Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 77: Người ra tay, nên là ta

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 77: Người ra tay, nên là ta


Nói cho cùng đó cũng là cha ruột của hắn, dù cho người cực độ s·ú·c sinh, nhưng cũng không cải biến được thân phận này. Muốn chấm dứt, nói thì đơn giản, nhưng đối mặt, lại khó thể nói lên thành lời.

Hắn thật không nghĩ tới, ngày xưa nghĩa bạc vân thiên, đỉnh thiên lập địa Tô Chấn Thiên sẽ biến thành người như vậy.

“Tới rồi”. Tô Thanh Tuyết nhìn ra bên ngoài nhẹ giọng nói.

Đám người: …

Người c·h·ế·t như đèn diệt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Ta là ca ca, nên thay Thanh Hàn gánh vác, cho nên, người ra tay, nên là ta”.

“Dương Ngọc Lan, ngươi giữ ta sống tới lúc này làm gì? Làm sao còn không động thủ?”. Tô Chấn Thiên ánh mắt đầy căm hận nhìn lấy Dương Ngọc Lan lạnh lùng hỏi.

“Độc ác? So với những gì ngươi làm, ta làm tất cả đều có thể xưng là thiện nhân”. Dương Ngọc Lan lạnh lùng đáp, sau đó quay người trở lại chỗ cũ.

Bất nhân bất nghĩa, bất trung bất hiếu.

“Sinh con không dưỡng, hắn không xứng làm cha. Bỏ mặc vợ con, hắn không xứng làm phu. Hổ dữ còn không ăn thịt con, hắn không xứng làm người. Có cha như vậy, ta không nhận”. Tô Thanh Phong bình tĩnh đáp.

“Hài tử, ngươi… thật muốn làm như vậy?”. Tô Trường Không dò hỏi.

“Chấn Thiên, ngươi sai”. Tô Trường Không thở dài lên tiếng.

Nhưng hôm nay, khi nhận được tin tức từ tỷ tỷ Tô Thanh Tuyết, hắn rơi vào trầm mặc.

“Bẩm đại trưởng lão, ngài hẳn phải biết tuổi thơ của ta”.

Một khi nữ đế phát hiện, đó chính là diệt tộc!

Mặc dù những lời này có chút vô nghĩa, nhưng họ cũng nhìn ra được quyết tâm của hắn.

Tô Chấn Thiên quay đầu lại, nhìn thấy hai người Tô Thanh Phong cùng Tô Thanh Hàn, vẻ mặt hiện lên kinh hãi, lại kết hợp với những lời nói của Dương Ngọc Lan vừa rồi.

“Hài tử, ngươi chính là Thanh Phong đi?”. Tô Trường Không trầm mặc trong giây lát rồi lên tiếng.

Tô Thanh Phong gọi ông ta đại trưởng lão, chính là muốn ngăn cách hai người. Vì cái gì ngăn cách? Không cần nói cũng biết.

Tô Thanh Hàn nghe vậy hơi ngẩn ra, rất nhanh nàng như hiểu ra cái gì, khẽ mím môi đáp.

“Hài tử, ta biết ngươi rất tức giận, nhưng… hắn nói cho cùng vẫn là cha ngươi. Hắn có thể c·h·ế·t, nhưng, không nên là ngươi ra tay”. Tô Trường Không nhíu mày nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tô Thanh Phong cũng không biết nên đáp lại thế nào.

Đám người giật mình, da đầu nhất thời cảm giác có chút tê dại.

“Ca, ngươi không sao chứ?”. Tô Thanh Hàn kéo lấy tay Tô Thanh Phong lo lắng hỏi.

Bởi vì một chưởng này, phá hủy toàn bộ kinh mạch, phế bỏ toàn bộ tu vi, thậm chí vì sợ hắn tự sát, bên trong thân thể còn lưu giữ lại một đạo năng lực bảo vệ tính mạng của hắn.

