Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 81: Ngang sức
Tản linh khí ra xung quanh, cảm nhận từng chuyển động của địch nhân, lại từ đó phán đoán ra công kích tiếp theo. Mà Tô Thanh Hàn Động Đình Yên Vũ đã luyện tới mức vô cùng cao, thậm chí có thể sử dụng linh khí xung quanh ngưng kết lại công kích của đối phương.
Cũng chính là vung kiếm chém.
Dương Tuyết vung tay lên, bụi mù tán đi.
Tranh!
Vô số linh khí từ bốn phương tám hướng tụ lại tạo thành hàng trăm đạo kiếm quang lơ lửng trước người, nhìn về phía Tuyết Nguyệt, ngón tay nàng đặt vào dây đàn chính giữa kéo lại.
Thậm chí cảnh giới tối cao, có thể sử dụng nó khống chế địch nhân.
Một giây sau, ngón tay thả ra, âm thanh thanh thúy vang lên.
Đã như vậy…
Bàn tay đưa ra liên tục huy động dây đàn.
Bàn chân kéo về phía sau, lưỡi kiếm trên tay sáng lên, hai mắt nàng nhắm lại, ý thức cảm nhận lấy công kích sắp tới.
Trên thân nàng phát ra khí tức khiến người xung quanh run sợ.
Tuyết Nguyệt nhíu mày một cái, tay còn lại đưa ra ngăn cản âm công đánh tới, kiếm trên tay liên tục huy động tụ lại kiếm quang kèm theo kiếm ý.
Vài giây sau, tiếng hô vang lên oanh thiên.
Mấy người trưởng lão có chút im lặng.
Chu Minh: …
Thủy Tiếp Thiên Ngưng!
Oanh!
Xẹt! Xẹt! Xẹt!
Tô Thanh Hàn mặc dù không phải kiếm tu, nhưng nàng cũng hiểu kiếm. Không vận dụng võ kỹ, ai thắng ai thua còn không nhất định đâu.
Tránh? Có thể.
Chương 81: Ngang sức
“Ha ha, nàng nhưng là đệ tử của ta”. Bách Lý Tu Di cười khẽ nói.
Khẽ mím môi, nàng trực tiếp dẫn bạo kiếm quang.
Tô Thanh Hàn khẽ nhếch miệng, bàn tay đặt trên cổ cầm bắt đầu động. Từng tiếng đàn nhẹ nhàng vang lên, không khí giống như bị ngưng kết.
Mặc dù những kiếm quang này không mang theo kiếm ý, nhưng so với kiếm tu bình thương mạnh hơn nhiều. Thậm chí bên trong ẩn chưa lấy âm luật kinh khủng.
“Thất lão đầu, đừng nói quá tuyệt, kiếm ý đại thành cũng không trưng cho đẹp, một khi Tô Thanh Hàn dẫn bạo kiếm quang, như vậy đồng nghĩa với việc mất đi quyền khống chế”. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hình ảnh kia thực sự quá đẹp.
Quanh thân nàng từng đạo kiếm khí hiện ra xoay xung quanh, mà kiếm quang Tô Thanh Hàn phát ra cũng theo tần số rung động của lưỡi kiếm trên tay Tuyết Nguyệt mà rung theo.
Chỉ là nàng còn chưa kịp hoàn hồn, Tô Thanh Hàn liền đã bắt đầu đánh trả. Chỉ thấy vô số kiếm quang cùng một đạo kiếm khí khổng lồ ngay trước mặt nàng bị đẩy lui, kèm theo phía sau là vô số âm công đủ loại màu sắc bắn tới.
Lúc này đối với nàng, thời gian như chậm lại. Khi ý thức tiếp xúc với kiếm quang, nàng cảm nhận được từng đạo đau xót hiện ra. May mắn đối phương không có kiếm ý, nếu không ý thức nàng nhất định sẽ bị đánh tan.
“Động Đình Yên Vũ? Nha đầu này lại có thể luyện tới mức độ này?”. Sở Tân Nguyệt ngồi trên khán đài nói.
“Kiếm khí này… lực xuyên thấu thật mạnh”. Tô Thanh Hàn thầm nghĩ.
Thấy kiếm khí của mình bị đánh tan, Tuyết Nguyệt cũng không cảm thấy bất ngờ. Dưới chân nàng bắt đầu tụ lực, thân pháp phát huy tới mức đỉnh cao, trong nháy mắt, võ đài liền hiện ra mười mấy đạo tàn ảnh liên tục huy kiếm về phía Tô Thanh Hàn.
Bụi mù bay lên, không ai thấy được cảnh tượng bên trong, chỉ thấy từng đạo hàn quang lóe lên, âm thanh vũ khí va chạm liên tục không ngừng.
Thiên Quang Vân Ảnh!
Tô Thanh Hàn hít sâu một hơi, ánh mắt đầy nghiêm túc.
Ảnh Hàm Vạn Tượng!
Vô số sóng âm bắn ra, kết hợp cùng Động Đình Yên Vũ muốn ngăn lại kiếm khí, nhưng lần này nàng cảm thấy có chút khó khăn. Bàn tay nhẹ vỗ, thân thể tại chỗ lộn ngược ra phía sau.
Tuyết Nguyệt ánh mắt hiện lên vài tia kinh ngạc.
Ngươi là cháu gái tông chủ, ta nhịn.
