Tầm Mắt Lảng Tránh Là Khi Con Tim Rung Động
Dữu Tử Đa Nhục
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 46: Chương 46
Nghe được lời đảm bảo mình muốn, mẹ Chu Mỹ Tây mới khẽ gật đầu.
Chu Mỹ Tây thở phào nhẹ nhõm.
—
Lăng Nguyệt áy náy gửi một sticker rơi nước mắt: “Là lỗi của anh, do anh không kiềm chế được.”
Lăng Nguyệt: “?”
Vừa bước vào thang máy, điện thoại cô đã reo lên. Là mẹ gọi.
Chu Mỹ Tây nghiêm túc nhìn mẹ, nói từng chữ: “Con cũng có nhu cầu của mình. Không phải là anh ấy muốn, mà là con muốn.”
Cô lập tức vào trạng thái cảnh giác cao độ, lúc vào nhà cũng nhẹ nhàng như mèo. Bố cô đang nấu ăn trong bếp, mẹ cô ngồi xem TV trong phòng khách. Cô lặng lẽ đặt hộp trái cây vào góc ít ai chú ý, rồi chuồn vào bếp.
“Ừm.” Lăng Nguyệt vui vẻ đáp lại, được đồng ý gặp mặt tức là vẫn chưa bị tuyên án tử. “Anh đặt chỗ trước, trưa anh qua đón mọi người.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dù tương lai có ra sao, nhưng giây phút này, Chu Mỹ Tây chắc chắn rằng tình yêu của anh dành cho cô đã chạm đến đỉnh.
Chu Mỹ Tây hoảng hốt, vội vàng rụt người vào chăn, “Không cần đâu không cần đâu.”
Chu Mỹ Tây lập tức cảm thấy như vừa đá trúng tấm sắt.
Lúc này, Lăng Nguyệt nhắn tin cho cô: “Bố mẹ có mắng em không?”
Dùng bữa sáng xong, Chu Mỹ Tây vội vã về nhà. Qua đêm không về đã là trọng tội, ban ngày không về để lộ mặt thì hậu quả có thể lường trước được là.
Ồ, hóa ra anh cũng tự biết ánh mắt mình vừa rồi chẳng trong sáng gì. Đã biết khống chế như vậy thì cô cũng yên tâm hơn rồi.
Lần đầu tiên qua đêm ở nhà Lăng Nguyệt, Chu Mỹ Tây ngủ rất ngon. Đệm mềm mại, chăn cũng ấm áp dễ chịu, quan trọng nhất là… Lăng Nguyệt không ngáy.
“Chuyện là cả hai cùng làm.” Lăng Nguyệt bình thản đáp, “Vậy thì rủi ro cũng phải cùng chịu.”
Lăng Nguyệt nhướng mày, lập tức thu lại ánh mắt nóng bỏng kia, hỏi cô: “Thế này thì sao?”
Cũng may anh chọn nhà hàng không quá phô trương, chỉ là hơi xa trung tâm thành phố một chút. Phòng riêng rộng rãi, có ba mặt kính nhìn ra thảm cỏ xanh mướt bên ngoài, vừa thoáng đãng vừa thư thái.
Thật ra, làm sao có thể trách anh được? Rõ ràng tối qua là do cô châm lửa trước.
Lăng Nguyệt mỉm cười, nhìn sang Chu Mỹ Tây một cái, rồi đáp: “Cô ấy sẽ không như vậy đâu ạ.”
Toang rồi, toang thật rồi.
Cô không buồn chối nữa, thẳng thắn đáp: “Được rồi, em xem đấy, thì sao nào? Xem video này có phạm pháp không?” Nói đến đây, cô càng nói càng có lý, giọng điệu đầy khí thế: “Trước đây em còn độc thân, xem một chút cũng là chuyện bình thường thôi! Em không tin anh chưa từng xem.”
“Để Tây Tây lái cũng được mà.” Bố cô vẫn kiên quyết, “Chỉ uống chút thôi.”
Anh lái hẳn một chiếc Maybach đến.
