Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 67: Tàn khốc hồi ức, sẽ không vì tuế nguyệt mà tiêu giảm
Thiếu nữ im lặng, không dám nhìn thẳng hắn.
Đem cảm xúc đè xuống, Tô Thanh Phong mới nhìn lấy thiếu nữ trước mặt hỏi.
Dựa theo những gì Ôn Nhã Hinh nói, Huyết Sâm xác thực rất khủng bố. Nhưng những ma thú này lại hoàn toàn không phải giả tạo, không phải do huyễn tượng tạo ra, điểm này hắn có thể khẳng định.
Cứ như thế biến mất.
Tô Thanh Phong nhất thời ngây dại, hắn lần nữa đưa tay ra, muốn thử chạm vào cơ thể nàng, nhưng… cũng thất bại.
Mặc dù không rõ hình thể Huyết Sâm khi đó như thế nào, nhưng chỉ cần tưởng tượng lấy một cái cây đem một tòa thành thị toàn bộ 20 triệu dân chúng hút cạn máu tươi cũng đủ thấy khủng bố rồi.
Hắn ngây dại đứng tại chỗ, nhìn lấy căn phòng quen thuộc, nước mắt không tự chủ được mà rơi xuống.
“Xin lỗi, nhưng… đây là bắt buộc. Ta không có lựa chọn. Nếu ở lại, sẽ ảnh hưởng tới nhân sinh của ngươi. Điểm này, họ không cho phép, ta… cũng không thể không làm như vậy”.
Hơn nữa, chúng giống như cũng không bị khống chế, dù cho thật sự bị khống chế, cũng không cần thiết đối với bọn họ xử dụng thái độ… ôn hoà như thế.
“Các ngươi rất may mắn được diện kiến chủ nhân”. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thế giới này vốn không có tinh linh, điểm này hắn vô cùng khẳng định.
Càng nói càng kích động, Tô Thanh Phong trực tiếp đưa tay muốn nắm lấy cổ tay nàng ép hỏi.
Huyết Sâm đến cùng có năng lực gì, làm sao để g·iết… những thứ này họ không có bất kỳ một manh mối nào.
Họ không biết nên hình dung loại cảm giác này là gì. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Xin hỏi, ngươi muốn tìm ta, là muốn cái gì ở ta?”.
“Các ngươi không nên chạy lung tung, nơi này rất nguy hiểm”.
Cứ cho rằng Huyết Sâm dựa vào năng lực mê hoặc đối tượng, đem đối tượng lừa gạt tới gần sau đó bắt giữ rồi hút máu, nhưng… cái này hoàn toàn nói không thông. Đường đường một cái Huyết Sâm, cần tới 10 vị thánh giả mới g·iết c·hết, nói nó không có năng lực phản kháng đơn giản là hoang đường. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hoặc có lẽ, hắn suy đoán là sai?! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Địa mạch chi tử, ta chờ ngươi đã lâu”. Lúc này, thiếu nữ mở miệng lên tiếng.
Nhưng mà…
“Ha ha. Ròng rã 15 năm, ngươi biết không, khi ngươi biến mất, ta tìm ngươi 15 năm. Vì cái gì? Vì cái gì lần nữa xuất hiện trong nhân sinh của ta? Ta đi tới thế giới này ngươi cũng không muốn bỏ qua ta, vì cái gì?!”.
Họ chỉ có thể trơ mắt nhìn xem Tô Thanh Phong bị kéo đi trước mặt họ.
“Mặc dù có chút mạo phạm, nhưng… ngươi hẳn không phải nhân loại, hoặc là nói, ngươi… vốn không nên tồn tại ở thế giới này, phải không?”.
Tô Thanh Phong nắm chặt nắm đấm, hắn phẳng phất cảm giác như thế đâu là trò đùa của vận mệnh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dứt lời, nó liền tránh qua một bên.
“Vì cái gì?”. Tô Thanh Phong mím môi hỏi.
“Xin lỗi, nhưng ta muốn gặp cùng nói chuyện, là ngươi, những người khác, vẫn là đợi tại chỗ đi”.
Hắn và nàng, vốn là tâm đầu ý hợp. Nhưng mà sau đó, nàng biến mất.
Nhưng… thiếu nữ trước mắt này, làm sao lại… giống như vậy đâu?!
Nói xong, nàng liền đưa tay ra khẽ kéo một cái, dưới chân Tô Thanh Phong liền hiện ra một cái rễ cây đem hai chân hắn trói lại, sau đó cứ thế mà đem Tô Thanh Phong đưa vào bên trong ngôi nhà.
Nhưng nàng nào biết được, loại cảm giác đau không muốn sống này, hắn không muốn nếm thử lần thứ hai. Vì cái gì không triệt để đem nó xóa đi? Vì cái gì còn để nàng xuất hiện trước mắt hắn lần nữa?!
Loại cảm giác vị máu tươi phả vào mặt kia không sai được.
Hơn nữa, đây cũng chỉ là một chút tin tức được ghi chép lại.
Bên trong ngôi nhà trên cây.
Không một tin tức, không hề báo trước, không có bất kỳ dấu hiệu nào.
“Tàn khốc hồi ức, sẽ không vì tuế nguyệt mà tiêu giảm”. Tô Thanh Phong quay người, nhìn chằm chằm nàng nói.
Người trước mặt, chính là mối tình đầu của hắn ở kiếp trước. Hình tượng này, cùng năm đó hắn gặp nàng ở lễ hội cosplay giống nhau như đúc.
Thiếu nữ trước mắt cảm giác quá thần thánh, giống như không nên tồn tại trên thế giới này.
