể đến mức phân tử, bên trong cơn bão lửa này hầu như sẽ chẳng có thứ gì có thể tồn tại. Thật là…”
Tạch! Tạch! Tạch!
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.