“Thôi, uống rồi lát sao mà lái xe.” Mẹ Chu Mỹ Tây lên tiếng.
Thế này vẫn chưa đủ khiêm tốn à?
Lăng Nguyệt đương nhiên không tin, nhướng mày nói: “Không xem thì sao nền tảng lại đề xuất cho em những video này? Anh cũng làm trong ngành internet đấy.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Khi thức ăn được dọn lên, bố cô và Lăng Nguyệt khui rượu, bầu không khí thoải mái hơn hẳn.
Mẹ cô không nói thêm gì, trực tiếp cúp máy.
Lúc cô uống nước ép, Lăng Nguyệt đứng bên cạnh nhìn cô, sau khi bước vào giai đoạn thân mật hơn, ánh mắt anh dành cho cô cũng có chút thay đổi, chỉ cô mới nhận ra. Một chút lưu luyến, một chút nóng bỏng… Cái nhìn ấy khiến cả người cô nóng lên, có chút ngại ngùng.
Chu Mỹ Tây khẽ liếc Lăng Nguyệt một cái đầy ẩn ý.
Chu Mỹ Tây lại nằm thêm một lát, rồi mới chậm rãi bò dậy đi rửa mặt, thay đồ.
“Sao lại thế được ạ.” Lăng Nguyệt lập tức nói, “Tây Tây làm việc rất giỏi, cẩn thận và tỉ mỉ, có cô ấy ở bên cháu cũng yên tâm hơn nhiều.”
“Không cần.” Cô từ chối, “Cùng nhau đến công ty lộ liễu quá.”
Lăng Nguyệt vòng tay ôm cô qua lớp chăn, trêu chọc: “Thử lại đi, lúc nãy anh chưa thể hiện hết đâu.”
Chu Mỹ Tây: “Haiz, ai bảo em nguy hiểm mà quyến rũ quá chứ.”
Mới tám giờ sáng.
Mẹ cô mở đầu câu chuyện, nhưng không vội truy hỏi ngay mà trước hết khen ngợi nhà hàng Lăng Nguyệt chọn, rồi đột nhiên chuyển hướng sang Chu Mỹ Tây: “Tây Tây nhà dì bị chiều hư rồi, trong công ty chắc gây không ít phiền phức cho cháu nhỉ?”
“Anh gửi địa điểm đi, bọn em tự đến là được.” Chu Mỹ Tây nói.
“Con đang trong thang máy rồi.” Chu Mỹ Tây đáp.
“Ra ngoài ăn đi, để tránh làm phiền chú dì phải nấu nướng. Anh đặt nhà hàng nhé, trưa nay bố mẹ em rảnh chứ?”
Lăng Nguyệt ghét bỏ đẩy nó ra một chút, rồi lại kéo Chu Mỹ Tây về, ôm cô vào lòng, dụi nhẹ vào tóc cô, giọng lười biếng: “Ngủ thêm một lát đi.”
Mẹ cô không biết nhiều về xe cộ, chỉ đơn giản cảm ơn khi anh mở cửa giúp rồi lên xe. Bố cô thì tinh tường hơn, lúc bước vào có hơi cứng người lại.
Cô ngồi bật dậy, chạy chân trần ra gõ cửa phòng bố mẹ: “Mẹ.”
Nhưng chưa được mấy phút, anh đã mất hứng, quay người sang hướng khác, chán thật, toàn là mấy video mờ ám khoe cơ bắp của đám đàn ông.
Sáng nay cô giúp việc đã đến dọn dẹp nhà cửa và lấp đầy tủ lạnh. Lăng Nguyệt nấu cho cô một bát hoành thánh nóng hổi, còn ép thêm một ly nước cam lê cho cô dưỡng giọng, giọng cô thật sự đã có chút khàn.
Mẹ cô lập tức tỉnh táo hẳn, quay sang nhìn bố cô.
Lăng Nguyệt đương nhiên không dám từ chối: “Cháu uống được một chút ạ.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chu Mỹ Tây: “?”
Chu Mỹ Tây nhướng mày, “Không cần đâu, em gọi xe còn nhanh hơn. Nhà anh xa công ty quá.” Rồi cô thản nhiên hỏi: “Mà sao không phải là anh đến nhà em đón em?”
