Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 4: Chương 4

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 4: Chương 4


Ta cảm thấy một bầu không khí nguy hiểm.

Buổi tối, Thẩm An thức khuya thêu thùa may vá, y phục hắn làm cho ta thậm chí còn tinh xảo hơn cả đồ trong các cửa tiệm nổi tiếng trên phố.

Đúng như lời hứa ban đầu, Thẩm An có thể làm được mọi việc.

Vớ vẩn, không phải chỉ là đi tòng quân thôi sao?

Dẫu danh nghĩa là nữ nhi danh môn, nhưng phụ thân và các ca ca trong nhà đều đã bỏ mình nơi sa trường, gia sản cũng bị đám thân thích hút m.á.u không còn một xu.

7. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ta phất phất tay, đồng ý! (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hả? Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Lúc mới nhận nuôi Thẩm An, hắn vẫn chưa có tên, thân hình gầy guộc nhỏ bé, nhìn dáng vẻ như thể chẳng sống được bao lâu.

Khi chưa có Thẩm An, ta là một kẻ nghèo rớt mồng tơi.

Sau một hồi giải thích, trong lúc Thẩm An lo lắng không yên, ta chậm rãi gật đầu.

Nhưng lần này ta đồng ý.

Ta còn nhớ rõ lúc trước tính tình ta mạnh mẽ, tính khí cũng nóng nảy, miệng cứng lòng mềm, bởi vậy kiên quyết không đồng ý Thẩm An tòng quân, còn mắng hắn không cần ỷ vào chút công phu là được thăng tiến, nếu như không muốn ở Thẩm phủ, không cần lấy cớ tòng quân, hắn có thể đi nơi khác bất cứ lúc nào.

Dù sao mỗi ngày ta chỉ cần chuyên tâm hưởng thụ sự hầu hạ chu đáo của Thẩm An là đủ.

6.

Điều này khiến ta sau khi xuyên không đến đây mỗi ngày đều chỉ dám ăn bánh bao chay, sợ rằng một ngày nào đó còn chưa kịp bắt đầu công lược đã c.h.ế.t đói trên đường.

【99.】

Không đồng ý thì không vui, đồng ý cũng không vui!

Thẩm An nhìn dáng vẻ thư thái của ta liền mỉm cười, có chút ngập ngừng mở lời:

Nhưng không ngờ lần này hệ thống lại lên tiếng:


Theo như lời hắn kể, hắn là người Bắc thành, gặp phải nạn đói khủng khiếp nên đành phải chạy nạn đến đây, trước kia từng theo một sư phụ học được chút nghề, một đường đi tới cũng không đến nỗi c.h.ế.t đói.

Đừng nói, bộ dáng rất giống con ch.ó đen lớn ta từng nuôi lúc trước, mỗi khi tủi thân liền trốn ở trong góc khóc.

?

“Đệ đi đi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trở lại mười hai năm trước, ta đã nhanh chóng thích ứng với hoàn cảnh mới.

Tay nghề của Thẩm An quả thực quá đỉnh, đáng giá năm sao!

Một là bởi vì kiếp trước Thẩm An không chỉ không c·h·ế·t, thậm chí còn sống lâu hơn ta.

Hai là bởi vì tương lai hắn sẽ trở thành trấn quốc tướng quân, ta sẽ không để cho nhân tài như hắn chỉ được phát huy trong cái phủ nhỏ này.

Vì vậy ta đặt tên cho hắn là Thẩm An, hy vọng sau này hắn có thể bình an vô sự.

“A tỷ, tỷ không lo lắng cho ta chút nào sao?”

Kiếp trước Thẩm An cũng từng đề cập đến chuyện đi tòng quân nhưng lại bị ta cự tuyệt.

Biết nấu nướng, biết giặt giũ, sức lực lại khỏe, võ nghệ cao cường mà ăn uống lại ít, quả thực là người không thể thiếu trong nhà.

Lúc ấy ta đã trực tiếp bịt miệng Thẩm An.

Sau đó, nửa đêm ta dậy đi nhà xí, tình cờ nhìn thấy hắn ngồi trong sân lặng lẽ lau nước mắt.

Buổi trưa, Thẩm An đi chăm ngựa cho người ta, khi trở về còn mang theo cho ta hai chiếc bánh nướng thơm phức. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Những ngày tiếp theo ta cứ việc ăn no ngủ kỹ, tiếp tục hưởng thụ cuộc sống an nhàn bên cạnh Thẩm An.

Lần công lược trước kia có bao giờ được hưởng thụ cuộc sống dễ chịu như vậy đâu, bình thường chỉ có ta tận tâm tận lực hầu hạ người khác là chính.

【Giá trị hảo cảm hiện tại của Thẩm An đối với ta là bao nhiêu?】

Nhưng có Thẩm An thì mọi chuyện đã khác biệt hoàn toàn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Buổi sáng, Thẩm An ra ngoài làm việc, kiếm tiền rồi trở về nấu cơm cho ta ăn.

Thẩm An cau mày, vẻ mặt rất không hài lòng.

Thanh âm hệ thống lạnh lùng: 【Yêu cầu ký chủ không được nghi ngờ năng lực của ta.】

Lúc này ta đang ngồi hóng mát trong đình viện, chiếc quạt trong tay Thẩm An nhẹ nhàng phe phẩy bên mặt ta.

Nhưng Thẩm An lại không vui mừng như ta nghĩ.

Ta thoải mái thở dài một hơi.

Thay vì nói ta nuôi dưỡng Thẩm An, chi bằng nói rằng hắn đang nuôi ta mới đúng.

Đi tới hỏi mới biết, hắn cảm thấy lời ta nói ban ngày quá tổn thương, cảm thấy có phải ta đã sớm có suy nghĩ không cần hắn hay không.

Triều đại thay đổi, ngôi vị hoàng đế sớm đã đổi chủ, ai còn tâm trí đâu mà để mắt đến nữ nhi của công thần tiền triều.

Nhờ có Thẩm An hết lòng hết dạ đối tốt với ta, ta đã ung dung tận hưởng cuộc sống yên bình mà chẳng hề vướng bận chút gánh nặng tâm lý nào khi xuyên không lần nữa.

Thấy ta nhanh chóng đồng ý, khóe mắt hắn hơi nhíu lại:

Bởi vì giá trị hảo cảm của Thẩm An đối với ta đã cao ngất ngưỡng, ta chẳng còn lo lắng sẽ không thể hoàn thành nhiệm vụ.

【Ngươi đang đùa ta đấy à?】

Bởi vậy phủ Thẩm rộng lớn như vậy chỉ còn lại ta và một người hầu gắng gượng chống đỡ, ngân khố chỉ còn sót lại vài đồng bạc lẻ, chẳng hơn chẳng kém một xu.

Bởi vì trong mắt ta hắn vẫn là một đứa trẻ, ra chiến trường không chừng ngày nào đó sẽ không còn.

“A tỷ, muội có một chuyện muốn thương lượng với tỷ.”

Chương 4: Chương 4

Ta bị sốc nặng, hoàn toàn ngây người.

Ta lại chẳng có tài cán gì trong người, đúng là một con sâu gạo chính hiệu.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 4: Chương 4