Mà hắn, khi thấy được nàng lần nữa, ký ức kia liền hiện ra. Hắn biết, là nữ nhân kia đem ký ức của hắn che giấu lại.
Thiếu nữ nhìn lấy Tô Thanh Phong hai mắt đẫm lệ, nàng cũng rơi vài im lặng. Lẳng lặng nhìn hắn đứng đó khóc một lúc lâu, khi cảm thấy cảm xúc của hắn ổn định lại nàng mới lên tiếng.
Hắn dám cam đoan, các loại chủng tộc hắn từng xem đã bao quát toàn bộ chủng tộc trên Bách Hoa đại lục, thế giới này dù là yêu tộc, thần tộc, hay là ma tộc đều không có loại lỗ tai như thế này.
Đem một vị tinh linh tộc tới nơi khỉ ho cò gáy này, hắn rất muốn hỏi một chút, chơi như vậy rất vui đúng không? Không biết vì cái gì, hắn cảm nhận được loại cảm giác cô độc đó, hoặc có lẽ là… giống như đã từng thấy qua.
Thiếu nữ nhìn lấy những người còn lại nói.
Hơn nữa, nó cũng không thể dựa vào huyễn tượng mê hoặc 20 triệu người được, thực lực mạnh hơn nữa cũng không được.
Vì cái gì…
Chương 67: Tàn khốc hồi ức, sẽ không vì tuế nguyệt mà tiêu giảm
Trừ khi thiếu nữ này là ngoại tộc, nhưng trên người nàng hắn không hề cảm nhận được cảm giác của những ngoại tộc kia.
Con mẹ nó!
Thiếu nữ trong mắt tràn ngập là hoài niệm cùng buồn bã.
“Ngươi nói không sai, ta đi tới đây, cũng chỉ là do một lần ngoài ý muốn. Thời gian quá xa xôi, ta cũng không nhớ rõ đã bao nhiêu năm”.
Tô Thanh Phong lần nữ lại ngây dại. Xung quanh, mọi thứ hắn nhìn thấy như thể một nhát dao đâm thẳng vào tim hắn.
Ký ức như tia sáng chiếu qua, nhưng có lẽ, may mắn nàng là tinh linh tộc, mà không phải…
“Ký ức của ta, ngươi, vì cái gì?”.
Tô Thanh Phong nhìn lấy thiếu nữ, hai mắt đỏ bừng.
Ngay lúc này, Sư Ưng Thú từ bên trong đi ra, nó đứng ở trên cao trầm giọng nói.
“Ngươi… muốn hỏi cái gì?”.
Trái ngược với Tô Thanh Phong, mấy người Ôn Nhã Hinh kinh ngạc là vì thiếu nữ trước mắt quá xinh đẹp. Đương nhiên, mặc dù nàng rất xinh đẹp, nhưng cũng sẽ không khiến họ kinh ngạc tới vậy. Cái họ để ý hơn, chính là loại khí chất xuất thần, phẳng phất như hòa vào với thiên nhiên, như một vị… nữ thần.
Như thể, nàng chưa từng tồn tại trên thế giới.
Như vậy, đến cùng thứ này thật là Huyết Sâm, vẫn là một loại sinh vật nào đó?!
Mấy người Ôn Nhã Hinh rơi vào trầm mặc.
Đó là một thân ảnh thiếu nữ, vẻ mặt có chút non nớt, trên thân mặc lấy một bộ lục y vô cùng tinh mỹ. Trên đầu đội một cái vòng hoa, lỗ tai khá nhọn, quả thực cùng tinh linh không khác biệt chút nào.
Nghe vậy, thiếu nữ kia nở nụ cười nói.
Thiếu nữ nghe vậy trầm mặc một lúc, sau đó mới nhẹ giọng lên tiếng.
Răng rắc!
Tại sao lại…
“Địa mạch chi tử, ngươi… biết chủng tộc của ta?”. Lần này tới lượt thiếu nữ kinh ngạc.
Tinh linh tộc? Các ngươi thật đúng là… đỉnh.
Tô Thanh Phong nhìn chằm chằm nàng, do dự trong giây lát hắn mới lên tiếng.
Đám người nghe được lời của Ôn Nhã Hinh nhất thời cảm giác sống lưng lạnh toát.
Hít sâu một hơi, Tô Thanh Phong mới lấy lại tinh thần. Cảm xúc của hắn có chút kích động, bất kể là vị tinh linh trước mắt này, vẫn là người kia trong trí nhớ của hắn, quả thực rất giống. Bất quá, nàng chỉ là một vị người bình thường mà thôi.
Vài giây sau, một thân ảnh từ bên trong đi ra, khi nhìn thấy thứ bên trong đi ra, đám người, bao gồm Tô Thanh Phong đều nhất thời ngây dại.
Thiếu nữ trầm ngâm trong giây lát, sau đó mới nhẹ giọng nói.
Hô!
“Xin lỗi, để ngươi nhớ lại điều bi thương. Bất quá, quá khứ, nên cho nó đi qua”.
Nhưng mà, bàn tay hắn cứ như mà xuyên qua tay của nàng.
Nói xong nàng liền đi vào bên trong.
Chạy lung tung? Lúc này họ mở miệng nói chuyện cũng không làm được. Một loại sức mạnh vô hình đem họ giữ chặt tại chỗ, bất kỹ nỗ lực phản kháng nào đều không tạo ra được một chút xíu hiệu quả nào.
“Ngươi… là tinh linh?”. Tô Thanh Phong dò hỏi.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.