Điều duy nhất có chút đáng tiếc là… cả hai đều chưa tắm rửa trước đó. Chu Mỹ Tây thì không bận tâm lắm, vì trên người Lăng Nguyệt vẫn thoang thoảng mùi hương dễ chịu. Nhưng anh lại cảm thấy có chút khó chịu, dù sao anh cũng vừa xuống bếp nấu một bữa ăn, thế nên sau khi ôm nhau ấm áp được vài phút, anh đã kéo cô vào phòng tắm.
Cô ngoan ngoãn lắng nghe, đến khi mẹ sắp kết thúc, mới nhẹ giọng bộc bạch: “Mẹ, con không còn là trẻ con nữa.”
Nhưng có Chu Mỹ Tây ở đây, Mạo Mạo chẳng thèm sợ, kêu một tiếng đầy ấm ức rồi nhảy thẳng lên giường, chui vào chỗ cô vừa nằm xuống làm nũng.
Chu Mỹ Tây cũng chưa ngủ đủ, cuối tuần ở nhà cô thường ngủ đến tận trưa, thế là nhanh chóng chìm vào giấc ngủ lần nữa, bên tai vang lên tiếng thở đều đều của Mạo Mạo.
—
Chu Mỹ Tây len lén liếc anh một cái, nhỏ giọng lầm bầm: “Thế thì có vấn đề rồi.”
Ra phòng khách nhìn một lượt, ôi trời, bố cô mặc hẳn vest, mẹ cô không chỉ trang điểm mà còn quàng chiếc khăn lụa hàng hiệu do bố tặng.
Mẹ cô sững sờ trong vài giây, rồi lườm cô một cái, lập tức đứng dậy, ngượng ngùng bước ra ngoài. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đó chính là sầu riêng Lăng Nguyệt mua cho cô, lúc nãy mẹ cô còn chẳng thèm liếc mắt. Giờ lại chủ động muốn ăn, chứng tỏ bà đã nguôi giận.
“Áo len đi mẹ.” Cô trả lời, áo len nhìn có vẻ dịu dàng hơn.
Cuối cùng, cô chọn một chiếc sơ mi nhung kẻ màu hồng, khoác ngoài bằng một chiếc áo len cổ tròn màu bạc, tóc buộc cao, thêm chút màu sắc cho lông mày và son môi, trông vừa tươi tắn vừa đáng yêu.
Ban đầu, ánh mắt anh còn dịu dàng, những nụ hôn cũng rất đỗi ôn nhu, khiến Chu Mỹ Tây lầm tưởng rằng đây sẽ là một đêm ngọt ngào, êm ái. Nhưng nào ngờ, ngoại trừ đôi mắt và bờ môi vẫn giữ lại chút lưu tình, thì những hành động khác của anh lại hoàn toàn thiên về sức mạnh và bản năng nguyên thủy. Không còn chút gì của vẻ điềm đạm, lịch thiệp thường ngày, giống như một con thú hoang đã rũ bỏ lớp ngụy trang, để lộ bản năng chiếm đoạt mạnh mẽ, khiến Chu Mỹ Tây liên tục xin tha.
Thực ra, bố mẹ cô cũng không quá khắt khe chuyện con gái qua đêm bên ngoài, nhưng vấn đề là… quá nhanh! Mới yêu không bao lâu đã hai tuần liên tiếp không về nhà, làm sao họ vui cho được?
—
Sau bữa ăn, để xoa dịu bầu không khí, bố cô đề nghị cả nhà đến xem căn hộ mới. Thế là cả nhà cùng đi.
—
Lăng Nguyệt gật đầu ngay lập tức: “Được, sáng thứ Hai anh qua đón em.”
Sau khi tắm xong, cả hai rúc vào giường, chẳng ai muốn động đậy. Chu Mỹ Tây lướt điện thoại, còn Lăng Nguyệt thì như một con sư tử vừa được thỏa mãn, lười biếng quấn lấy lọn tóc của cô quanh ngón tay. Anh chưa bao giờ hứng thú với mấy ứng dụng video ngắn, nên chỉ đơn giản tựa đầu lên vai cô, lặng lẽ xem cùng.
