Thiên Hạ Cục: Tình Kiếp
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 1: Một cái quản gia bình thường khu Bắc
….
Giọng nói ấy lại vang lên qua ống nghe:
-Cháu xin lỗi, nhưng thật sự khu nhà này rất lớn ạ, bình thường cả đội hầu gái đều làm không xuể, cháu đã cố hết sức rồi ạ.
Vũ Minh tiếp tục báo cáo:
Đầu dây bên kia chìm vào im lặng phút chốc rồi lại có giọng nói đáp lại:
Vũ Minh chạy lật đật ra trước cửa, chút ánh nắng chiếu qua lớp kính trên cửa, tạt lên trên một ông bác cao tuổi, mặc một chiếc áo đuôi tôm màu đen, trên sống mũi có một chiếc kính lão, mái tóc bạc vuốt gọn gàng, có thể nhìn thấy có lẽ thời trẻ bác từng là một người vô cùng đẹp trai. Bác Andrew lên giọng trách móc: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tiếng gọi khàn khan giống như của một ông bác bỗng nhiên phá tan bầu không khí yên tĩnh. Vũ Minh đặt chiếc chổi lông gà lên đầu tủ, lớn tiếng đáp lại:
-Bộ Thông Tin vẫn đang cố gắng điều tra, nhiều manh mối đều nhắm vào hội Phản Nguyên Tổ, cậu cần tập trung chú ý động tĩnh của chúng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
-Tốt, chờ tôi đi báo cáo.
Vũ Minh báo cáo xong thì tụt xuống trở lại phòng, đi gặp bác Andrew, viện một cái cớ để ra khỏi khu trang viên rồi nhanh chóng hòa mình vào khu chợ tấp nập.
Đột nhiên, Vũ Minh nói lại vào đầu dây:
Bác Andrew đi xa, chỉ còn một mình Vũ Minh đứng trước hiên, cậu quay vào trong nhà, đóng cánh cửa lại, quay trở lại chỗ cũ, cầm chiếc chổi lông gà, tiếp tục dọn dẹp.
Một giọng nói trầm đục và khàn khan vang lên, Vũ Minh có chút ám ảnh với giọng nói này:
-Báo cáo tình hình tập luyện,…..
-Báo cáo, gia đình gia chủ nhà họ Văn đã ra ngoài du lịch, trong khu biệt thự còn 15 người thuộc đội bảo an, 7 người thuộc đội người hầu, 1 Tổng Quản Gia, lịch trình hoạt động có thay đổi do hầu hết người làm trong khu biệt thự đã xin nghỉ, báo cáo hết.
Đầu dây bên kia truyền lại:
Bên đầu dây kia trầm mặc một lúc rồi cũng đáp lại:
-Vẫn lề mề như vậy, cậu đã làm quản gia của khu Bắc tận 1 năm rồi mà vẫn chưa bỏ được cái tính lề mề, với lại ta bảo cậu phải gọi ta là Tổng Quản Gia cơ mà.
“Lạch cạch”
“Lạch cạch”
-Ta thật chẳng hiểu nổi cậu, rõ ràng có thể về nhà thăm mẹ và em gái mấy ngày hè này, chẳng hiểu sao cứ khăng khăng ở lại trông coi khu nhà làm gì cơ chứ, đằng nào tiểu thư cùng phu nhân với lão gia đều đi du lịch rồi, ở lại trông coi dọn dẹp cho ai ở cơ chứ?