“Thanh Phong, ngươi…”. Tô Chấn Nam muốn lên tiếng, nhưng lại nói không ra lời. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Họ đều biết, đây là tác phong của Tô Chấn Anh, nhưng Tô Chấn Anh cũng chỉ là miệng cọp gan thỏ, nhiều lắm chính là hãm hại một chút, chưa từng dám làm gì quá đáng, nếu không hắn cũng sống không tới bây giờ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Gia gia, đây là ý của tiểu Phong”. Tô Thanh Tuyết lên tiếng.

“Tô Thanh Phong (Tô Thanh Hàn) bái kiến các vị trưởng bối”. Tô Thanh Phong cùng Tô Thanh Hàn đồng thời chắp tay cúi đầu lên tiếng.

Rất nhanh, hai người liền quay trở lại Tô gia.

Đúng vậy a.

“Ngươi… thật độc ác”. Tô Chấn Thiên gương mặt đầy hiện ý nhìn Dương Ngọc Lan nói.

Cùng đám người nói vài câu, Tô Thanh Phong liền mang theo Tô Thanh Hàn rời đi.

“Ta không cho phép bất kỳ người nào gây hại cho họ, muốn động họ, trừ khi bước qua thi thể của ta”. Tô Thanh Phong nói.

“Tam đệ, chẳng lẽ ngươi cũng không hiểu ta?”. Tô Chấn Thiên hận hận nhìn Tô Chấn Nam một cái, sau đó nhìn về phía Tô Chấn Anh hỏi.

“Ngươi!”. Tô Chấn Thiên tức giận quá độ nói không ra lời.

Người tới, hiển nhiên là Tô Thanh Phong cùng Tô Thanh Hàn.

“Ngọc Lan, ngươi…”. Tô Trường Không kinh hãi nói không ra lời.

“Ta biết, chỉ là… cũng nên làm ra kết thúc”.

“Tốt, ta nghe ca ca”.

“Aizz, Ngọc Lan, tiễn hắn lên đường đi”. Tô Trường Không thở dài nói.

Trước đó hắn rất tức giận, thậm chí là cực hận Tô Chấn Thiên. Bởi vì việc Tô Chấn Thiên muốn làm hoàn toàn vượt khỏi tầm nhận biết của hắn, so với sức sinh còn không bằng.

“Ca, ngươi quá giới”. Tô Chấn Nam nhíu mày nói.

Dứt lời, nàng liền đi tới, một chưởng đánh vào trên ngực Tô Chấn Thiên. Chưởng lực cực kỳ mạnh mẽ, nhưng cũng không có đem Tô Chấn Thiên g·i·ế·t c·h·ế·t, nhưng so với c·h·ế·t càng khiến hắn khó chịu hơn.

Tô Chấn Thiên nghe vậy im lặng, vẻ mặt trở lên lãnh tĩnh, sau đó nhắm mắt lại.

“Thanh Hàn, ngươi theo ta trở lại gia tộc một chuyến”.


“… Nhưng làm như vậy, sẽ tổn hại danh tiếng của ngươi”. Tô Trường Không im lặng nói.

“… Ca, lần này, ngươi thật sự sai. Ta có thể chấp nhận mọi thủ đoạn, dù là thủ túc tương tàn. Nhưng ca, ngươi đừng quên, bản thân ngươi là nhân loại, cấu kết ngoại tộc, đây là cấm kỵ”. Tô Chấn Anh bình tĩnh đáp.

Cũng không phải hắn không hạ thủ được, mà là cảm giác lúc này mọi sự tức giận đều trở lên… vô nghĩa.

Kết cục của Tô Chấn Thiên hôm nay đều là gieo gió gặt bão, chưa nói tới những thứ khác, chỉ riêng việc cấu kết ngoại tộc cũng đủ để khiến Tô gia toàn bộ hủy diệt.

Đồng loạt đều nhìn về phía bên ngoài, nhìn thấy người tới, cả đám ánh mắt đều co rút lại.

Sau khi nói xong, Tô Thanh Phong do dự một chút, ánh mắt chuyển hướng về phía Tô Thanh Hàn nhẹ giọng nói.