“Được.”
Lăng Nguyệt cạn lời, đưa tay qua véo eo cô, giọng nói nguy hiểm: “Có vấn đề hay không, vừa rồi em chẳng phải đã kiểm nghiệm rồi sao? Hay là muốn kiểm tra lại lần nữa?”
“Vâng ạ.” Chu Mỹ Tây khép cửa lại, nhanh như chớp chạy về phòng mình, nhắn tin cho Lăng Nguyệt: “Trưa nay đi.”
“Không là không.” Chu Mỹ Tây vẫn kiên quyết.
Thế nhưng Lăng Nguyệt lại nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy, anh sợ em bất tiện.”
Chương 46: Chương 46
Bố cô vừa quay người đã thấy cô lén lút đi vào, suýt nữa thì giật mình. Nhìn khuôn mặt có chút tội lỗi của cô, ông chỉ lắc đầu, giơ tay chỉ vào trán cô vài cái, đây đã là lời trách móc nặng nhất của bố rồi.
“Anh qua đón.” Lăng Nguyệt kiên quyết.
Lăng Nguyệt thở dài, đột nhiên cảm thấy chẳng còn động lực đi làm nữa.
Mẹ cô nhất thời không phản ứng kịp: “Hả?”
Lăng Nguyệt đã gửi địa điểm khách sạn và thực đơn, còn cẩn thận hỏi bố mẹ cô có kiêng món nào không.
Chu Mỹ Tây hít sâu một hơi, cảnh cáo anh: “Trước mặt người khác thì không được nhìn em như vậy, đặc biệt là ở công ty.”
“Em thề là bình thường em không xem mấy cái đó đâu! Hôm nay không hiểu sao lại xuất hiện mấy video như thế này!”
Lăng Nguyệt rất biết cách dẫn dắt câu chuyện, vừa ngồi xuống đã nói về các nguyên liệu nấu ăn hôm nay để bắt chuyện với bố Chu Mỹ Tây. Nhân tiện, anh còn khéo léo bộc lộ chút hiểu biết về nấu nướng, lập tức chiếm được cảm tình của bố cô. Bố cô còn quay sang hỏi mẹ cô: “Anh với Tiểu Lăng uống một chút được không? Tiểu Lăng có biết uống rượu không?”
Bố mẹ cô nghiêm túc thế này, ngược lại khiến cô trông có phần xuề xòa quá.
Chu Mỹ Tây biết rõ tửu lượng của cả hai nên không ngăn cản. Cô hiếm khi thấy bố mình say, còn Lăng Nguyệt thì như vực sâu không đáy, chưa thấy giới hạn bao giờ.
Mẹ cô không nói thêm gì nữa. Thật ra bà cũng chỉ nhắc nhở cho có, chứ bữa ăn thế này mà không có rượu thì chuyện trò sao được?
Lần giao hòa này hoàn mỹ đến mức gần như trọn vẹn. Chu Mỹ Tây cảm thấy mãn nguyện, không chỉ đơn thuần là sự thỏa mãn về thể xác, mà còn bởi trong suốt quá trình ấy, cô đã có thể chân thực cảm nhận được tình yêu và sự trân trọng của Lăng Nguyệt dành cho mình, dù động tác của anh có phần mạnh mẽ, nhưng đôi môi anh chưa từng rời khỏi làn da cô, ngay cả từng ngón tay cũng không bỏ qua. Đến khoảnh khắc cuối cùng, anh ôm cô thật chặt, hai cánh tay siết chặt đến mức như thể muốn khắc ghi cô vào lồng ngực mình.
Chu Mỹ Tây: “Dạ?”
Tính cách của Chu Mỹ Tây, anh hiểu rõ hơn ai hết. Sau khi yêu đương, cô thậm chí còn cẩn trọng và nghiêm túc với công việc hơn, sợ mình làm sai sẽ khiến anh phải đứng ra giải quyết.