Nhưng tiếp đó nàng nhất định sẽ thua. Nhìn quỹ tích này, này chỉ có thể bị thúc ép lùi lại kiếm quang sẽ đem nàng vây lại, một khi kiếm quang chạm đất, âm công liền sẽ bộc phát mà ra tạo thành công kích đáng sợ.
“Lúc đó linh khí tán loạn, cũng là lúc tấn công tốt nhất”. Hồng Thất lên tiếng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tuyết Nguyệt lấy lại tinh thần, vội vàng nắm chặt thanh kiếm liên tục chém ra vô số kiếm chiêu.
Oanh!
Nhưng ai cũng biết, phía sau đó là kinh khủng nhất kích. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tuyết Nguyệt cũng nhìn ngây người.
Lấy cảnh giới của họ, dù mắt thường nhìn không thấy, nhưng chỉ dùng ý thức khẽ đảo liền thấy được rõ ràng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cầm kỹ mà nàng truyền cho Tô Thanh Hàn tên Tương Âm Băng Vân Phổ. Động Đình Yên Vũ là một khúc bên trong đó.
Mặc dù âm thanh không chút biến động, nhưng sự kinh ngạc trong mắt lại không bớt chút nào.
Nàng thật không nghĩ tới, Tô Thanh Hàn âm công lại mạnh tới mức này.
Một thanh kiếm cực lớn hiện ra.
“Không vội. Theo ta thấy, mỗi người đều có thế mạnh riêng, phải xem mỗi người lợi dụng ưu thế của mình thế nào”. Dương Tuyết mỉm cười nói.
Kiếm trên tay rung lên phát ra âm thanh kỳ quái. Toàn bộ kiếm quang tới trước mặt nàng tốc độ giống như chậm lại.
Đương nhiên, Tuyết Nguyệt cũng không kém, đây cũng chỉ là một chiêu thức thăm dò mà thôi.
“Đây là… kiếm trận? Không đúng, là kiếm ý đại thành. Nàng đây là đang đoạt lấy quyền khống chế kiếm quang. Thật là thiên tài”. Bạch Vô Trần kinh ngạc thốt lên.
“Hai người này…”.
Nữ nhân đánh nhau, thích xem nhất.
Dùng mắt thường cũng có thể thấy được đạo kiếm khí mà Tuyết Nguyệt đánh tới bị khóa lại trên không trung, sau đó bị sức mạnh nào đó nghiền ép đánh tan.
“Mà Tuyết Nguyệt nha đầu cũng sẽ nhân cơ hội này tụ lại kiếm ý, một kích đánh ra, dù là Hóa Nguyên cảnh cũng phải tránh lui”. Chu Minh nói.
“Tông chủ nói chí phải”. Chu Minh cười đáp.
“Hai nha đầu này đều là thiên tài, bất quá Tô Thanh Hàn vẫn là hơn một chút. Nếu như nàng lúc này dẫn bạo kiếm quang, Tuyết Nguyệt nha đầu dù không bị thương cũng ăn thiệt thòi, rời vào thế hạ phong”.
Khẽ vung, kiếm quang đảo ngược, nhắm ngày Tô Thanh Hàn phóng ra.
Xoạt!
Lúc này mới bao lâu? Vẻn vẹn chưa tới một năm, Tô Thanh Hàn liền đem một chiêu này luyện tới mức này, thiên tài như vậy quả thực là hiếm thấy.
Cuối cùng, cả hai đều kiệt sức ngã trên đất thở hổn hển.
Ngay khi kiếm quang đánh tới, bàn tay nàng nhẹ vỗ lên trên dây đàn. Một đoàn sóng âm bắn ra đánh lui kiếm quang, ngay sau đó, từng đạo âm công bay đầy trời giống như tia sáng từ mây đen chiếu xuống mặt đất.
Công kích bị phá phát ra tiếng nổ kinh thiên, sóng xung kích bắn ra bốn phía, nếu không phải có trận pháp bảo hộ, đám người xem xung quanh khả năng cao bị tai vạ.
Hô!
Lúc này trên võ đài, Tô Thanh Hàn cũng cảm nhận được sức mạnh kinh khủng mà Tuyết Nguyệt phát ra. Nàng cũng biết trận chiến này khó đánh, nếu như lúc này bỏ mặc, như vậy này nhất định sẽ thua. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Như vậy…
Cái này không những cần sự khống chế mạnh mẽ, càng là đối với cầm kỹ hiểu rõ tới mức thượng thừa.
Hai người Tuyết Nguyệt cùng Tô Thanh Hàn linh khí trong cơ thể đều tiêu hao rất lớn, lúc này cả hai đều không dùng võ kỹ, cũng không sử dụng ưu thế của mình, lại đi bắt đầu dùng ra chiêu thức cơ bản nhất.
Nghiêng kiếm chém ra, một đạo kiếm khí phá không bắn tới.
Đám người nhìn thấy hai người ngã trên đất thở dốc, lại nhìn thấy trên trán đầy mồ hôi cùng với dáng người uyển chuyển rung động, không ít người miệng đắng lưỡi khô.
Tô Thanh Hàn hơi nhướng mày, vội vàng biến chiêu.
Toàn bộ kiếm quang bắn tới.
Mà chỗ nàng vừa ngồi liền xuất hiện ba đạo kiếm khí đánh xuống tạo ra ba vết kiếm rất rõ ràng.
“Nịnh hót”. Dương Ngọc Lan liếc mắt nói.
Tiếng đàn vang lên, thậm chí bàn tay đều hiện ra tàn ảnh, đủ để biết tốc độ hai tay nàng lúc này nhanh ra sao.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.