Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 6: Chương 6

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 6: Chương 6


10.

“Ngươi có việc gì? Sao lại tự tiện xông vào nhà dân.”

Thời gian thoáng qua, Thẩm An đã tòng quân được ba năm.

Sau đó duỗi chân đá y bay hẳn một mét.

Đáng tiếc! Thật đáng tiếc! Tỷ đây không hầu hạ ngươi nữa.

Chương 6: Chương 6 (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trận chiến cuối cùng sắp bắt đầu.

Quý Yến đang hôn mê phun ra một ngụm máu.

Ngay cả động tác trèo tường cũng không che dấu phong thái của y.

Vậy thì ta vẫn nên tránh xa y một chút, miễn cho chọc phải một thân m.á.u tanh.

Chẳng lẽ… Chẳng lẽ, y biết mấy năm trước ta đá y, nên đến tìm ta trả thù?

“Thu Thu.”

“Ta tin lời đồn thổi của người khác, không ngờ sẽ có thương tổn lớn với nàng như vậy, Sở Linh đối với ta rất quan trọng, ta cũng bất đắc dĩ….”.

Y là con trai trưởng lưu lạc bên ngoài của phủ Thừa tướng, tình cảnh rất nguy hiểm.

“Ta đã nhớ ra hết rồi.”

Có điều chiêu này của y đối với ta cũng vô dụng.

Y im lặng một lúc lâu, cuối cùng vẫn chỉ có thể nói ra ba chữ nhợt nhạt này.

Y hoài niệm nhìn chằm chằm ta, hơi dè dặt:

“Cô nương, cứu ta một mạng, tất có hậu tạ!”

“Ta cũng không dám nhận sự hổ thẹn của ngài, ngài đã khiến ta mất mạng không phải sao?”

Quý Yến lại nắm chặt làn váy của ta, lần này ta không rút ra được.

Quân địch bị đánh lui từng bước, Thẩm An nói bọn chúng sắp không nhịn được nữa.

“Thật xin lỗi…………”.

Vội vàng nhanh chóng lui về phía sau, cảnh giác nhìn về phía y.

Nhìn đôi mắt càng lúc càng u ám của Quý Yến, ta đột nhiên nhớ ra.

Ta quát lớn một tiếng rồi lập tức trở về phòng, không cho y một ánh mắt nào nữa.

Nhưng dù lớn lên đẹp trai đến đâu cũng không che dấu được nội tâm xấu xí. Y nhảy xuống bức tường rồi đứng đó nhìn ta chằm chằm.

11. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Thật tốt, ta có thể gặp lại nàng.”

“Không biết là ai đã dùng m.á.u đầu tim của mình làm thuốc dẫn cứu muội muội của ngươi, Quý đại thiếu gia đây là quý nhân hay quên, không cẩn thận quên mất rồi?”

Hay là cứu y đi.

Giữa lúc ta đang phơi nắng ngủ say, đột nhiên một thanh âm từ trên đầu tường truyền đến:

Nhìn dáng vẻ này chắc là Quý Yến đã có ký ức kiếp trước.

Không có tấm khiên lớn như ta, có lẽ hiện tại Quý Yến còn đang lưu lạc đầu đường xó chợ.

Ta khoanh tay trước ngực, âm dương quái khí nói:

Nghĩ đến đây, ta tăng tốc chạy nhanh hơn nữa.

“Ồ, Quý đại thiếu gia của chúng ta còn có thể nói xin lỗi nha.”

Ta vỗ tay, co chân bỏ chạy.

“Cút đi.”

Quý Yến cúi đầu xuống, khiến người khác không thể thấy rõ vẻ mặt của y:

Năm đó Sở Linh bị bệnh nặng có thể mất mạng bất cứ lúc nào, mà ta lại có khả năng tự chữa bệnh, vì thế bị Quý Yến cưỡng ép lấy m.á.u đầu tim đi chữa bệnh cho Sở Linh.

Bởi vì tiền tuyến cấp bách, ba năm nay hắn không cách nào trở về, nhưng hết lá thư này đến lá thư khác liên tục được gửi đến Kim Lăng.

Ta hơi kinh ngạc, sau đó cảm thấy xui xẻo kéo váy ra.

“Sau khi nàng đi ta rất nhớ nàng, ta không muốn mất đi nàng, vì thế đã đi theo nàng.”

Bóng cây loang lổ chiếu lên mặt y, khiến y trông có vẻ gầy yếu, lại có vẻ ảm đạm đau thương:

Theo như Thẩm An nói, hắn từng bước từng bước nhờ vào công trạng trở thành Phó tướng, dưới tay thống lĩnh thiên quân vạn mã.

9.

Ta lặng lẽ oán thầm:【Hệ thống, sau khi trở về nhớ sửa chữa lại.】

Chẳng trách sau khi trở thành đại công tử phủ Tể tướng, chỉ trong vài ngày y đã trở thành người tình trong mộng của tất cả thiếu nữ trong thành.

Ta rùng mình một cái.

Ta không hiểu ra sao:

Dựa theo dòng thời gian ban đầu, lúc này Quý Yến dưới sự bảo hộ của ta hẳn là đã an toàn rồi.

Thấy ta tránh xa, Quý Yến có vẻ hơi đau lòng:

Y yếu ớt giải thích.

“Thu Thu, nàng đừng sợ.”

Mấy ngày nay Thẩm An gửi thư càng ngày càng ít, hiển nhiên là tình hình tiền tuyến càng ngày càng gay gắt.

Mặc bạch y, ôn nhuận như ngọc.

Ta hơi lo lắng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Thu Thu, thực xin lỗi, lúc đó ta không biết nàng nghiêm túc, ta còn tưởng rằng nàng đang giận dỗi với ta…”

Gió xuân du dương thổi nhẹ phất phơ, thật là đẹp. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cẩn thận quan sát y.

Quý Yến nghe không hiểu ta đang nói cái gì, y chỉ gian nan ngẩng đầu lên, mặt mang theo vẻ cầu xin:

Ta mỉm cười.

Ta mỉa mai.

Nhìn bộ dạng này của y, đột nhiên ta không còn hứng thú nữa:

Y còn chưa nói xong đã trực tiếp ngất đi.

Ta nhắc lại chuyện cũ, sắc mặt Quý Yếu tức khắc trở nên có phần khó coi.

Hệ thống phớt lờ ta.

Nhìn khuôn mặt tái nhợt và vết m.á.u loang lổ trên người của Quý Yến, ta lặng người.

Quý Yến trông mong nhìn ta, chờ ta trả lời.

Quý Yến mặc hắc bào, nhìn rất là chật vật.

Ánh mắt Quý Yến quyến luyến, nỗi nhớ nhung trong mắt dường như muốn tràn ra: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Có vẻ như những năm qua y sống không tốt.

“Ngươi thật đúng là da mặt trái dán da mặt phải, một bên là da mặt dày, một bên là không biết xấu hổ.”

Có điều nếu y đã trở lại thành Kim Lăng, chắc hẳn phủ Thừa tướng cũng gần tìm được y rồi.

Những năm gần đây biên cương không yên bình, nhiều cuộc chiến tranh lớn nhỏ liên tục nổ ra.

“Mới là lạ.”

Ta kinh hãi thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên.

Ánh mặt trời có chút chói mắt, ta nhận ra là Quý Yến.

Nhớ lại tất cả những chuyện ở kiếp trước, ta không giấu nổi hận ý:

“Ta… ta… là ta có lỗi với nàng.”

Ta nhíu mày.

Ta không làm được gì, chỉ có thể tiếp tục nằm bẹp trong phủ.

Thật đáng thương.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 6: Chương 6