Màn đêm buông xuống, ánh trăng cũng treo cao, khu biệt thự của nhà họ Văn cũng bắt đầu bật đèn, nói là đêm xuống nhưng biệt thự của nhà họ Văn gàn như vẫn sáng như ban ngày, những ngọn đèn đường chiếu sáng con đường đá dẫn vào khu nhà chính, trong khu vườn, những dây đèn led kéo quanh những khóm hoa làm khu vườn thêm thơ mộng, đài phun nước vẫn sáng trưng do những bóng đèn dây tóc treo xung quanh bồn nước kết hợp thêm vườn hoa xung quanh thì đây đúng là một địa điểm số một để tỏ tình, nhưng hiện tại là 12 giờ đêm, tất nhiên sẽ chẳng có ai ra đây để nói chuyện tình cảm, cả khu biệt thự đã rơi vào yên tĩnh, hầu hết mọi người đều đã ngủ, chỉ có vài người còn thức do còn chưa xong việc, bác Andrew cũng trong số đó, bác đang đi kiểm tra xung quanh xem còn bất cứ chỗ nào công việc chưa được hoàn thành hay kiểm kê lại vật dụng còn lại trong nhà, đồng thời sắp xếp công việc cho ngày mai.
Bác Andrew lắc đầu, nhìn Vũ Minh một cách khó hiểu:
Đưa đồ cho mọi người xong, Vũ Minh đi về khu nhà Bắc, đằng nào cậu vẫn còn ít việc chưa hoàn thành. Dọn đẹp xong phòng sách trên nhà, Vũ Minh cũng lẳng lặng quay về phòng. Xe nhẹ đường quen hết một hệ liệt thao tác, Vũ Minh lại mở chiếc máy tính đang chờ sẵn trên gác xép.
-Buổi tốt tốt lành trưởng quan.
-Cho phép tôi được kết nối với trưởng quan.
Đêm nay, giấc mơ của cậu rất kì lạ, cậu vốn rất ít mơ cũng không tin vào giấc mơ nhưng lần này thật rất kì lạ, nó giống như một cuộn phim chiếu lại cuộc đời cậu, từ lúc nhỏ, cha c·hết bất đắc kì tử, mẹ dắt cậu cùng em rời thành phố về quê sinh sống, hằng ngày phải bán hàng rong mưu sinh rồi một ngày cứu được bác Andrew bị t·ai n·ạn giao thông giữa đêm tối, sau đó cậu từ biệt mẹ cùng em, được dẫn vào sống trong Văn gia làm một cái người giúp việc rồi từ từ đi lên trở thành một cái quản gia, trong thời gian đó, cậu cũng đột nhiên bị một tổ chức nhà nước tiếp cận, đem cậu ném vào một khu huấn luyện, nói ra chẳng khác là bao một cái tu la tràng, đem cậu từ một tay trói gà không chặt trở thành một tên nhân viên tình báo cho chính phủ. Cả một dòng kí ức, cậu chỉ có duy nhất một thứ làm cậu khắc sâu vào tâm can, lời hứa hẹn của tổ chức đó: ”Chúng ta sẽ giúp cậu tìm hiểu c·ái c·hết của cha cậu.”
-Cảm ơn.
Đang nằm trên giường Vũ Minh bỗng nhiên bật dậy, cậu quay xung quanh rồi nép vào góc ngó ra cửa sổ và nhẹ nhàng kéo rèm lại, chắc chắn không có ai chú ý đến mình, Vũ Minh đứng trên giường, đẩy hai tấm gỗ ra rồi thuần thục đu lên đó. Vũ Minh ép người sát xuống thành công trèo lên trên khoảng trống giữa trần nhà, tạm gọi nó là cái gác xép cũng được, ở trên này tối om, chỉ có duy nhất một tia ánh sáng màu đỏ, Vũ Minh bò tới chỗ ánh sáng đó, thì ra đó là một chiếc máy tính, mở nó ra, cậu nhập mật khẩu mở khóa nó rồi đeo chiếc tai nghe bên cạnh lên, mở ra chức năng ghi âm, lẩm nhẩm vài câu chẳng có ý nghĩa.
-Âm Nha, đã kết nối với ngài trưởng quan.”
“—Chức năng liên lạc đã được khởi động—“
-Báo cáo, khu 13 không có dấu hiệu cho thấy hoạt động của Hội Pháp Sư cũng như tổ chức Phản Nguyên Tổ.
