Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 73: Người c·h·ế·t như rạ
[Nguyền rủa]: Dạ Quỳnh (nở rộ cùng suy tàn đồng hành)
Cái họ thấy được cùng cái mà Tô Thanh Phong nhìn thấy hoàn toàn là hai thái cực khác nhau.
Thiếu nữ bình tĩnh đi tới trước mặt hắn, bàn tay đưa lên, chỉ là trong đầu nhớ tới điều gì đó, nàng nhẹ thời dài lắc đầu nói.
[Chủng tộc]: Ma tộc
Lúc này, thực lực của Huyết Sâm đã đạt tới mức độ Tô Thanh Phong hoàn toàn không hiểu được.
Linh khí, thực vật, nước… bất kỳ thứ gì đều không tồn tại tại bên trong cấm vực ma tộc.
Hắn rất rõ ràng, thiếu nữ ma tộc này đã rất khắc chế, bởi vì thực lực của nàng cùng hắn không kém bao nhiêu. Chỉ là thánh cảnh liền đã có thể đem Hư Không Điện đánh xuyên, càng đừng nói tới là cường giả cấp độ như hắn.
[Thiên phú]: Tịnh hóa
Nếu không phải do đôi mắt như từ địa ngục hiện ra của nàng, có lẽ biểu cảm lúc này trên mặt nàng có thể nói là cực kỳ đáng yêu. Đáng tiếc, không có bất kỳ người nào có thể thưởng thức nó.
[Cảnh giới]: Thánh Tôn cảnh đỉnh phong (Không ngừng tăng lên)
Ánh mắt rơi vào trên thân thiếu nữ.
Những người này đến c·h·ế·t cũng không biết mình chân chính đang làm cái gì.
[Trạng thái]: khỏe mạnh (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Một lát sau, Tô Thanh Phong thu hồi lại tầm mắt.
Đúng vậy a.
Tất cả công kích đều bị thiếu nữ hấp thu, sau đó bị chuyển hóa thành thuần túy năng lượng củng cố lấy địa mạch.
Nội tâm Tô Thanh Phong có chút trầm xuống.
Nam tử trung niên nén giận dò hỏi.
“Ngươi muốn thế nào mới dừng tay?!”.
Không biết từ lúc nào, nơi này đã tràn ngập nhân loại, số lượng phải lên tới cả vạn người.
“Ngươi lại hoàn toàn ngược lại, bình tĩnh đứng quan sát hết thảy, sau đó mới đi ra ngăn cản”.
Tô Thanh Phong cũng lại rơi vào tình cảnh “có mắt như mù”.
Nàng không hề có bất kỳ ý muốn động thủ nào, bởi vì không cần thiết. Hắn càng kéo dài thời gian, thực lực của nàng tăng lên càng mạnh. Có thể bình tĩnh nói chuyện, so với g·i·ế·t người thoải mái hơn nhiều lắm.
Tô Thanh Phong nhịn không được đưa tay ôm đầu, phải mất một lúc lâu mới dịu bớt.
Cũng không phải hắn không muốn động thủ, mà là hắn sợ mình động thủ sẽ khiến cho Hư Không Điện phá hủy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lần này, nam tử trung niên âm thanh rõ ràng trở lên phẫn nộ.
Bi ai sao? Quả thực rất bi ai.
Cấp độ chiến đấu này, có lẽ cả đời cũng chỉ có thể thấy được vài lần.
“Chờ đợi, thật khó khăn như vậy sao?”. Thiếu nữ khẽ nghiêng đầu hỏi.
Giống như thiếu nữ nói, hắn thấy được, cũng không phải là sự thật.
Những người này nếu như không tới, như vậy dù cho thiếu nữ có mạnh hơn nữa cũng sẽ mất rất nhiều thời gian đi thanh tẩy địa mạch, xóa bỏ cấm kỵ.
“Vậy ngươi liền đi c·h·ế·t đi!”.
“Loại thái độ này… ta nhớ được, gọi là “cách cục” phải không?”. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Ta đã nói qua, đây là cố định vận mệnh, không ai có thể thay đổi. Lời này, ta giống như nói qua rất nhiều lần. Nhưng mà, nhân loại các ngươi, chưa một lần nào là nghe vào”.