Chu Mỹ Tây gần như cầu xin: “Thật sự không cần nữa, em xin anh đấy, em thề sẽ không xem nữa.”
—
Chu Mỹ Tây suýt cười lăn trên giường, vội vã buông điện thoại, ôm lấy anh dỗ dành:
“Khoan đã.” Chu Mỹ Tây bật dậy, “Sao lại đột ngột thế? Hôm qua em còn bị nhìn bằng ánh mắt hình viên đ·ạ·n đấy, hôm nay anh cũng muốn chịu sao?”
Cô định dậy mở cửa thì bị Lăng Nguyệt kéo lại ôm vào lòng, giọng còn ngái ngủ: “Đừng để ý nó.”
Anh kiên nhẫn giải thích: “Xe của em vẫn để ở công ty. Tối mai qua nhà anh, sáng thứ Hai anh đưa em đến công ty luôn.”
Chu Mỹ Tây vẫn im lặng ăn cơm, lúc này cô không lên tiếng giúp anh mới là giúp anh nhiều nhất.
Chu Mỹ Tây: “…”
Chu Mỹ Tây: “Cả buổi chiều nhìn em bằng ánh mắt lạnh lẽo.”
Tối đó, sau khi tắm xong, Chu Mỹ Tây đang nghịch điện thoại trên giường thì mẹ cô bước vào. Bà ngồi xuống mép giường, thở dài nói vài câu răn dạy.
Nhưng mẹ cô nói vậy chắc chắn không phải chỉ vì chuyện công việc. Nghĩ một chút, Lăng Nguyệt liền nghiêm túc đảm bảo: “Cháu cũng sẽ không để chuyện này ảnh hưởng đến cô ấy. Nếu có vấn đề gì, cháu sẽ giải quyết.”
Anh đành nhỏ giọng giải thích: “Chiếc này ghế sau rộng hơn.”
Đêm đó, Lăng Nguyệt trằn trọc mãi không ngủ được. Anh cảm thấy trình tự có gì đó sai sai, nghĩ đi nghĩ lại, sáng hôm sau lập tức gọi điện cho cô.
Cô liếc anh với vẻ trêu chọc: “Chỉ để đưa em đi làm thôi sao?” Không phải là nếm được vị ngọt rồi muốn thêm đấy chứ?
Lăng Nguyệt lái xe đưa cô về, dù không tiện vào nhà vì tối qua cô không về, nhưng lúc ngang qua cửa hàng hoa quả, anh vẫn xuống xe mua hai hộp trái cây để cô mang về.
Chỉ là… sáng sớm cô bị tiếng Mạo Mạo cào cửa đánh thức.
Chu Mỹ Tây lại lăn ra ngủ thêm một giấc ngon lành. Cô còn chưa ngủ đủ thì mẹ đã gõ cửa, cầm hai chiếc áo khoác lên hỏi: “Mẹ nên mặc cái nào đây?”
Người lớn đều hiểu rõ, yêu đương trong công ty sẽ có những hệ lụy nhất định, không cần bà nói ra, bọn trẻ cũng hiểu. Nhưng trong mối quan hệ này, bà luôn cảm thấy con gái mình có phần thiệt thòi, vậy nên bà cần nhắc nhở một chút.
Mẹ cô mắt còn chưa mở hết: “Hả? Tổng giám đốc Lăng?”
Cô nghẹn lời, hóa ra là đang đợi cô mắc bẫy sao?
Bố mẹ cô còn chưa thức, mẹ cô lười biếng đáp lại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Không bao lâu sau, cô nghe mẹ gọi bố: “Lấy sầu riêng ra ăn đi.”
Cô ngoan ngoãn giúp bố bưng đồ ăn ra bàn, rồi nhỏ giọng gọi mẹ ra ăn cơm. Suốt bữa ăn, cô im lặng như một chú chim cút.
“Rồi rồi, vậy nhớ lái xe nào trông khiêm tốn một chút nhé.” Cô cũng không tranh cãi thêm về chuyện này, “Em ngủ tiếp đây.”