Bên đầu dây bên kia không còn phản hồi lại, Vũ Minh cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi, cậu bò lùi về đường cũ, tuột xuống cái lỗ lúc nãy trở lại giường của mình rồi đặt hai tấm ván gỗ trở về vị trí cũ, phủi đi lớp bụi bám trên áo ngủ, đặt lưng xuống giường, công việc hôm nay đã kết thúc.
….
-Rõ!
Vũ Minh xuống phố, đem đủ các nguyên liệu mua xong bỏ lên xe, cậu lái xe theo đường cũ nhưng lại chậm chạp không về trang viên mà đi vòng quanh, lâu lâu lại dừng xe trước vài con ngõ nhỏ rồi lại tiếp tục lái xe đến vài cửa tiệm nhìn rất bẩn thỉu. Cậu cứ yên lặng như vậy đi vòng quanh vài con phố, sau đó lâu lâu lại dừng xe nói chuyện với chút người qua đường, mọi người hình như rất quen biết cậu, cười nói rất vui vẻ, vài người còn nhét vào tay chút trái cây, có mấy bác hàng xóm còn đòi đùa muốn giới thiệu con gái của một người họ hàng mà chắc bắn đại bác cũng không tới, cậu cũng chỉ cười cười đáp lại cho qua. Đến tận trưa, Vũ Minh mới lái xe đi về biệt thự, đi vào khu chính biệt thự cậu lại trở về cái vui vẻ hoạt bát thiếu niên, đem ít thuốc lá đưa cho các người làm vườn, đem vật liệu nấu ăn đưa vào nhà bếp, lại chạy sang khu ở của người hầu đưa cho mấy chị hầu gái chút đồ “cần thiết” rồi lại đem mấy miếng cao dán đau lưng cho bác Andrew, hiển nhiên trong khu này chẳng ai có thể ghét một cậu trai như vậy.
Vũ Minh cười khổ với bác Andrew:
Vũ Minh có chút sốt rột:
-Kết thúc.
-Vũ Minh, dọn dẹp xong chưa?
Tiếng đồ vật v·a c·hạm vào nhau vang khắp gian nhà yên tĩnh, một cậu thanh niên có vẻ mới 18 đang cầm chiếc chổi lông gà hình như đang phủi đi lớp bụi bám trên chiếc bình sứ.
--- Hết chương --- (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Âm thanh truyền vào chiếc tai nghe, Vũ Minh chờ đợi một chút, một âm thanh vang lên lần nữa nhưng nó không phải là âm thanh của AI lạnh ngắt trước đó mà là một giọng nghiêm nghị: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
-Cập nhật tình hình nhà họ Văn.
-Âm Nha, báo cáo tình hình khu 13.
Nghe bác Andrew nói vậy, Vũ Minh cũng chỉ cúi đầu xuống, không nói gì cả. Thấy Vũ Minh như vậy, bác Andrew cũng đành thôi, đành im lặng lững thững đi ra khỏi khu nhà.
-Dạ, còn chút nữa là xong rồi bác Andrew.
Sáng hôm sau, sáng sớm thôi nhưng khu 13 đã rất nhộn nhịp, Vũ Minh đã sớm dậy, đem mọi việc hôm qua còn thừa giải quyết rồi bắt đầu cắt tỉa trong vườn, hoàn thành công việc, cậu xin phép bác Andrew ra ngoài với lí do mua nguyên liệu nấu ăn cho trang viên, vốn công việc này là của các người giúp việc nhưng nếu có người nhận việc thì mọi người cũng vui vẻ nhường cho.
-Rõ!
-Báo cáo kết thúc, chúng tôi đã ghi nhận, cảm ơn đã hợp tác. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chương 1: Một cái quản gia bình thường khu Bắc
Vũ Minh hỏi:
Vũ Minh nghe lệnh đáp lại:
-Xin hỏi thông tin tôi cần đã có chưa?
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.