Chỉ là đáng tiếc, công kích của họ hoàn toàn không có bất kỳ tác dụng nào, thậm chí ngay cả nam tử trung niên kia cũng vậy. Nhưng, giống như có một đôi bàn tay vô hình đem hai mắt của họ che khuất.
Tô Thanh Phong: …
Một đạo sức mạnh đánh tới cách hắn không xa, trực tiếp đem địa mạch đánh xuyên. Mặc dù chỉ trong giây lát địa mạch liền nối liền lại, nhưng cùng hưởng cảm quan khiến hắn cảm giác đầu đau muốn nổ.
Oanh!
Hắn biết, nàng đây là đang khóc thương cho những người này.
“Ma nữ, dừng ở đây đi”. Nam tử trung niên đưa tay vung một cái liền kéo lấy mấy trăm người, sau đó bình tĩnh nhìn lấy thiếu nữ mở miệng nói.
Không, khoảng cách Bất Hủ, chỉ có vài phút.
“Năm đó cùng nàng hứa hẹn, nếu gặp phải ngươi, sẽ buông tha ngươi một mạng. Mặc dù, còn kém một chút, nhưng nhiêu đây, hẳn là đủ rồi”.
Nam tử trung niên: …
Nghe vậy, nam tử sắc mặt hiện lên vẻ khó coi.
“Năm đó, ngươi kia cũng từng giống như ngươi. Nhân loại thật là một chủng tộc phức tạp, khi đó nàng thấy người xung quanh c·h·ế·t đi liền cùng ta liều mạng”.
Xung quanh máu chảy thành sông, xác c·h·ế·t vô số, chỉ cần liếc qua cũng khiến người khác cảm thấy lạnh cả người.
Ngay tại lúc này, một thân ảnh khác hiện ra.
Hắn biết, bên ngoài vẫn còn có cường giả cấp độ cao hơn quan chiến, đây là địa mạch truyền tới. Hắn không quá rõ ràng người kia thực lực ở cấp độ nào, nhưng…
Lại lần nữa chiến đấu nổ ra.
Cũng không phải vì không thấy được cái gì, mà là địa mạch truyền tới tin tức làm hắn nhất thời c·h·ế·t lặng.
“Trở lại cấm vực, vĩnh viễn không đi ra, ta có thể xem như hôm nay chưa có gì xảy ra”. Nam tử trung niên trầm giọng nói.
Những người khác tập trung về một phía, tất cả đều tụ tập lấy sức mạnh của mình, hợp sức công kích lấy thiếu nữ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mỗi một sợi rễ đều có thể chống lại một vị Chí Tôn cảnh, dù là có một chút bán thánh xuất thủ, cũng chỉ khiến nó bị thương một chút, cũng không gây thêm được bất kỳ rắc rối nào.
Vốn dĩ nàng cho rằng nam tử trung niên sẽ ngất đi, chỉ là nàng không biết, trên người hắn có một cái bảo vật, dù cho bản thân cơ thể ngất đi, hắn vẫn có thể dùng lấy linh hồn quan sát chung quanh hết thảy, hơn nữa còn không bị người phát hiện.
Mà những gì họ thấy, chỉ là thiếu nữ đang chật vật chống lại.
Cách cục là dùng như vậy sao?!
“Các ngươi đã thử qua, không chỉ một lần. Nhưng mà các ngươi cũng không tìm thấy cái gì, chỉ là một mảnh đất c·h·ế·t hoang vu mà thôi”.
Chỉ là đáng tiếc, cái gì hắn cũng không nhìn thấy, chỉ có thể dùng ánh mắt ngưỡng vọng nhìn lên.
Tô Thanh Phong nội tâm siết chặt.
Nhân loại cũng không phải chưa từng nghĩ muốn đem ma tộc triệt để giải quyết, nhưng mỗi một lần đều không tìm thấy bất kỳ thứ gì. Nơi đó, thậm chí ngay cả một ngọn cỏ cũng không có, chỉ là một vùng hoang mạc.