“Thanh Phong bái kiến đại trưởng lão”. Tô Thanh Phong chắp tay nói.

“Không. Tuổi thơ của ta dù không có cha, nhưng ta vô cùng hạnh phúc. Có mẹ yêu thương, có tỷ chiều chuộng, cuộc sống vô lo vô nghĩ. Ta không quan tâm những thứ khác, chỉ quan tâm người bên cạnh mình”.

Đám người nhìn hắn một cái, bất quá cũng không nói cái gì.

Lần đầu tiên nàng thấy Tô Thanh Phong trầm lặng như thế. Mặc dù bình thường ca ca nàng không phải người thích nói nhiều, nhưng khi đi cùng nàng, ca ca đều sẽ hay tìm chủ đề để nói, đùa nàng vui.

Chương 77: Người ra tay, nên là ta

“Ngươi có ý gì?”. Tô Trường Không ngẩn ra khó hiểu hỏi (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Ca, bất kể ngươi làm cái gì, ta đều ủng hộ ngươi”. Tô Thanh Hàn đưa tay nắm lấy bàn tay của Tô Thanh Phong kéo lấy hắn nghiêm túc nói.

“Cha, mạng của hắn, không phải do ta tới kết thúc”. Dương Ngọc Lan bình tĩnh nói.

Tại Tô gia, Tô Chấn Thiên lúc này đang bị ép quỳ dưới đất. Xung quanh có rất nhiều người, trong đó bao quát đại trưởng lão Tô Trường Không, tam thẩm Trần Giai, nhị thúc Tô Chấn Nam cùng tam thúc Tô Chấn Anh. Họ xuất hiện tại đây liền đại biểu cho Dương Ngọc Lan đã hoàn toàn nắm lấy Tô gia.

Tiêu Tiên Nhi nhìn bóng lưng của hắn, giống như đoán ra được chút gì. Nàng muốn đi theo, nhưng suy nghĩ một chút liền từ bỏ. Dù sao nếu như nàng đoán đúng, như vậy chuyện này là chuyện của gia đình hắn, nàng tốt nhất vẫn không cần thiết lẫn vào thì tốt hơn.

“Đến độ tuổi này, ngươi vẫn là bị quyền lực làm mờ hai mắt”. Tô Trường Không lắc đầu nói.

“Cha! Ta làm hết thảy đều vì Tô gia. Chỉ cần ta thành công, toàn bộ Bích Lạc hoàng triều đều sẽ nằm trong tay Tô gia!”. Tô Chấn Thiên tức giận quát lớn.

Hơn nữa Tô Chấn Thiên còn cấu kết Triệu gia muốn thôn tính Tô gia.

Chẳng lẽ…

Nghe vậy, Tô Trường Không im lặng.

“Muốn c·h·ế·t không dễ như vậy, sống không bằng c·h·ế·t mới là kết cục của ngươi”.

Đám người ở đây đều là cường giả, lời của nàng dù nhỏ bé cũng không thoát được hai tai của họ.

“Ta sinh ra, là do tình yêu giữa hắn và mẹ ta kết tinh mà thành, mẹ ta từng đối với hắn có tình, không thể ra tay. Hắn từng đối tốt với tỷ tỷ ta, làm tròn trách nhiệm, tỷ ta, không thể ra tay”.

“Ta biết, khổ cực ngươi”.

Nhưng hôm nay, chẳng những im lặng, hơn nữa vẻ mặt tràn đầy là lo nghĩ.

“Không sao. Chỉ là…”.

Nghe vậy, Tô Thanh Phong nội tâm cũng dần bình tĩnh lại. Hắn mỉm cười đưa tay xoa đầu nàng nói.

Nói cho cùng, Tô Thanh Phong cũng chỉ cần là một cái “kết cục” chẳng những thế, hắn còn muốn là người đem chuyện này cho một cái dấu chấm hết.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 77: Người ra tay, nên là ta