Căn hộ của họ đã hoàn thiện phần nội thất cơ bản, chỉ cần để thoáng một thời gian rồi mới lắp đặt đồ đạc và thiết bị điện tử. Mỗi lần ghé qua, cả nhà lại phát hiện thêm vài chi tiết cần chỉnh sửa, rồi cùng nhau liên hệ với đội thi công hoặc nhãn hàng. Những lúc này, cả gia đình luôn đoàn kết như một đội, cùng nhau giải quyết vấn đề.
Cô len lén đẩy cửa, ghé đầu vào: “Mẹ, tổng giám đốc Lăng nói trưa nay mời bố mẹ đi ăn.”
Chu Mỹ Tây còn đang ngái ngủ, lơ mơ hỏi: “Sao?”
“Dì chỉ lo ảnh hưởng đến công việc của hai đứa, đặc biệt là Tây Tây.” Mẹ cô nói bằng giọng điềm tĩnh, “Sợ nó ỷ lại vì yêu đương với sếp mà lơ là công việc.”
Chu Mỹ Tây suy nghĩ một chút, cuối cùng quyết định không đổi đồ. Hôm nay là sân khấu của Lăng Nguyệt và bố mẹ cô, cô chỉ cần yên phận ngồi ăn là được.
Lăng Nguyệt nghiêm túc nói: “Anh thấy anh nên đến nhà em, mời chú dì ra ngoài ăn một bữa? Quà anh chuẩn bị xong rồi, anh nghĩ hôm nay là thời điểm thích hợp nhất.”
“Không có.” Mẹ cô trả lời, “Trưa nay đi được.”
Cô lập tức bắt máy, giọng mẹ cô không nghe ra được cảm xúc: “Con còn định về ăn cơm không?”
Cảm giác này quá đỗi mãnh liệt, thậm chí còn vượt xa cả sự thỏa mãn về thể xác.
Anh vừa dứt lời mới nhận ra, bắt đầu bằng công việc, đây chẳng phải là một cách nhắc nhở sao? Nhắc rằng anh đang yêu nhân viên dưới quyền mình. Nghĩ vậy, Lăng Nguyệt hơi bối rối.
Chu Mỹ Tây: “…”
Trước khi xuống xe, Lăng Nguyệt thuận miệng hỏi: “Tối mai anh qua đón em nhé?”
Quả nhiên, khi rời khỏi căn hộ mới, sắc mặt mẹ cô đã dịu đi nhiều, thậm chí còn chịu nói chuyện với cô.
Nhưng Chu Mỹ Tây không nỡ, vẫn nhẹ nhàng gạt tay anh ra rồi đi mở cửa. Mạo Mạo lao vào như một cơn gió, đứng ở mép giường, ra vẻ muốn nhảy lên.
Nhưng chẳng được bao lâu, cô lại bị một Lăng Nguyệt đầy sức sống đánh thức, dây dưa thêm một lúc rồi mới chịu xuống giường, đi tắm rửa, thay quần áo rồi xuống ăn sáng.
Thật ra, khi thực sự bước vào cuộc chiến, trong lòng Chu Mỹ Tây vẫn có chút ngại ngùng. Cô không dám nhìn anh, cũng cảm thấy ánh mắt anh quá mức nóng bỏng. Đến cả việc đối diện cũng bị anh ép buộc, hai tay anh nâng khuôn mặt cô lên, buộc cô phải nhìn thẳng vào mắt anh.
“Hai người có bận gì không ạ?” Chu Mỹ Tây lại hỏi.
Khi ba người xuống dưới nhà, vừa thấy Lăng Nguyệt đang đứng cạnh xe, Chu Mỹ Tây lập tức cạn lời.
Lăng Nguyệt bày ra vẻ mặt đầy tiếc nuối, “Thỉnh thoảng một lần thôi mà?”
Về đến nhà, Chu Mỹ Tây vẫn còn bực bội, anh thật sự chỉ muốn đưa cô đi làm thôi sao?
“Anh chưa từng.” Lăng Nguyệt đáp dứt khoát.
Lăng Nguyệt cảnh cáo: “Không được lên.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.