Đó là một nam tử trung niên, vẻ ngoài vô cùng có khí chất, nhất là đôi mắt kia, phẳng phất như nhìn thấu hết thảy thế gian, thâm sâu vô cùng.
Tô Thanh Phong duy trì im lặng, giống như đang vì những người kia mặc niệm.
Ngập trời ánh lửa hiện lên trong mắt hắn, dù cho không thể thấy được bất kỳ thân ảnh nào, nhưng đây cũng là một lần kinh nghiệm vô cùng khó có được. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Sinh linh đồ thán, chính là vận mệnh ma tộc các ngươi mang tới sao?”. Nam tử trung niên ánh mắt lóe lên sát khí.
Lúc đó, dù cho cứu được thế giới này, nơi này cũng sẽ trở thành tử địa.
Nhìn xung quanh, ngoại trừ chỗ hắn đừng, những nơi khác không có bất kỳ một chỗ nào là nguyên vẹn.
Nơi này, nếu dựa theo phán đoán của hắn, hẳn phải có trên 20 vị thánh giả cùng trên trăm vị chuẩn thánh. Nhưng đây cũng chỉ là trước mắt, bên ngoài, có tới hàng ngàn vị Chí Tôn cảnh đáng không ngừng điên cuồng công kích Huyết Sâm.
Đám người: …
Cấm kỵ ô uế khiến nó bắt đầu mất đi lý trí, những thi thể bị hút khô kia cũng là do nó tạo ra.
Chương 73: Người c·h·ế·t như rạ
Mới qua bao lâu? Nửa giờ cũng chưa tới, lại từ Hợp Đạo cảnh đỉnh phong, trực tiếp đạt tới Thánh Tôn cảnh đỉnh phong, khoảng cách Bất Hủ vẻn vẹn chỉ có một bước…
“Giống như nàng năm đó cũng hỏi câu tương tự, ta cũng không ngại nói lại một lần. Vận mệnh ta nói tới, là các ngươi tới đây chịu c·h·ế·t, lúc nào cũng là như thế, chưa có một lần nào là thay đổi”.
Nam tử trung niên trên người tràn ngập máu tươi, cơ thể run rẩy tùy thời có thể đổ bất cứ lúc nào, ánh mắt tràn ngập không cam lòng.
Thiếu nữ cũng không có vội đáp, chỉ bình tĩnh đón đỡ lấy một chút công kích còn dư lại của những người khác, sau khi không còn người nào động thủ, nàng mới ngầng đầu nhẹ nhàng đáp.
Khi ngẩng đầu lên, xung quanh đã tràn ngập máu tươi cùng vô số xác khô.
Nam tử trung niên không kìm được trực tiếp động thủ.
Huyết Sâm lúc này… đã hoàn toàn không nhìn ra được hình dáng ban đầu. Nếu như muốn hình dung… có chút giống với mấy bộ phim kinh dị hắn từng xem, quả thực rất khó coi.
Thiếu nữ lúc này cũng không còn vẻ bình tĩnh nữa, thay vào đó là thở dài một hơi, hai mắt khẽ nhắm lại, từ mắt của nàng, hai hàng máu tươi chảy ra.
“Có những thứ, đã xảy ra thì không dừng lại được. Giống như ngươi vẫn cho rằng, ma tộc đi ra, hoàn toàn là vì săn g·i·ế·t nhân loại, đồ sát sinh linh, nhưng trên thực tế, đây chỉ là cố định vận mệnh”. Thiếu nữ nói.
Cũng không biết qua bao lâu, bên người nam tử trung niên đã hoàn toàn không có bất kỳ người nào đang đứng, chỉ còn lại hắn với vài chục người trọng thương nằm dưới đất thoi thóp.
“Ngươi không sợ ta mang theo cường giả nhân loại tới cấm vực săn g·i·ế·t ma tộc các ngươi hay sao?!”.
Dứt lời, thiếu nữ nhẹ búng ngón tay một cái, nam tử trung niên như diều đứt dây bay ngược về phía sau.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.